Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 67: TRĂM KHỐI TIỀN



Cố Yên Nhiên híp mắt, suy đoán cuốn sách tiếng anh đó ra từ tay Tô Tuyết, vì nghe nói mẹ cô ta từng là giáo viên, có sách tiếng anh cũng không lạ gì.

Nhị Nha phụ trách giấu đồ.

Thẩm Đại Lệ phụ trách báo cáo.

Ba người này phối hợp đến chặt chẽ, nếu là người bình thường, khả năng đã rơi vào bẫy, chứ không thể nguyên vẹn trở ra.

Cố tình Cố Yên Nhiên có không gian, giấu được đồ.

Là khắc tinh của mấy trò mưu hèn kế bẩn này.

Cố Yên Nhiên dựa lưng vào tường, cười đến vô hại, nhưng trong lòng lại nghĩ xem nên thả cuốn sách tiếng anh đó vào nhà ai?

Thả vào phòng Tô Tuyết cũng tốt, không phải cô ta thích ra vẻ chăm chỉ hiếu học, thu hút các nam thanh niên tri thức sao? Hiếu học đến nỗi nghiên cứu sách cấm, lý do không tồi.

Thả vào nhà Thẩm Đại Lệ cũng được, nếu bị phát hiện, cha mẹ cô ta chắc chắn sẽ phải sạch quan hệ với cô ta, để mặc cô ta tự sinh tự diệt.

Hay là nhà Nhị Nha nhỉ? Đầu óc con nhỏ này hẳn là bị nước vào, mới dám bắt tay Tô Tuyết và Thẩm Đại Lệ hãm hại cô. Để cho cô ta ăn quả đắng, thì cô ta mới hiểu có một số người, tuyệt không nên động vào.

Tầm mắt Cố Yên Nhiên không che giấu, đảo qua đảo lại giữa ba người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Đại Lệ.

Thẩm Đại Lệ rùng mình, trong mắt mang theo tia khủng hoảng.

Đầu óc cô ta cấp tốc xoay chuyển, dường như hiểu ra Cố Yên Nhiên có ý định gì.

Cô ta níu lấy cánh tay của người trong đội kiểm soát, lắp bắp nói: “Sao... sao lại không có gì? Chính tôi thấy cô ta trộm đọc cuốn sách đó... các anh kiểm tra kĩ chưa, trên người cô ta... hoặc có lẽ cô ta chôn dưới đất..”

Nói đến đây, hai mắt Thẩm Đại Lệ sáng lên, chém đinh chặt sắt khẳng định: “Có lẽ cô ta được ai báo tin, trước khi các anh đến đây, đã vội vàng đào hố chôn sách!”



“Xì!” Cố Yên Nhiên xì một tiếng qua kẽ răng, “Vậy cô đào đi, tìm được tôi đưa cô trăm khối tiền, nhắc nhở trước đất từng bị đào xới không lâu mặt đất sẽ tơi và mềm hơn những nơi khác.”

Thấy biểu cảm bình tĩnh, đầy thách thức của Cố Yên Nhiên, Thẩm Đại Lệ có chút không chắc chắn.

Chẳng lẽ Cố Yên Nhiên không chôn sách dưới đất?

Vậy cô ta giấu cuốn sách ở đâu?

Thẩm Đại Lệ liên tục tự hỏi, còn thứ người của đội kiểm soát để ý, lại là “trăm khối tiền.”

Mặc dù gia cảnh nhà bọn họ không tệ, nhưng đừng nói trăm khối tiền, dù là mười khối tiền, cũng không thể nói cho là cho.

Một trong số ba người híp mắt, dùng giọng điệu âm dương quái khí hỏi: “Ồ? Đồng chí rất có tiền?”

Câu hỏi này, nếu là ở hiện đại, có thể tự hào giương cằm, gật đầu thừa nhận tôi rất có tiền đó.

Nhưng ở thời đại này, nếu thừa nhận, vậy chính là địa chủ phong kiến, không nói hai lời bị bắt giam.

Cố Yên Nhiên đâu ngu, vứt ánh mắt hoài nghi qua: “Tôi nói mình rất có tiền bao giờ?”

Ba người đồng thời nghẹn lại, nhưng vẫn cứng miệng đáp trả: “Vậy sao có thể mạnh miệng nói đưa cho người khác trăm khối tiền?”

“Tôi thích chém gió, không được sao? Vả lại, chẳng có quyển sách nào được chôn dưới đất nhà tôi cả, cô ta có tìm cũng tìm không thấy!”

Nhìn dáng vẻ còn kiêu ngạo hơn bọn họ của Cố Yên Nhiên, ba người trong đội kiểm soát hận đến ngứa rằng, lòng thầm nhủ, đúng là con nhãi không biết trời cao đất dày!

Người trong đội kiểm soát bọn họ, đều là người có chút chức quyền, không ai dám đắc tội! Vậy mà con nhỏ này dám ra vẻ ta đây, lên mặt với bọn họ.