"Hiểu Nhan, ý cô là gì? Chúng tôi có lòng tốt giúp cô, cô không biết ơn thì thôi, còn từ chối?"
Chưa để Lâm Hiểu Nhan kịp trả lời, Cố Yên Nhiên đã gọi với ra: "Vậy các cô vào giúp đi. Nhưng nói trước, không có thù lao hay tiền công gì đâu. Các cô giúp xong tôi sẽ biết ơn cả đời, thế nào?"
Sắc mặt thanh niên tri thức nữ dẫn đầu tái đi: "Chúng tôi giúp các cô, sao có thể không có thù lao? Các cô làm như vậy, không sợ tối ngủ mơ thấy ác mộng à?"
Lâm Hiếu Nhan và Cố Yên Nhiên không hẹn mà cùng cạn lời.
Rõ là người có học thức, lại có thể nói ra những câu phi logic như vậy.
Thực sự phục cô ta rồi.
"Vậy thì mời các cô về cho, tôi không muốn tối ngủ gặp ác mộng." Cố Yên Nhiên thả xuống công việc trên tay, đi ra làm tư thế đuổi người: "Về đi, tốt nhất đừng đến nữa."
"Cô!" Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu không cam lòng, lệ nóng doanh tròng, cuối cùng ổ lên khóc: "Các cô bắt nạt người! Chúng tôi có lòng muốn giúp đỡ các cô, sao các cô có thể nói như vậy!"
"Im miệng!" Cố Yên Nhiên gắt lên: "Về khu thanh niên tri thức mà khóc, đừng ở đây làm phiền sự thanh tĩnh của tôi!"
Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu há miệng, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Yên Nhiên khó chơi như vậy, mềm không ăn cứng không ăn.
Bình thường, chỉ cần cô ta khóc, mấy thanh niên tri thức trong khu thanh niên tri thức dù tức giận đến đâu cũng sẽ nhường nhịn cô ta ba phần.
Còn Cố Yên Nhiên thì sao?
Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu nghiến răng, ánh mắt dáo dác không an phận đảo qua phòng bếp, cuối cùng nói:
"Về cũng được, nhưng các cô phải đưa tôi mấy quả lê. Chúng tôi có lòng tốt đến giúp đỡ các cô, các cô không thể tuyệt tình thế chứ? Mấy quả lê làm thù lao, thế nào?"
Cố Yên Nhiên giận đến mức bật cười.
Từ bao giờ đuối người cũng cần thù lao?
Nhìn cô dễ bắt nạt lắm hả?
Cố Yên Nhiên vớ lấy cái đòn gánh trong góc, Lâm Hiểu Nhan giật nảy mình, chưa kịp ngăn cản thì Cố Yên Nhiên đã xông vào giữa đám thanh niên tri thức nữ, dùng đòn gánh quất bọn họ túi bụi.
"Cho các cô mơ tưởng đồ của tôi này, cho các cô suy nghĩ không an phận này, cho các cô thèm muốn đồ không nên thèm muốn này!"
Mỗi gậy giáng xuống, đều khiến đám thanh niên tri thức nữ kêu la oai oái, nhưng bọn họ đông người, dễ dàng lật ngược tình thế.
Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu bị đánh thảm nhất, thấy Cố Yên Nhiên bị những thanh niên tri thức nữ khác đè xuống, tức giận gầm lên: "Mày dám đánh tao, hôm nay tao đánh chết mày!"
"Tiểu Nhiên!"
Lâm Hiểu Nhan hoảng sợ xông ra, quần nhau cùng đám thanh niên tri thức nữ. Nhìn thấy Lâm Hiểu Nhan một đấm giáng xuống hạ gục một người, Cố Yên Nhiên đơ luôn rồi.
Sao không ai nói với cô nữ chính sở hữu thần thế?
Sức mạnh này, ba tên nam nhân cộng lại cũng chưa chắc sánh bằng!
"Đánh đi, đánh đi!" Cố Yên Nhiên liên tục cổ vũ, càng hô càng hưng phấn.
"Dừng tay!!!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm chấn động vang lên, khiến động tác của đám thanh niên tri thức nữ và Lâm Hiểu Nhan khựng lại.
Cố Yên Nhiên khó khăn quay đầu, đập vào mắt là đại đội trưởng Thẩm Đại Thắng, đại đội trưởng thôn Hồng Phúc Giang Thế Viễn và con trai của ông ấy, Giang Khắc.
"Y, đại đội trưởng?" Cố Yên Nhiên khó tin hỏi: "Thần long thấy đầu không thấy đuôi như ngài, đến đây làm gì?"
Cố Yên Nhiên nói vậy là có lý do cả.
Người dân trong thôn sau vụ thu đều nhàn nhã, gần như không có chuyện gì làm. Nhưng thân là đại đội trưởng,
Thẩm Đại Thắng không được nhàn nhã như vậy. Ông thường xuyên phải chạy qua chạy lại giữa trấn trên và những thôn bên cạnh, khai thông tuyến đường, hợp tác trồng trọt, phát triển gì đó.
Mấy lần Cố Yên Nhiên đến thăm thím Mân Huệ, đều không thấy đại đội trưởng đâu.