Lê Thầm ngồi xổm một bên im lặng nhìn Thời Tễ đang một mình bận rộn, người đàn ông không biết từ đâu lấy ra một đống gối đặt giữa cậu và hắn, chiếc giường lớn vốn rộng rãi bỗng nhiên bị hắn chia làm hai nửa nhỏ.
Thời Tễ cau mày, trong lòng tính toán chia như thế nào mới hợp lý, đống gối chồng lên nhau bị đẩy đi đẩy lại, Lê Thầm chớp chớp mắt, ngáp liên tục.
Khi hắn trở nên bướng bỉnh thì không ai có thể ngăn được, cuối cùng Thời Tễ cũng tách ra được hai nửa giường hợp lý nhất, hắn đặt chiếc gối cuối cùng lên trên cùng, tiếp theo tỉ mỉ đánh giá một phen rồi mới vừa lòng gật đầu.
Thời Tễ lại ném một chiếc chăn bông khác cho Lê Thầm, dư quang tình cờ thấy bàn tay của thiếu niên đang lén lút rút bớt gối về phía mình, hắn không thương tiếc vỗ vào mu bàn tay của Lê Thầm, chó con hô đau một tiếng "Áu", rụt cánh tay trở về.
"Tối nay, cậu không được vượt qua giới hạn này." Hắn chỉ vào "bức tường gối" chồng chất giữa hai người, "nếu không tôi sẽ đá cậu xuống ngay lập tức."
Lê Thầm ôm chăn bông vào lòng nhìn Thời Tễ với vẻ mặt ủy khuất, lộ ra vẻ đáng thương quen thuộc.
Thời Tễ chỉ liếc một cái sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác, trực tiếp lật chăn nằm xuống, xoay người quay lưng về phía Lê Thầm: "Giả bộ đáng thương cũng vô ích."
"Tôi sẽ không bị lừa bởi bộ dạng này của cậu."
Lê Thầm nhìn thẳng vào gáy người đàn ông, mái tóc đen rải rác trên gối, cậu nuốt khan, lặng lẽ đưa tay ra chạm vào Thời Tễ, còn không đợi cậu vượt qua đống gối trước mặt, Thời Tễ ở bên kia đột nhiên nói: "Thử di chuyển lần nữa xem."
Ngữ khí của hắn tràn đầy cảnh cáo, ngón tay Lê Thầm dừng lại trong không khí hơi run lên, cậu đầy mặt không vui mà lẩm bẩm: "Anh thật ấu trĩ."
Anh ấy vậy mà lại giữ khoảng cách với mình bằng phương pháp học sinh tiểu học này.
Lê Thầm chán nản nằm xuống, nhấc chăn trùm kín đầu, quấn mình trong đó, khó chịu lăn lộn vài vòng.
Cho đến khi lượng oxy trong chăn dần dần loãng đi, Lê Thầm không thể không chui ra, theo bản năng nhìn về phía Thời Tễ, chỉ thấy người đàn ông này vẫn quay lưng về phía mình, chẳng quan tâm gì đến mọi hành động của cậu.
Lê Thầm cắn môi dưới, dùng ngón tay nắm chặt một góc chăn, dùng đầu ngón tay vò nát lớp vải mềm mại, cảm giác bị phớt lờ này khiến cậu càng thêm khó chịu.
Cậu hạ mi, dùng mắt liếm láp làn da trắng sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp của Thời Tễ, sau đó thần không biết quỷ không hay mà đứng dậy tiến lại gần.
Lòng bàn tay cậu nhẹ nhàng rơi xuống chiếc giường êm ái, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng cọt kẹt của chiếc giường cũng trở nên cực kỳ chói tai, Lê Thầm cẩn thận tránh chiếc gối mà Thời Tễ đặt ở giữa, xâm nhập lãnh địa của Thời Tễ.
