Theo hiểu biết của Úc Lẫm châu thì tình nhân bé nhỏ của hắn luôn co được dãn được, biết cách thay đổi sắc mặt rất nhanh, tuy nhiên đối với chuyện học hành thì lại nghiêm túc tới mức nghiêm khắc, vì vậy lời ông ta nói Úc tổng chỉ tin có ba phần.
"Nếu thế thì tôi đi thăm học sinh bị ngất kia một lát, chắc là ông không phiền đâu nhỉ?”
Chủ nhiệm khối làm sao mà thấy phiền được!
Ông nhanh chóng dẫn đường đi về phía trước, "Được thưa ngài Úc, phòng y tế ở bên này.”
Phía bên kia, Giang Lê đã được bế tới phòng y tế, cậu nằm nghỉ trên giường một lát mới giả vờ như mình vừa tỉnh lạI.
Không ngờ cậu chỉ vừa mở mắt chẳng được bao lâu thì cửa phòng y tế đã bị người khác mạnh tay mở ra, chen vào là thân hình béo tròn của chủ nhiệm khối, cố gắng nở một nụ cười ôn hòa hỏi cậu, "Em học sinh này, em tỉnh rồi à! Bây giờ thấy thế nào?”
Giang Lê lập tức vào trạng thái sợ hãi, "Ơ. . . chủ, chủ nhiệm khối, em em em không sao ạ. . . có, có thể về lớp rồi.”
Úc Lẫm Châu đứng ở phía sau chủ nhiệm suýt nữa đã cười ra thành tiếng, hắn dùng ánh mắt mới lạ đầy chân thành để nhìn cậu —— tôi sẽ lặng lẽ nhìn cậu diễn thôi, cứ tiếp tục đi.
Tên chó!
Ở góc chẳng ai để ý, Giang Lê hung hăng liếc mắt một cái như muốn xẻo hắn, sau đó run rẩy tiếp tục thoại, "Không, chuyện không liên quan gì tới thầy Đỗ cả, là do em. . . do thể chất của em quá, quá kém thôi. . .”
404 cũng bị cái kỹ thuật diễn cao siêu này làm cho choáng váng nên đã offline đi sửa chữa gấp.
Nhưng cậu cứ nói như vậy sẽ càng dễ khiến cho người khác hoài nghi.
Chủ nhiệm khối vốn đã nghe những lời đảm bảo son sắt của Đỗ Kinh nên mới tin là thật, còn đi giải thích cho ngài Úc là việc phạt đứng này đều có nguyên nhân, nhưng giờ đây ông đã không còn chắc chắn nữa.
Úc Lẫm Châu nhìn cậu năng nổ diễn xuất nên thuận theo hỏi, "Không sao, cậu học sinh này nếu có chuyện gì oan ức thì cứ việc nói ra.”
Giang Lê lập tức giả vờ như sợ hắn đến nỗi nấc lên vô cùng nhịp nhàng.
"Phải phải phải, cứ việc nói ra.” Chủ nhiệm khối thấy vậy cũng phụ họa theo, "Có phải là em bị bắt nạt hay không?”
Giang Lê rụt rè nhìn họ với đôi mắt ngân ngấn nước, một lúc sau dường như là đã hạ quyết tâm rồi mới nhỏ giọng cất tiếng, "Em. . . bài tập em đã làm rồi, làm xong hết cả, nhưng mà, nhưng mà bị bọn họ xé hết, thầy Đỗ thì lại không hỏi lý do. . .”
Liên tục nghe được nguyên nhân, gương mặt của chủ nhiệm khối tái xanh lại. Ông ta ngàn vạn lần không thể ngờ những trò này vậy mà lại xảy ra ở trong chính lớp mà mình dẫn dắt tốt nghiệp, trùng hợp còn bị đại cổ đông đầu tư cho trường học bắt gặp.
Vị đại cổ đông ấy còn nghiêm mặt hỏi ông, "Trò này chỉ sợ là chẳng phải mới xảy ra lần đầu nhỉ?"
