Sau khi ra khỏi cổng biệt thự, Thẩm Hàm Chi dẫn Ôn Cẩn lên xe, nhóm vệ sĩ cũng lên xe phía sau, rất nhanh xe sẽ đã được lái rời khỏi Trang viên Hoa Hồng.
Mà Ôn Hằng Thu đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, răng đều phải cắn chặt, cả đời ông ta chưa bao giờ bị chế nhạo như thế này.
Ôn Hân thấy vẻ mặt của cha không tốt, liền ở một bên thêm mắm dặm muối: “Ba nhà chúng ta dù có nghèo đến đâu cũng không đến nỗi tệ như thế này phải không? Những lời nói đó của Thẩm Hàm Chi có bao nhiêu khó nghe, ba vẫn có thể nhẫn nhịn được à?"
"Con cho rằng ta muốn nhẫn nhịn sao? Ôn Hân, Ôn Khải, hai đứa cũng đã không còn nhỏ nữa, nhất là con đó Ôn Khải. Con đã tốt nghiệp đại học rồi, suốt ngày chỉ biết ăn uống, vậy hai đứa có biết Tập đoàn Ôn thị thực sự sắp sụp đổ giống như lời Thẩm Hàm Chi đã nói hay không.”
Văn Hằng Thu liếc nhìn Ôn Hân và Ôn Khải, thuận tiện nói với Ngô Nghiên: “Còn bà nữa, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến sắc đẹp và chơi mạt chược. Nếu như Ôn thị thật sự phá sản, vậy thì các người cũng chỉ có thể đi theo ta ăn cám nuốt rau."
(*Ăn cám nuốt rau, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là chỉ kāng yàn cài, có nghĩa là ăn trấu nuốt rau dại. Miêu tả cảnh nghèo khó, khó khăn của cuộc sống)
Sau khi hít một hơi, Ôn Hằng Thu tiếp tục lẩm bẩm: “Ôn Cẩn vậy mà là một người có thủ đoạn, Thẩm Hàm Chi lại có thể bảo vệ nó như vậy, nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay, hai đứa nên đối xử tốt hơn một chút với Ôn Cẩn hơn một chút. Bây giờ thì tốt rồi. Xem như đã hoàn toàn xé rách mặt với Thẩm Hàm Chi, chẳng lẽ thật sự muốn ta bán nhà bán đất hay sao?"
"Hằng Thu, sự việc có nghiêm trọng như anh nói không? Tập đoàn Ôn thị của chúng ta đều rất có uy tín, danh dự ở thành phố Nam Độ, sao có thể nói phá sản liền phá sản chứ?" Ngô Nghiên vẫn là có chút không thể tin được.
"Tôi có nói thì bà cũng không thể hiểu được, tập đoàn Ôn thị đã phá bỏ một bức tường đông để sửa lại bức tường tây. Mau chóng cho người sa thải toàn bộ người hầu ở Trang viên Hoa Hồng càng sớm càng tốt. Trong sổ sách không có tiền để trả lương đối với nhân viên của công ty, họ đều đã đi rồi. Bên này chúng ta cũng không cần phải sử dụng nhiều người như vậy? Còn nếu như thật sự không được nữa thì chỉ có thể làm theo những gì Thẩm Hàm Chi đã nói. Mặc dù nơi này có hẻo lánh một chút và ở ngoại ô thành phố, nhưng mà diện tích nơi này vẫn khá lớn. Hơn nữa còn có căn biệt thự này, cho dù không thể bán được với giá 100 triệu thì vẫn có người mua với giá 80 đến 90 triệu." Ôn Hằng Thu suy nghĩ lại một lần nữa nói.
"Hằng Thu, anh đang nói giỡn với em phải không? Bán nơi này đi thì sau này chúng ta nghỉ ngơi thư giãn ở đâu?" Ngô Nghiên vẫn có chút không cam lòng. Bà ấy là một phu nhân cao quý như vậy, cuộc sống khó khăn như vậy làm sao có thể quen được?
"Nghỉ dưỡng? Bà nghĩ cũng thật tốt đẹp quá, vậy thì cứ chờ cùng tôi trả nợ đi." Ôn Hằng Thu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lạnh lùng.
Người hầu trong bếp đã chuẩn bị xong bữa ăn, thấy bầu không khí trong đại sảnh không thích hợp, cũng không ai dám đi ra nhắc nhở.
Vẫn là Ôn Hằng Thu tự mình ngửi được mùi hương, thở dài nói: "Đi ăn cơm trước đi, sau này nhà ta chưa chắc có thể mua được hải sản phong phú như vậy.”
Một bữa cơm vô cùng áp lực, Ôn Hân tức giận đến mức không ăn được mấy miếng mà trở về phòng.
Bên kia, Thẩm Hàm Chi cùng cô bé lên xe trở về biệt thự, Dương Mạn và những người khác đã chuẩn bị xong bữa trưa.
“Đi thôi, rửa tay rồi đi ăn cơm.” Thẩm Hàm Chi nhéo nhéo lòng bàn tay của cô bé, nhẹ giọng nói.
“Dạ được, em cũng đói bụng rồi.” Thẳng đến khi trở về nhà của nàng và Thẩm Hàm Chi, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ở trong trang viên Hoa Hồng, vẫn luôn làm cho nàng nhớ lại những điều tồi tệ khi còn nhỏ.
Dương Mạn và những người khác đã chuẩn bị một bữa trưa vô cùng thịnh soạn cho các cô, Thẩm Hàm Chi đem thịt cua và gạch cua bỏ vào trong một chiếc bát nhỏ để cô bé có thể trộn với cơm.