Bóng dáng của cậu bao phủ lên Thời Tễ, người đàn ông đã ngủ say, chăn bông trên người theo nhịp thở đều đặn nâng lên hạ xuống, vầng sáng của chiếc đèn ngủ chiếu lên gò má Thời Tễ khiến đôi môi hơi mím của hắn càng thêm hồng nhuận.
Lê Thầm chăm chú nhìn đường cong tinh xảo trên sườn mặt của đối phương.
Vừa rồi hắn trông có vẻ cảnh giác nhưng bây giờ lại có vẻ không phòng bị gì, lơi lỏng đến mức không biết gì về kẻ xâm nhập đang đến bên người mình.
Thật ngốc.
Lê Thầm không khỏi nghĩ như vậy.
Uy hiếp của Thời Tễ không có tác dụng gì với cậu, thậm chí là đối phương càng kháng cự, Lê Thầm càng muốn cưỡng bách hắn thần phục mình.
Cậu càng muốn phá vỡ tuyến phòng bị của Thời Tễ, muốn lôi hắn ra khỏi khu vực an toàn, muốn nhìn thấy hắn sợ hãi, thấy hắn run rẩy, nhìn cậu với ánh mắt phiếm hồng cầu xin được buông tha.
Cánh tay dùng để chống đỡ cơ thể hiện lên một tầng cơ bắp mỏng, cậu mím môi, giơ tay còn lại lên chạm vào má Thời Tễ.
Cái đụng chạm này rất khẽ khiến đối phương không hề phản ứng, Lê Thầm liền đánh bạo, vuốt ve từ mi mắt đến chiếc cằm của Thời Tễ.
Cậu nhẹ nhàng xoa bóp vành tai Thời Tễ, nhìn phần da thịt trắng nõn mềm mại dưới sự "tra tấn" của mình dần dần căng cứng và đỏ ửng, Lê Thầm cố kìm lại xúc động muốn liếm nó, ngón tay cậu vén lên tóc sau gáy của Thời Tễ, lộ ra làm da trắng nõn sau cổ.
Cổ của Thời Tễ rất đẹp, một chiếc cổ thiên nga hoàn hảo, hầu kết của hắn cũng không lớn, dưới da chỉ có một điểm nhô ra nhỏ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng mút một cái là có thể ngậm lấy, cắn lấy, sau đó nghe hắn không nhịn được mà phát ra tiếng rên khẽ.
Ánh mắt Lê Thầm quét qua cơ thể Thời Tễ từng chút một, cậu cảm thấy cơ thể mình dần nóng lên, khắp cơ thể dường như có một quả cầu lửa bốc cháy điên cuồng tán loạn, ngón tay vuốt ve Thời Tễ cũng trở nên nóng hơn, dọc theo mạch máu dưới làn da mỏng manh của đối phương mà chậm rãi trượt xuống.
Sau đó, cậu ngừng lại ở tuyến thể của đối phương.
Tuyến thể của Beta không lộ rõ như của Alpha và Omega, nó nằm ẩn dưới làn da mịn màng mỏng manh, phải cẩn thận dùng sức ấn mạnh mới cảm nhận được một vật tròn nho nhỏ.
Lông mi Lê Thầm run rẩy, đầu ngón tay dọc theo tuyến thể của Thời Tễ ấn tới ấn lui, động tác của cậu hơi mạnh nên người đang ngủ theo bản năng cau mày, giơ tay quơ lên không trung hai lần.
Tuyến thể không phải là điểm mẫn cảm của Beta thế cho nên Beta không thể bị người khác đánh dấu, bọn họ trời sinh tự do du tẩu, vĩnh viễn không trở thành vật sở hữu của người khác.
Thiếu niên ngồi phía sau Thời Tễ, tránh khỏi bàn tay đang vẫy lung tung của hắn, đợi cho đến khi hắn an tĩnh lại mới buông tuyến thể của hắn ra, sau đó Lê Thầm lột miếng dán ức chế sau cổ mình.
