Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 28



Sau khi ý thức được Trần Châu Cơ khẳng định đã nói dối, Bạc Trạch gọi hai đệ đệ sang một bên dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ bọn họ.

Biểu tình của Bạc Trạch quá nghiêm túc, Bạc Kính không thể không nghiêm túc đáp lời.

Hắn đem chuyện trải qua khi gặp được Trần Châu Cơ, hoàn chỉnh nói một lần, một chữ cũng không giữ lại.

Bạc Diễm ngược lại giữ lại chuyện mình động tay trước với Trần Châu Cơ, chỉ đơn giản nói: “Y nói với đệ hết thảy đều là y làm.”

Bạc Trạch bắt đầu tổng kết: “Đối đãi với lão tam tính tình tốt, hắn nói một chân tướng tựa thật tựa giả, lão tam đã gặp Hoàng huynh, nhưng vì bảo vệ quan hệ giữa Đại Hoàng huynh và A Kính, cho nên, đệ ấy lựa chọn giấu giếm Đại Hoàng huynh thứ gọi là chân tướng.”

“Đối với đệ.” Hắn chỉ Bạc Diễm: “Hắn biết rõ tính tình của đệ nóng nảy, hơn nữa đệ lại nói muốn dẫn A Kính đi nhận sai, cho nên vì phòng ngừa đệ tiếp cận Hoàng huynh, hắn nhanh chóng quyết định trói đệ lại, cũng dỗ A Kính dễ lừa gạt nhất tới chăm sóc đệ, bảo đảm đệ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“A Kính tâm tính đơn thuần, tin tưởng hắn là người sắp chết, bởi vì đệ đã cưỡng ép hắn, cho nên đương nhiên, đệ ấy sẽ đứng về phía Trần Châu Cơ, vì thế liền trợ giúp hắn trì hoãn đệ mấy ngày. Cùng lúc đó, Trần Châu Cơ mang theo Hoàng huynh đi tới Thái Cực cổ đạo.”

“Tiếp theo, vì phòng ngừa ta nhìn thấy Hoàng huynh, hắn nhất định là lặng lẽ giấu Hoàng huynh đi, một mình tới tìm ta, điều ta đi, nhân cơ hội đem Hoàng huynh mang vào Thái Cực cổ đạo.” Ánh mắt Bạc Trạch nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “So sánh với hắn đồng ý để lão tam gặp Hoàng huynh, ba người chúng ta đều có một đặc điểm chung, đều đứng ở lập trường vì tốt cho hắn, quyết định muốn vạch trần sự thật hắn là Trần Châu Cơ.”

Sắc mặt Bạc Trạch khó coi, nói: “Hắn sợ hãi bại lộ thân phận ở trước mặt Hoàng huynh như vậy chẳng phải là nói rõ trong lòng hắn có quỷ sao?”

“Các huynh nói……” Sắc mặt Bạc Kính tái nhợt, vẻ mặt không dám tin: “Châu Cơ, y, y thật sự làm hại Hoàng huynh?”

“Nhưng chuyện này cũng nói không thông.” Bạc Diễm lập tức nói: “Nếu là như vậy, vì sao y không dứt khoát giết Hoàng huynh, giết ta? Y rõ ràng có cơ hội.”

“Nhưng nếu nói y thật sự có tình với Hoàng huynh, vì sao lại hạ độc thủ với huynh ấy?”

Bạc Diễm nhìn về phía Bạc Kính, vẻ mặt người kia mờ mịt, Bạc Trạch lắc đầu, nói: “Trước mắt xem ra, hắn cũng không nói thật với lão tam, cho nên chuyện về A Kính hẳn là không thể tin được.”

“Vậy chuyện y trúng túy tương tư……”

“Hẳn là giả.” Bạc Trạch nhíu mày, nói: “Nhưng về mặt liên kết lại không thông, chỉ có thể bắt hắn tới hỏi rõ ràng.”

Sắc mặt Bạc Diễm tái mét: “Nếu thật sự là hắn làm hại Hoàng huynh, còn lừa gạt mấy huynh đệ chúng ta như thế, ta nhất định phải để hắn nhìn cho rõ!”

“Vậy hắn hiện tại đã vào Thái Cực cổ đạo.” Vẻ mặt Bạc Kính vẫn còn ngơ ngác: “Chúng ta…… phải đuổi theo sao?”

“Đuổi theo.” Thần sắc Bạc Trạch lạnh lùng: “Việc cấp bách trước mắt, trước tiên phải tìm Hoàng huynh, không thể bị hắn che mắt nữa.”

“Thứ tai họa này!”

Trần Trừng hắt hơi một cái.

Ai mắng ta? Trần Trừng nhăn mũi, người trên lưng bỗng nhiên giật giật, Bạc Dận mơ hồ tỉnh lại, cử động cổ bị dao đập, nói: “A Trừng?”

