Nguyễn Nặc dùng ống hút chọc vào phần thịt quả dưới đáy cốc: "Từ Kha, anh không cảm thấy kỳ lạ sao, tôi từ một con mèo biến thành người."
Trên thế giới này có yêu quái, nên chắc mình là yêu quái.
"Có kỳ lạ." Từ Kha đút miếng thịt bò cuối cùng vào miệng, sau đó bỏ dao nĩa trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng, nói tiếp: "Vậy em là giống gì?"
Yêu quái.
Trong lòng Nguyễn Nặc đã có câu trả lời nhưng không dám nói ra. Từ Kha trong truyện tranh ghét yêu quái nhất, nhưng cho đến tập mới nhất anh vẫn chưa giải thích lý do vì sao. Tác giả ngừng vẽ để thay đổi phong cách nên cô cũng không biết tại sao anh lại ghét yêu quái.
Đương nhiên, bây giờ cô không có gan chủ động nhắc đến chữ này.
"Tôi cũng không biết." Khuôn mặt của Nguyễn Nặc tỏ ra vẻ tràn ngập vô tội.
Nghe xong câu trả lời của cô, Từ Kha cũng không nói gì.
Từ lần đầu tiên cô biến thành con người, anh cũng đã kiểm tra xem cô có phải là yêu quái hay không, và sau nhiều cuộc kiểm tra, kết quả đều cho thấy cô chỉ là một người bình thường.
Anh chọn tin vào số liệu hơn là tin vào hai mắt của mình.
"Đi thôi." Từ Kha đứng dậy đẩy cửa và đi ra ngoài.
Nguyễn Nặc vội vàng uống hết cốc nước ép cherry xong mới đi ra ngoài theo anh.
Chuyện vừa nói không mấy dễ chịu, nhưng may là Từ Kha không truy hỏi đến cùng. Đã tới thì an tâm ở lại, cô chỉ muốn sống tốt ở đây.
Mải suy nghĩ, đột nhiên Nguyễn Nặc đụng vào lưng Từ Kha, không biết anh dừng lại lúc nào.
"Sao vậy." Nguyễn Nặc lùi về sau hai bước, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Đây là nhà vệ sinh nam." Từ Kha nhìn tấm biển màu xanh treo trên tường.
Nguyễn Nặc nhìn theo ánh mắt của anh, xấu hổ mất mấy giây, vừa nãy mải suy nghĩ linh tinh, chỉ biết đi theo anh, không để ý anh đi đâu: "Tôi, tôi đi nhầm."
Nói xong, cô vội vàng chạy đi, tìm đến phòng làm việc của Từ Kha, mở cửa và bước vào, đi đến đứng bên cửa sổ sát đất.
Hình như mưa càng ngày càng nặng hạt. Đây là cơn mưa đầu tiên mà Nguyễn Nặc thấy kể từ khi đến đây, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhập tên Từ Kha để mở khóa rồi chụp lại phong cảnh bên ngoài.
Đúng là bá đạo, ngay cả điện thoại đưa cho cô cũng cài mật khẩu là tên của mình.
Đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn.
"Tối mai có một bữa tiệc ở khách sạn Kim Hoa, sẽ có nhiều đạo diễn và nhà quảng cáo tham dự, chị sẽ đưa em tham dự."
- - Từ Duy Du
Không ngờ Từ Duy Du làm việc nhanh như vậy, đã sắp xếp xong cho cô.
Nguyễn Nặc tắt màn hình điện thoại, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, vừa quay đầu lại đã thấy Từ Kha, giật mình lùi lại về sau, chỉ một bước đã áp lưng vào cửa kính: "Sao anh lại đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi vậy."
Từ Kha đưa tay ra vây cô giữa cửa kính và mình: "Nếu không phải em nhìn điện thoại cười ngây ngốc thì có thể đã chú ý đến tôi."
Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt Nguyễn Nặc, khoảng cách gần khiến cô bất giác nghiêng đầu: "Nhưng anh đi không phát ra tiếng động."
Nguyễn Nặc vẫn đang giãy giụa một cách yếu ớt, nhưng Từ Kha đã thay đổi chủ đề: "Vừa rồi Từ Duy Du đã hỏi tôi số điện thoại của em, chị ấy gửi gì mà em vui vậy?"