Khoảnh khắc miếng dán ức chế rời khỏi da, tin tức tố mùi hoa diên vĩ đột nhiên bùng nổ, trên trán Lê Thầm rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, đầu ngón tay run rẩy chạm vào tuyến của mình, bộ phận đặc biệt đang tạo ra nhiệt chỉ bị cọ xát một chút mà cậu đã lập tức theo phản xạ có điều kiện sinh ra phản ứng sinh lý, lòng bàn tay dính đầy tin tức tố, hơi thở của Lê Thầm trở nên nóng hổi, cậu đặt ngón tay có mùi hoa diên vĩ lên tuyến thể của Thời Tễ.
Đầu ngón tay ấm nóng nhuộm nóng vùng da gáy của người trước mặt, yết hầu của Lê Thầm lăn vài vòng, cậu di chuyển ngón tay và ấn vòng quanh tuyến của Beta, ý đồ muốn đem hương vị của mình mạnh mẽ rót vào trong cơ thể Thời Tễ.
Một lúc sau, Lê Thầm thu tay lại, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm làn da đỏ bừng dưới mắt, sau đó nghiêng người về phía trước hít một hơi thật sâu.
Mùi hoa diên vĩ nồng nặc xộc vào mũi, mùi này xem ra so với của Lê Thầm thậm chí còn mãnh liệt hơn vài phần.
Như thể phát ra từ chính cơ thể của Thời Tễ vậy.
Lê Thầm không khỏi bật cười.
Anh trai cậu cuối cùng cũng trở nên giống cậu.
Lê Thầm cẩn thận nhìn làn da trắng nõn trước mặt, lúc này cậu nhìn thấy một dấu vết mà trước đây cậu chưa bao giờ để ý tới.
Cậu do dự vài giây rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt đi vài sợi tóc che phía trên.
Thứ xuất hiện trong giây tiếp theo, là một vòng tròn mờ nhạt của...
Dấu cắn.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Ngày hôm sau, khi Thời Tễ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của hắn là – đằng sau hắn có người.
Nhiệt độ cơ thể áp sát lưng và sức nặng trên eo khiến Thời Tễ trong nháy mắt tỉnh lại, đồng tử co rút, xốc chăn cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy một đôi bàn tay trắng nõn thon dài đang ôm chặt lấy mình.
Khỏi phải nghĩ, Thời Tễ liền khẳng định đây chắc chắn là tên chó con không an phận kia, nhân lúc mình ngủ trộm sấn lại đây.
Thậm chí cậu còn không kiêng nể gì mà chui vào trong ổ chăn của hắn, đôi chân thon dài quấn lấy hai chân của Thời Tễ, làm hắn không thể động đậy.
Thời Tễ quay đầu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang ngủ say của Lê Thầm, nhưng bàn tay giấu trong chăn lại làm ra động tác hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt này, lông mày hắn giật giật, dùng sức nhéo cánh tay thiếu niên, người phía sau bị ăn đau lập tức tỉnh dậy, Lê Thầm mơ màng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Thời Tễ.
"Buông ra." Thời Tễ lạnh lùng nói.
"Không." Tuy rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng Lê Thầm vẫn không chút do dự mà cự tuyệt, thậm chí còn vô thức ôm Thời Tễ chặt hơn, giọng nói vừa tỉnh ngủ xen lẫn với âm thanh đặc sệt của giọng mũi nghe cực kỳ mềm mại và quyến rũ, như thể đang làm nũng
"Lê Thầm." Thời Tễ nhẹ nhàng gọi tên cậu, "Hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi."
Lê Thầm bĩu môi: "Em có đồng ý với anh đâu."
Nói xong, cậu dùng đầu lông xù xù của mình cọ cọ mấy cái trên người Thời Tễ.
"Em ôm anh như vậy không thoải mái sao?" Lê Thầm hỏi.
Thời Tễ khóe miệng giật giật: "Không thoái mái."
"Thật sao?" Lê Thầm lộ ra vẻ mặt không thể tin được, dùng hai tay dễ dàng lật Thời Tễ lại, đối mặt trực diện với hắn.