Chủ nhiệm dùng tay áo lau mồ hôi, "Vâng vâng vâng, nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng!”
Ông ta thầm mắng Đỗ Kinh thật nặng trong lòng.
Cố tình Giang Lê lại ngây ngô nói thêm, "Em, những gì em nói đều là sự thật cả, có thể, có thể trích xuất camera giám sát ạ.”
“Vậy xem ngay bây giờ đi.” Úc Lẫm Châu phối hợp theo, hắn có thể nhìn ra được là bé hồ ly đầy drama này đang muốn mượn tay hắn để lấy lại công bằng cho bản thân đây mà.
Việc xem camera giám sát vô cùng thuận lợi, có thể nhìn thấy rõ Đỗ Dương cùng với những học sinh khác nghênh ngang lấy cuốn tập trong hộc bàn của Giang Lê một cách đắc ý, thuần thục xé nát thành từng mảnh, hiển nhiên chẳng phải là lần đầu tiên gây chuyện.
Lại xem thêm trước đó, bọn họ đều thấy tường tận cả quá trình đám người Đỗ Dương kia đổ keo lên bàn của Giang Lê.
Úc Lẫm Châu vẫn cười lạnh như trước, "Đây là bạn học hoà thuận cùng nhau tiến bộ như lời ông nói phải không?”
Chủ nhiệm nhức nhối không thể thốt nên lời, chỉ có thể vỗ ngực mình bảo đảm, "Ngài yên tâm, chắc chắn là tôi sẽ xử phạt nghiêm khắc những em học sinh này.”
Sau tiết thứ 4, nhà trường ra quyết định phê bình hành vi bắt nạt của Đỗ Dương cùng năm bạn học, đồng thời tiến hành đình chỉ tạm thời thầy Đỗ vì không thể giám sát.
Lần xử phạt này không thể nói là nhỏ.
Những bạn học đã từng chịu đủ các trò quấy rối giống như nguyên chủ Khương Lê đều cực kỳ nổi giận.
Khi đó, Úc Lẫm Châu lấy lý do chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cho học sinh để đưa Giang Lê đi, giọng điệu cảm thán đầy châm chọc, “Bạn nhỏ, mượn dao để giết người vui lắm nhỉ?”
Sắc mặt Giang Lê tự nhiên chẳng hề hiết xấu hổ, "Ông chủ quá khen rồi."
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Úc Lẫm Châu lại hỏi, "Trước đây. . . cậu để mặc cho bọn họ bắt nạt mình như vậy sao?”
"Phải.” Giang Lê nghĩ về những chuyện mà nguyên chủ đã phải chịu suốt 3 năm cấp ba trước khi cậu tới, nhân cơ hội này nịnh hót, "Nhưng mà không phải bây giờ đã có ngài Úc chống lưng cho tôi rồi sao? Từ giờ về sau tôi sẽ không sợ hãi nữa.”
"Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu hệt như một ông già. Trước đó tôi quên mất cậu vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện hợp đồng thì cứ để cậu thi đại học xong đi rồi thực hiện.” Úc Lẫm Châu gọi cho tài xế của mình, ra hiệu cho cậu lên xe, "Đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với tôi trước —— thấy cậu còn chưa lớn nhưng tâm cơ lại nhiều quá đấy.”
Giang Lê ngồi vào ghế sau, tiếp tục lải nhải, “Sao mà không nhiều được, ngài Úc à, tôi là một người thuộc tầng lớp thấp kém nghèo hèn lại bị một tên biến thái tâm thần yêu thích, như vậy thì không thể mau chóng tìm một cái đùi vàng như ngài để ôm sao?”
Cậu vui vẻ hoạt bát, chẳng giống chút gì với những thứ đã điều tra được là “tự kỷ, nội tâm.”
Úc Lẫm Châu ra hiệu cho tài xế lái xe, âm thầm quan sát Giang Lê vẫn đang nịnh nọt, không biết tại sao lại có loại cảm giác rằng mình đã mang về một tổ tông.