“Là ta.” Trần Trừng vội vàng buông hắn xuống, Bạc Dận chao đảo lập tức được y đỡ lấy, Trần Trừng lại kéo quần áo cho hắn, nói: “Thế nào? Có phải làm huynh đau không? Đầu còn choáng sao?”

“Đệ, vì sao……”

“Huynh luôn nói Trần Châu Cơ muốn giết huynh, ta tất nhiên không thể để huynh gặp hắn ta, vạn nhất huynh không phải là đối thủ của hắn thì làm sao bây giờ? Cho nên ta đánh ngất huynh…… Chúng ta bây giờ đã ở Thái Cực cổ đạo.” Trần Trừng cũng không xác định Bạc Dận ở trong sách đến cùng là rơi vào cái động nào, y chỉ có thể để cho Bạc Dận tự mình đi, nói: “Đi tiếp về phía trước, nói không chừng vận khí chúng ta tốt gặp được bảo châu.”

“Người tới tìm bảo vật nhiều như vậy, làm sao có thể trùng hợp bị chúng ta gặp được?”

Nếu như là Trần Trừng tự mình tiến vào, thật đúng là không nhất định có thể trùng hợp như vậy, nhưng hiện giờ Bạc Dận ở đây, bản thân bảo châu chính là kỳ ngộ thiết lập vì hắn, bọn họ nhất định có thể lấy được.

Trần Trừng cười nói: “Ta tin tưởng trời cao sẽ phù hộ ca ca.”

Bạc Dận không tiếp tục truy cứu chuyện y đánh mình ngất xỉu, dịu dàng nói: “Dẫn đường đi.”

Trần Trừng ngoan ngoãn đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên quay trở lại, nói: “Huynh đi trước đi, ta đi theo huynh.”

Bạc Dận: “?”

“Ta giúp ngươi nhìn đường, huynh chỉ cần đi là được…… Ta có một loại dự cảm, bảo châu chỉ có huynh mới có thể tìm được.”

Bạc Dận thoáng trầm mặc, không có nghi ngờ dự cảm hoang đường của y, chậm rãi mò mẫm đến vách núi, lần theo đi về phía trước.

Trần Trừng lẳng lặng đi theo phía sau hắn.

Thẳng đến khi lần thứ hai y nghe được truyền âm của Cừu Thâm Tú: “Nhị điện hạ với Ngũ điện hạ gặp nhau, phát hiện chuyện của ngài, bây giờ đuổi theo, chủ nhân, cẩn thận.”

Lòng Trần Trừng đột nhiên bắt đầu lo lắng lên.

Bạc Dận đi rất chậm, trong sách cũng viết như vậy, mắt hắn mù, chậm hơn người thường rất nhiều, vô tình rơi ngã vào một hang động, vận mệnh chú định giống như cảm nhận được thứ gì đó triệu hoán, sau đó liền tìm được bảo châu.

Trần Trừng vốn nghĩ, Bạc Trạch muốn làm rõ chuyện y nói dối khẳng định còn cần một ít thời gian, không nghĩ tới Bạc Diễm và Bạc Kính vậy mà chạy trở về, ba người ghé vào cùng nhau tính toán sẽ hiểu rõ ngay, bọn họ nghe được không có một câu nói thật.

Vậy cũng quá nhanh.

Trần Trừng ở phía sau hắn, nói: “Ca ca, chúng ta đi nhanh chút đi?”

“Không nhìn thấy, muốn đi nhanh chỗ nào?”

“Huynh, huynh tùy tiện đi là được, cứ đi về phía trước, nhanh chút đi.”

“Không bằng vẫn là A Trừng dẫn đường.”

“…… Ta cũng không biết thứ kia ở đâu, dù sao huynh, huynh tùy tiện đi một chút khẳng định có thể tìm được.”

Bạc Dận không nói một lời, bước chân lại nghe lời tăng nhanh hơn một ít, nhưng rất nhanh Trần Trừng đã nghe được tiếng bước chân vụn vặt, Bạc Trạch mang theo mấy chục người, lúc cùng nhau đi lại ở vùng tuyết tĩnh lặng, tiếng vang có thể truyền rất xa.

“Đại Hoàng huynh ——”

Là tiếng Bạc Kính, còn có một ít thủ hạ: “Đại điện hạ?”

Trần Trừng không bất chấp để Bạc Dận đi tiếp, y duỗi tay giữ chặt tay đối phương, nói: “Đi, ta dẫn huynh đi.”

Bạc Dận tất nhiên cũng nghe được, hắn bị kéo đi về phía trước, nói: “Là Ngũ đệ đang tìm ta, chúng ta đi qua hội hợp với bọn họ, nhiều người mà nói, xác suất tìm được bảo châu sẽ tăng lên.”

