Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 27



Bên kia Lưu Phương đang ở trường học giáo dục đặc biệt, vất vả lắm bà mới có được thời gian nghỉ ngơi, nên muốn đến gặp con gái mình.

Cô giáo chủ nhiệm của con gái Lưu Phương nhìn thấy Lưu Phương đi tới liền nhanh chóng đi về phía Lưu Phương: " Mẹ Lưu Phương, chị có mang theo học phí học kỳ sau của em ấy đến không? Học phí của các lớp còn lại cơ bản đã đóng xong, chỉ có một số người là chưa đóng thôi.”

Lưu Phương ngượng ngùng cười cười với cô giáo Ngô, nói: " Cô Ngô, thật xin lỗi, cô cũng đã biết tình huống của gia đình tôi rồi, những năm này tôi đưa Lưu Xán đi khám bác sĩ, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Hơn nữa, trước đó Lưu Xán đã bị bệnh một trận, tôi đã phải tốn không ít tiền để đưa con bé đến bệnh viện chữa bệnh. Nếu không thì cô cho tôi thêm vài ngày nữa, khi nào có lương tôi sẽ đem đến đây ngay. 66

Cô Ngô thở dài, cô cũng có thể nhìn ra được đây không phải là chuyện dễ dàng với Lưu Phương, nhưng việc thu học phí là việc phải làm. “ Thôi được rồi, để tôi nói chuyện với bên bộ phận tài vụ, lại cho các người thêm vài ngày nữa, nhưng nội trong tuần này cần phải đóng xong học phí, nếu không thì tôi thật sự không thể nào giải thích được với nhà trường, chị cũng đừng làm tôi khó xử.”

"Cảm ơn cô Ngô. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra giải pháp. Cô Ngô, dạo này Lưu Xán nhà tôi ở trường có ổn không?"

"Cũng không tệ lắm, cùng các

bạn học cùng lớp rất hòa hợp, gần đây học được rất nhiều, vẽ tranh cũng so với trước đây tốt hơn rất nhiều." Nói đến những người học sinh của lớp bọn họ, cô Ngô thật sự cảm thấy có chút đáng tiếc. Rõ ràng không có sự khác biệt với những người bình thường, nhưng trí thông minh chỉ ở mức độ của một đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi. Chỉ cần giao tiếp một vài câu đơn giản, là có thể nhận thấy sự khác biệt giữa những đứa trẻ này với những người bình thường.

"Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn cô. Xin cô ở trường học hãy để ý nhiều hơn chút." Lưu Phương nhanh chóng nói.

"Đương nhiên rồi. Vẫn là người làm cha làm mẹ các người vất vả hơn.”

Khi hai người đang nói chuyện, một cô gái xinh đẹp chạy từ phía sân chơi đến đây và nói: "Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây?"

"Đến đây gặp con, lát nữa mẹ sẽ đón con về nhà." Lưu Phương cười nói, nhìn thấy con gái đôi mắt của Lưu Phương đỏ ửng, rõ ràng nhìn cô bé giống như một người trưởng thành ở độ tuổi hai mươi, nhưng trên thực tế thì cô bé chỉ có nhận thức của một đứa trẻ bảy tuổi.

“Em nói chuyện với mẹ đi, cô còn có việc nên sẽ quay lại văn phòng trước.” Cô Ngô chào họ rồi mới rời đi.

Lưu Xán rất vui khi được gặp mẹ, nóng lòng muốn chia sẻ với mẹ những gì cô đã làm ở trường: “Mẹ ơi, hôm nay con vẽ một bức tranh, trong đó có một con cừu non. Cô giáo Ngô còn khen con."

Nhìn con gái mình, đôi mắt Lưu Phương có chút ngấn lệ, những năm qua bà rất lo lắng cho con gái mình, sợ con bé bị bạn bè cùng chang lứa coi thường, sợ con bé bị Alpha lừa gạt, ức hiếp. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt ngây thơ của con gái, Lưu Phương vẫn là bị dáng vẻ này của con gái làm cho tan chảy. Nếu con gái bà có thể học được điều gì đó và có thể vui vẻ ở trường thì dù có mệt mỏi đến đâu thì bà cũng sẽ gom góp để đóng học phí.

"Thật tuyệt. Hôm nay chúng ta về nhà sớm nhé."

Lưu Phương đưa con gái về nhà, bà để cho Lưu Xán tự mình ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, bà đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Bà vừa mới rửa sạch nguyên liệu nấu ăn xong thì nhận được điện thoại của quản gia.

"Quản gia, có chuyện gì vậy?"