Ôn Cẩn hiển nhiên đã không còn lo lắng như trước khi ăn, cô bé đã dám tự mình gắp đồ ăn cho mình, vừa ăn vừa nghĩ đến dì Lưu ngày xưa. Cô bé muốn chị giúp tìm dì Lưu, nhưng cô bé lại sợ chị sẽ cảm thấy nàng phiền phức nên trong lúc nhất thời không dám nói gì.
Cứ như vậy, cô bé ăn vài miếng, lại lén nhìn Thẩm Hàm Chi, rất nhanh đã bị Thẩm Hàm Chi bắt được.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn vào cô bé: "Sao em vẫn luôn nhìn trộm tôi vậy? Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Cô bé có chút giật mình cố gắng nuốt hai miếng thịt cua xuống, sau đó lấy hết can đảm nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị có thể giúp em hỏi thông tin liên lạc của dì Lưu được không, bởi vì khi em còn ở Trang viên Hoa Hồng, dì Lưu vẫn luôn ở đó chăm sóc cho em, em có chút nhớ dì Lưu. "
Cô bé ở bên nhà của Thẩm Hàm Chi, điều duy nhất mà cô bé nhớ nhung và cũng là điều mà cô bé lo lắng nhất chính là Lưu Phương, khi còn nhỏ nếu không có Lưu Phương, nói không chừng nàng đã sớm chết đói, so với người của Ôn gia, Ôn Cẩn cảm thấy Lưu Phương mới là người thân của nàng.
Thẩm Hàm Chi còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe cô bé nhắc đến chính là chuyện về Lưu Phương, cô cũng vội vàng gật đầu. Bản thân cô cũng có tính toán như vậy, hai người dì giúp việc trong nhà cũng không tệ, bất quá đều là người làm công giữ gìn khuôn phép, không thể trông cậy vào việc người ta sẽ hỏi han ân cần với cô bé, bản thân cũng không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh Ôn Cẩn, dù sao thì công ty vẫn còn có công việc phải xử lý, mang Lưu Phương đến đây làm việc thực ra là một lựa chọn không tồi, như vậy thì cô bé cũng có người nói chuyện, sẽ không cảm thấy cô đơn.
"Thật ra tôi cũng đang nghĩ đến chuyện này, có đôi khi tôi cần phải đến công ty, ở nhà liền không có ai bên cạnh em, không bằng để cho dì Lưu qua đây chăm sóc cho em, được không? Dù sao cũng là công việc nên tôi chỉ cần trả tiền cho dì như thường lệ là được.” Thẩm Hàm Chi dịu dàng nói, cô có thể nhìn thấy đôi mắt của cô gái nhỏ bình tĩnh lập tức sáng lên.
“Có thật không, chị?” Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt lấp lánh, đều làm cho Thẩm Hàm Chi bật cười.
"Đương nhiên là sự thật, lát nữa tôi sẽ kêu trợ lý đi làm. Ăn nhanh đi. Bây giờ em đã yên tâm chưa?" Ánh mắt của Thẩm Hàn Chi nhìn vào thỏ con.
Thỏ con ngoan ngoãn gật đầu rồi ăn thêm hai miếng cơm.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Hàm Chi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi. Cô thuận tiện nói với trợ lý Chu Đan Thanh về chuyện của Lưu Phương, đồng thời yêu cầu Chu Đan Thanh tranh thủ thời gian để kiểm tra, trước khi tan làm vào buổi chiều, đem phương thức liên lạc của Lưu Phương và địa chỉ của gia đình gửi vào WeChat cho cô.
Thỏ con nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt lóe lên, nàng nhanh chóng chạy về phòng, rửa mặt, sau đó lại thay một chiếc váy ngủ hình thỏ trắng nhỏ khác. Cửa hàng trước đó nàng đi có năm đến sáu chiếc váy ngủ hình thỏ trắng nhỏ, chẳng qua kiểu dáng khác nhau, cho nên chị quyết định mua tất cả cho nàng.
Hôm qua dì Dương đã giặt và phơi khô chiếc váy ngủ của thỏ trắng nhỏ cho nàng, thỏ con nghĩ chị sẽ giúp nàng tìm dì Lưu, hơn nữa nàng cũng muốn làm cho chị vui nên dứt khoát mặc một bộ mới.
Chú thỏ trắng nhỏ trong bộ váy ngủ này lớn hơn rất nhiều so với chú thỏ trắng mập mạp đang ngoan ngoãn nằm trên váy ngủ. Khi kết hợp với làn da trắng trẻo của Ôn Cẩn trông vô cùng đáng yêu.
Ôn Cẩn vuốt thẳng tóc của mình, sau đó mỉm cười đi xuống lầu. Nhìn thấy nàng mặc như thế này, chị thấy được chắc chắn sẽ rất vui.
“Chị, nhìn em này.” Cô bé mới vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hàm Chi nhịn không được hô lên.
Thẩm Hàm Chi quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cô bé mặc một bộ váy ngủ thỏ trắng mới đi ra ngoài, trái tim cô lập tức trở nên mềm nhũn, thỏ con ngoan ngoãn như vậy nên được ôm vào trong ngực vuốt ve mới đúng.
Thẩm Hàm Chi vẫy tay với cô bé: “Tiểu Cẩn, lại đây.”
Cô bé rất nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hàm Chi, giây tiếp theo, cô bé cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, được chị ôm vào ngồi lên trên đùi.