“Không.” Trần Trừng cũng không quay đầu lại túm lấy hắn, hai chân trong tuyết dẫm ra dấu chân sâu, nói: “Ta không muốn gặp bọn họ.”

Bạc Dận không hỏi vì sao, tùy ý y túm mình về phía trước.

Y kéo theo một người mù, tất nhiên không nhanh bằng những người đuổi theo bọn họ, âm kia nhanh chóng đến gần.

“Mau xem, bên kia có dấu chân!”

Tim Trần Trừng đập nhanh hơn, thình lình cõng Bạc Dận lên, vận công về phía trước, y lập tức nhảy ra thật xa, giẫm lên tảng đá nhô ra trong tuyết mượn lực.

Sau vài cái, y đột nhiên trượt chân, cả người từ trên tảng đá ngã xuống.

Áo khoác ở sau người bung mở giống như đôi cánh lướt qua nơi đầy tuyết, Trần Trừng đặt mông lên tảng đá, một đầu đâm xuống tuyết trên mặt đất.

Sự việc xảy ra quá nhanh, y căn bản không kịp phản ứng, trên tay và lưng Trần Trừng đồng thời buông lỏng, sau khi rơi xuống đất từ trong tuyết chui ra, cả đầu đầy tuyết.

Y phun tuyết trong miệng ra, giơ tay lau mặt, kêu: “Ca ca!”

Không thấy bóng dáng Bạc Dận.

Y lần nữa trèo lên tảng đá to vừa rồi, phát hiện một bên có dấu vết người lăn xuống, vội vàng theo trượt xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Cả người giống như đang ngồi trong ống trượt hình trụ ở công viên trò chơi, trượt theo đi xuống.

Y chật vật ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo, muốn khống chế thân thể lại hoàn toàn vô ích, thẳng đến khi y với một thứ mềm mại đụng vào nhau mới rốt cuộc ngừng trượt tự do.

Nói mềm, ngược lại cũng không mềm như vậy, chỉ là so sánh với cục đá và mặt đất có vẻ không cứng như vậy thôi.

Nhưng có một đôi tay siết chặt eo y, bảo vệ đầu của y, Trần Trừng bị hắn mang theo lăn vài vòng nữa, sau khi nghe được một tiếng kêu rên, do dự ngẩng mặt lên.

Bạc Dận ấn đầu y, bị y đè ở dưới thân, lúc này sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là ngã không nhẹ.

Y vội vàng bò dậy, cũng nâng Bạc Dận dậy, duỗi tay tới sờ đầu hắn: “Huynh sao rồi, không có việc gì chứ?”

“Ừm……” Bạc Dận giữ chặt tay y, chậm lại, nói: “Không có việc gì, cái động này hình như rất sâu, trước tiên nghĩ xem làm cách nào đi lên đi.”

“…… Thật không có việc gì?” Trần Trừng vẫn không yên tâm, y rút tay về, tỉ mỉ sờ soạng trên dưới toàn thân Bạc Dận một lần, xác định hắn không bị thương, cũng không ngã gãy xương mới rốt cuộc đặt trái tim lại vào trong người.

Y quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này hẳn chính là cái động trong nguyên tác nói.

Y nhịn xuống vui mừng, nói với Bạc Dận: “Ta đi tìm lối ra trước, huynh ở chỗ này chờ ta chốc lát.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, từ đây đi thẳng về phía trước, đi đến trước là có thể nhìn thấy Âm Dương Bảo Châu.

Trần Trừng gấp không chờ nổi đứng lên, tay áo lại bỗng nhiên bị người kéo lấy, Bạc Dận chậm rãi nói: “Chúng ta đi cùng nhau.”

“Một mình ta tương đối……”

“Cùng nhau.” Giọng điệu Bạc Dận trầm xuống, thái độ không cho từ chối.

Trần Trừng nhìn hắn một lát, chỉ có thể khom lưng đỡ hắn dậy nói: “Huynh, có phải có dự cảm gì không?”

Bạc Dận không trả lời, tay hắn theo tay áo Trần Trừng trượt xuống, nhẹ nhàng cầm tay y, hắn nắm rất chặt, Trần Trừng cảm giác được ẩn ẩn đau đớn.

Y rút ra, ngược lại bị hắn nắm càng chặt hơn.

Sắc mặt Trần Trừng trắng bệch, nhắc nhở: “Huynh làm ta đau rồi.”

Bạc Dận hơi thả lỏng một ít, lúc lên tiếng giống như là đang khắc chế cái gì đó: “Không được, bỏ lại ta.”

“…… Ta chỉ là đi tìm đường, làm sao có thể bỏ lại huynh?” Trần Trừng nâng tay áo lau bụi bặm trên mặt cho hắn, nói: “Có phải huynh suy nghĩ nhiều không? Hả?”