Lê Thầm một tay ấn vào sau đầu Thời Tễ, áp mặt đối phương vào ngực cậu: "Thật sự không thoải mái sao?"
Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà liên tục hỏi.
"Không thoải mái!" Thời Tễ đẩy Lê Thầm, muốn thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của đối phương.
Lê Thầm chớp chớp mắt: "Nhưng anh nóng quá."
Vừa nói, cậu vừa nhéo cằm Thời Tễ để hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt trần trụi mà liếc nhìn gò má đỏ bừng của người đàn ông.
"Có vẻ như là đang thẹn thùng."
Lê Thầm nheo mắt lại, trong giọng điệu có chút đùa giỡn.
Thời Tễ tức giận nhìn chằm chằm Lê Thầm, đôi môi mỏng mấp máy sắp nổ tung, giây tiếp theo, Lê Thầm lại ấn đầu hắn vào vai cậu, lực độ mạnh như thể muốn khảm Thời Tễ vào trong lồng ngực mình.
"Hôm nay là sinh nhật em." Lê Thầm đột nhiên đổi chủ đề, "Cho em ôm anh một lát đi."
"Được không ạ?"
Cậu cẩn thận thăm dò, chỉ bằng một câu đã tức khắc tạt nguội lửa giận của Thời Tễ.
Trong nguyên văn, kể từ khi cha mẹ của Thời Tễ không may qua đời vào ngày sinh nhật của Lê Thầm, Lê Thầm chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, ngày này đối với cậu và nguyên chủ mà nói, đều bất hạnh.
Thời Tễ nới lỏng vòng tay đang nắm chặt cổ áo của Lê Thầm, bất lực thở dài, hơi quay đầu lại, ngoan ngoãn nép vào trong ngực của Lê Thầm.
Lê Thầm cụp mi xuống nhìn đôi tai đỏ bừng của Thời Tễ, trong mắt hiện lên nụ cười, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc Thời Tễ.
"Anh trai thật ngoan."
Cậu thấp giọng lẩm bẩm, những lời nói ái muội lọt vào tai Thời Tễ, Thời Tễ cảm giác như trái tim mình bắt đầu bành trướng, nhịp tim chấn động đến mức làm cả người hắn tê dại.
Một lúc lâu sau, di động đặt cạnh gối rung lên vài lần, Thời Tễ đành phải ngẩng đầu lên, đầu tóc bù xù mà với lấy chiếc điện thoại của mình.
Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, Thời Tễ do dự vài giây, cuối cùng vuốt tay để nhận cuộc gọi.
"Xin chào." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Thời tiên sinh." Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tôi là Kỷ Thời Sơ."
"Lần trước Thời tiên sinh cùng trợ lý tại hội đấu giá của chúng tôi rơi xuống nước, là chúng tôi sai sót, lâu như vậy mới đến chào hỏi, thực xin lỗi."
Giọng nói của Kỷ Thời Sơ vẫn bình tĩnh đến mức không thể nghe thấy cảm xúc gì.
Nghe xong, Thời Tễ bình tĩnh trả lời: "Tôi và trợ lý của không sao, Kỷ tiên sinh không cần tự trách."
"Làm sao có thể như vậy được?" Kỷ Thời Sơ nói: "Vậy đi, thỉnh tiên sinh cho phép tôi mời ngài một lần nữa, tôi phải đích thân xin lỗi ngài."
Thời Tễ nghĩ đi nghĩ lại vẫn định cự tuyệt.
Kỷ Thời Sơ dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, chưa kịp nói thì đã ngắt lời Thời Tễ: "Trong hội đấu giá lần trước, tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng với Thời tiên sinh."
Thời Tễ nghe vậy, nhìn về phía Lê Thầm bên cạnh, sau đó nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Ngài chắc chắn sẽ có hứng thú." Kỷ Thời Sơ mỉm cười.
"Nhưng cụ thể là cái gì, tôi phải đợi ngài đích thân tới đây mới có thể nói cho ngài."