Nếu anh không có ý kiến gì về chuyện cô bước vào giới giải trí thì cho anh xem cũng không sao. Nguyễn Nặc nghĩ vậy, định mở tin nhắn cho anh xem thì cổ tay bỗng bị anh bắt lấy.
"Em nói luôn đi."
"Tối mai chị ấy muốn đưa tôi đi dự tiệc, làm quen với các tiền bối trong giới giải trí." Nguyễn Nặc nói thật với anh.
Từ Kha buông tay cô ra, đồng thời thả cô ra khỏi sự giam cầm của mình, Từ Duy Du chỉ mới đưa cô đi một buổi tiệc mà cô đã vui như vậy, còn khi đối mặt với anh thì lại cười gượng ép như vậy.
Nuôi con mèo này đúng là tốn công.
Nguyễn Nặc không biết suy nghĩ của Từ Kha, chỉ cảm thấy gần đây tính tình của anh càng ngày càng kỳ lạ.
Thấy anh ngồi trở lại vị trí của mình, mở máy tính lên không biết đang nhìn cái gì. Nguyễn Nặc cũng quay lại ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, lấy điện thoại ra xem phim, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
"Cạch" một tiếng, điện thoại di động rơi xuống bàn, lúc này Từ Kha mới chú ý tới cô.
Trước đây anh luôn để cô ở nhà nên không biết cô có thói quen ngủ trưa, nhưng trước đây khi thỉnh thoảng anh đưa mèo đi làm cùng thì nó cũng ngủ vào giờ này.
Ngay cả ngủ trưa cũng di truyền thói quen của mèo, cũng may là buổi trưa anh không vuốt ve mèo, nếu không chắc cô sẽ càng dính người hơn.
Từ Kha đi tới bên cạnh cô, bế cô lên theo kiểu công chúa, đi vào phòng nghỉ ngơi cá nhân của anh ở bên cạnh, đặt cô xuống giường đơn.
Quần áo của cô đã che kín người nhưng khi ngủ rất dễ cảm lạnh nên anh kéo chăn lên đắp cho cô.
Sau đó mới đi ra ngoài.
Khi Từ Kha quay lại máy tính, thấy trong hộp thư của mình có một email nặc danh, trong email chỉ có một câu.
"Cô ta không phải là con người."
Anh nắm chặt con chuột, ánh mắt tối sầm lại.
*
Khi Nguyễn Nặc tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong vòng tay của Từ Kha. Trên chiếc giường đơn, bọn họ dựa sát vào nhau hơn so với ngày thường ở nhà.
Nhìn khuôn mặt lúc ngủ không mang theo vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, đường nét trên khuôn mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều, làn da rất trắng. Nguyễn Nặc đưa tay của mình ra so cũng thấy trắng không kém cô là mấy.
Lúc tỉnh, không có việc gì anh cũng nhéo mặt mình, lần này đến lượt cô nhéo anh.
Nguyễn Nặc mở bàn tay ra, đang định đưa sát vào mặt anh thì chợt thấy anh mở to mắt, nhìn thẳng vào mình.
"Á..." Não của Nguyễn Nặc nhanh chóng nghĩ ra lý do: "Tôi sợ anh nóng, nên mới quạt cho anh."
"Hôm nay không độ." Từ Kha bắt lấy bàn tay không an phận của cô, dễ dàng vạch trần lời nói dối của cô. Dạo gần đây con mèo này càng ngày càng hay nói dối, anh muốn trừng phạt cô một chút.
Từ Kha dùng tay còn lại chế trụ gáy cô, ép cô từ từ tiến lại gần mình, sau đó anh hôn lên môi cô.
Cho đến khi cô cảm thấy khó thở mới dừng lại.
"Lần sau nếu em muốn nói dối thì tốt nhất là nên soạn một bài hoàn hảo vào, nếu mà bị tôi phát hiện ra." Từ Kha dùng ngón tay xoa xoa môi cô: "Đây là một ví dụ."
Sau khi được anh thả ra, Nguyễn Nặc mới kịp phản ứng lùi lại về sau, và suýt chút nữa thì ngã xuống giường.
"Sao lại là hôn." Nguyễn Nặc che miệng mình lại, sao lúc nào anh cũng bắt nạt môi của cô vậy.