Bạc Dận khẽ mím môi.

Trần Trừng chỉ có thể dẫn theo hắn đi về phía trước.

Đoạn đường này rất dài, dài đến mức Trần Trừng sống một giây như một năm, hận không thể một bước vượt đến đích, nhưng chỉ có thể di chuyển từng chút một. Đoạn đường này lại rất ngắn, ngắn đến mức Trần Trừng vẫn luôn nhìn hắn, còn chưa kịp nhìn kỹ, xem đủ, đã thấy phía trước mơ hồ có hào quang lộ ra.

Hai hạt châu nằm trên bệ đá hình nón ngược phía trước, một đỏ một xanh, lặng lẽ tuần hoàn xoay tròn.

Y đoán không sai, đi theo Bạc Dận quả nhiên rất dễ dàng tìm được Âm Dương Bảo Châu.

Có lẽ bởi vì kích động hoặc có lẽ bởi vì điều khác, hô hấp của y hơi dồn dập, chớp chớp mắt, Trần Trừng miễn cưỡng đè xuống cỗ cảm xúc này, lần nữa nhìn về phía Bạc Dận, nói: “Thứ kia, hẳn chính là Âm Dương Bảo Châu.”

Bạc Dận không nhúc nhích.

Tiếng nói của Trần Trừng giống như trong nháy bị ngăn chặn.

Y muốn nói điều gì lại nuốt vào, ngón tay vô ý thức siết chặt, y hít vào một hơi, trấn định nói: “Ta đi lấy cho huynh”

Y chậm rãi rút tay ra.

Bạc Dận lại gắt gao nắm lấy: “Không phải tìm tới cho ta sao?”

“Đương nhiên…… Nếu không, còn có thể cho ai?”

“Ta tự đi lấy.” Bạc Dận kéo y về phía sau, chậm rãi nói: “Đệ đứng ở phía sau, chờ ta.”

Sức lực hắn rất lớn, Trần Trừng rõ ràng đứng rất ổn định, nhưng lại không kiên trì được mấy nhịp thở đã bị ép lui về phía sau hai bước.

Bạc Dận chậm rãi buông y ra, một mình đi về phía trước.

Hai viên bảo châu lơ lửng ở phía trên, bộ dáng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ giống như đang nhảy một điệu múa tao nhã mà mê người nào đó.

Trần Trừng đứng ở phía sau hắn, chậm rãi xoa cổ tay, bỗng nhiên nói: “Bạc Dận.”

Bạc Dận dừng bước chân.

Trần Trừng cười một cái, nói: “Có bậc thang, huynh chậm một chút.”

Bạc Dận gật đầu.

Môi Trần Trừng mím đến trắng bệch.

Y nhìn nam nhân nhấc chân, bước lên bậc thang.

Bạc Dận muốn độc chiếm bảo châu.

Đây vốn là kỳ ngộ của hắn, Trần Trừng biết, nhưng y hao hết tâm cơ lâu như vậy, chẳng lẽ, chung quy vẫn chỉ là làm áo cưới cho Bạc Dận sao?

Thế thì sao được?

Tâm tư Trần Trừng xoay nhanh, nhảy lên đưa tay bắt lấy.

Bạc Dận rõ ràng đi ở phía trước, động tác của y so với Bạc Dận lại nhanh hơn nhiều.

Khoảng cách tay y cách bảo châu không đến nửa thước.

Cổ tay lại bị người khác bắt lấy, không thể động đậy.

Y dùng sức rút ra, rút không ra, vẻ mặt nổi lên tức giận, y rút ra một tay khác hung hăng đánh về Bạc Dận.

Nam nhân không nhanh không chậm, một cổ lực lượng cường đại trong động tác xoay tròn cổ tay của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi tựa như hắn, bình thản nghênh đón chưởng lực của Trần Trừng.

Cỗ lực lượng kia không mạnh đến mức hất bay Trần Trừng, lại lẳng lặng ngăn cách y ở bên ngoài một khoảng cách cố định, không cách nào đi tới.

Trần Trừng hô hấp dồn dập, đột nhiên thu tay lại, thân thể xoay người về phía sau rơi xuống đất lui hai bước, đụng vào vách núi phía sau.

Bạc Dận lẳng lặng đứng lặng bên cạnh bệ đá, lạnh lùng bình thản vung ống tay áo lên, thu Âm Dương Bảo Châu lại.

Mắt Trần Trừng không chớp nhìn hắn.

Bỗng nhiên cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu.

Y chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng, lần thứ hai nhấc mi mắt lên nhìn về phía Bạc Dận, ánh mắt lưu chuyển, sau đó cười ra tiếng.

Tiếng nói réo rắt êm tai giống như tiếng suối trong lanh lảnh: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, chúc mừng Thái tử điện hạ.”