“Không có đâu,” Kỷ Bắc Đình vội vàng phủ nhận, “Có lẽ là do nóng.”
Giang Vãn Vãn gật đầu: “Nhiệt độ ở Ni Lạc Đảo khá cao.”
Kỷ Bắc Đình đưa tay định lấy bánh bao, Giang Vãn Vãn lập tức ngăn lại: “Cái đó là bánh bao ngũ cốc, vỏ rất cứng, tôi vừa ăn một cái rất đau răng.”
“Vỏ cứng?”
“Vỏ?”
Âm cuối của Kỷ Bắc Đình hơi run rẩy, theo phản xạ anh đưa tay sờ lưng mình (bên Trung vỏ đồng âm với bối là lưng ạ).
“Anh sao vậy?” Giang Vãn Vãn hỏi.
“Giường ở đây cứng quá, ngủ có chút đau lưng,” Kỷ Bắc Đình tìm đại một lý do.
Giang Vãn Vãn gật đầu, không nói gì thêm, nhưng cũng không khỏi liên tưởng đến chuyện tối qua.
Rõ ràng, việc chà lưng cho Kỷ Bắc Đình trong không gian kín là việc tốt mà hệ thống đã làm.
Cái gọi là “Đêm hồi tưởng” không phải là những tình cảm mập mờ mà là chà lưng!
Trải nghiệm này thật sự rất đáng để hồi tưởng.
Chỉ là không biết sự việc đó trong góc nhìn của Kỷ Bắc Đình sẽ như thế nào.
Anh sẽ cảm thấy đó là một giấc mơ hay chỉ là ảo giác?
Anh có hồi tưởng không?
Hồi tưởng về kỹ thuật chà lưng tuyệt vời của mình?
Thôi, không nên hồi tưởng về những chuyện như vậy.
Giang Vãn Vãn vừa gặm bánh bao vừa suy nghĩ, lắc đầu như có điều gì đó.
Bạch An nhìn hai người đối diện thì thầm với nhau, trong lòng trào dâng cảm giác không phục.
Sắp đến giai đoạn chọn lựa cuối cùng rồi, chẳng lẽ anh và Vãn Vãn thật sự không còn hy vọng nào nữa?
Giá mà anh nhận ra Vãn Vãn sớm hơn;
Giá mà anh có thể bày tỏ tâm ý sớm hơn…
Bạch An ngồi đó không nói gì, chỉ lặng lẽ xé bánh bao, từng chút đưa vào miệng.
Tại bàn ăn, hình ảnh của ba người đều lọt vào mắt Hồ Lai.
Ông quay sang nhìn biên kịch và cười nham hiểm: “Tôi có một số ý tưởng mới.”
“Chúng ta sắp đến giai đoạn chọn lựa cuối cùng rồi, nhưng hiện tại chỉ có Giang Vãn Vãn và Kỷ Bắc Đình là rõ ràng, còn lại đều là những ẩn số.” Biên kịch phân tích tình hình với Hồ Lai.
Từ ngôi nhà chung ở Giang Thành đến Ni Lạc Đảo, giữa Giang Vãn Vãn và Kỷ Bắc Đình có một chút hiểu lầm nhưng nhanh chóng được giải tỏa, cả hai luôn là lựa chọn duy nhất của nhau.
Điều này không chỉ Hồ Lai nhận ra mà cả khán giả cũng thấy rõ.
Nếu cứ theo tình hình hiện tại để ghi hình cho giai đoạn chọn lựa cuối cùng, chắc chắn sẽ thiếu đi chút bất ngờ và cảm giác kịch tính.
Hồ Lai muốn tạo ra một điều gì đó lớn vào tập cuối.
“Chúng ta có thể thiết lập một tình tiết bất ngờ ở cuối để dữ liệu chương trình lại bùng nổ lần nữa không?”
“Như thế nào?”
“Ví dụ như để Bạch An quay lại điểm khởi đầu và chọn Tô Vi Nhi?”
“Ông nghĩ Bạch An sẽ đồng ý sao?”
Biên kịch không khỏi lăn mắt. Hồ Lai dường như hơi bay bổng sau khi nếm trải thành công từ chương trình.
Việc để Bạch An chọn Tô Vi Nhi trong giai đoạn cuối cùng, một hành động vừa vô lý vừa dễ bị chửi, nếu Bạch An đồng ý thì thật sự có vấn đề.
Bạch An không phải là người mờ nhạt để đi làm những chuyện như vậy.
“Tôi nghĩ tốt nhất vẫn là để Bạch An nói chuyện riêng với Giang Vãn Vãn, trong cuộc trò chuyện nêu ra một vài câu hỏi thú vị thì sẽ thực tế hơn.” Biên kịch đề xuất chân thành.
Hồ Lai đồng ý với đề xuất này.
Lúc này, tám vị khách mời đang ngồi tại bàn ăn, Hồ Lai chạy đến thông báo nhiệm vụ mới.
“Các vị khách mời, tôi có một tin muốn thông báo cho mọi người. Ghi hình đến hôm nay là giai đoạn kết thúc của chương trình, tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc lửa trại bên bờ biển, các vị cũng sẽ thực hiện sự lựa chọn cuối cùng.”