Quản gia mà gọi điện đến đây thì luôn không phải là chuyện tốt lành gì. Ông ta hoặc là yêu cầu bà quay lại làm thêm giờ, hoặc là quở trách bà làm không tốt rồi yêu cầu bà về làm lại nó một lần nữa, trái tim của Lưu Phương cũng đều treo ngược lên.

"Ừ, trang viên Hoa Hồng có khả năng sẽ được bán lại trong thời gian sắp tới. Ôn tổng nhờ tôi thông báo với mọi người rằng tiền lương tháng này sẽ được gửi vào thẻ của các người vào sáng mai. Ngày mai hãy đến đây thu dọn đồ đạc. Các người đều đã bị Ôn gia sa thải rồi." Trong giọng nói của quản gia rõ ràng là không kiên nhẫn, suốt buổi chiều đã nói đi nói lại nhiều lần.

Lưu Phương sửng sốt, vội vàng hỏi: "Đuổi việc? Sao có thể nói đuổi việc là đuổi việc chứ? Quản gia, ông cũng biết hoàn cảnh của gia đình tôi rồi. Con gái tôi còn cần phải đóng học phí để đi học. Vốn dĩ tôi còn muốn ứng trước tiền lương tháng sau."

"Tôi biết bà có một cô con gái ngốc nghếch, nhưng tôi không thể ngăn cản được quyết định của Ôn tổng. Hơn nữa, người ta cũng không có nợ tiền lương của các người không phải hay sao? Như vậy đã là tốt lắm rồi. Ngày mai bà mau chóng đến thu dọn đồ đạc rồi mau chóng đi tìm việc làm mới đi.” Quản gia cũng không thèm nói nhảm với bà nữa, nói xong những lời này liền cúp điện thoại.

Lưu Phương thậm chí còn không thể cầm chắc điện thoại di động của mình, bà che mặt ngồi xổm trên mặt đất và nhỏ giọng khóc lên. Bà làm việc ở Ôn gia đã nhiều năm như vậy, tiền lương mỗi tháng cũng nhận được khoảng 5000, đột nhiên bảo bà đi ra ngoài tìm công việc mới, làm gì có chỗ nào dễ dàng tìm được một công việc trả lương đúng hạn hàng tháng, hơn nữa có mức lương hàng tháng từ bốn đến năm nghìn? Bà đã hứa với cô Ngô rằng thứ hai tuần sau sẽ gom đủ tiền để đóng học phí, nhưng cho dù sáng ngày mai có lương gửi vào thẻ, bà vẫn còn thiếu hơn 3.000, bà biết đi chỗ nào kiếm được số tiền đó?

Ngoài ra còn có chi phí sinh hoạt tháng tới và tiền học phí cho học kỳ tiếp theo của con gái, bà phải đi đâu để kiếm được số tiền này? Con gái bà vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp và học được nhiều điều ở trường, bà không muốn từ bỏ như thế này, nếu không thì sau này bà già đi, con gái bà sẽ sống ra sao nếu không có khả năng cơ bản để tự chăm sóc bản thân.

Lưu Phương gắt gao che miệng lại, không muốn để cho con gái nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Bà muốn con gái mình mỗi ngày đều sống vui vẻ.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé viết thêm hai trang giấy nữa, sợ cô bé ngày đầu tiên làm việc quá sức sẽ kiệt sức nên đứng dậy gõ bàn mấy cái.” Tiểu Cẩn, em nghỉ ngơi một lát đi, cũng đã viết được một thời gian rồi.”

“Chị ơi, chị nhìn xem có phải đã đẹp hơn trước hay không?” Cô bé dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi.

"Viết rất tốt. Chị đã cho người tìm được số điện thoại của dì Lưu rồi. Em có muốn gọi điện cho dì ấy hay không?" Thẩm Hàm Chi đi tới trước mặt Ôn Cẩn, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô bé, rồi hỏi.

"Cảm ơn chị, em muốn gọi." Ôn Cẩn nhanh chóng nói, đã mấy ngày rồi nàng chưa gặp dì Lưu.

“Được, vậy chị sẽ gọi điện giúp em, em tự mình nói với dì ấy.” Thẩm Hàm Chi bấm nút quay số, đưa điện thoại cho cô bé.

Cô bé rất lo lắng khi nghe thấy âm thanh bận rộn trên ống nghe. Nó reo năm lần trước khi người ở đầu dây bên kia trả lời cuộc gọi.

"Dì Lưu, con là Tiểu Cẩn đây." Ôn Cẩn vội vàng lên tiếng khi nghe thấy cuộc gọi đã kết nối.

Lưu Phương hiển nhiên sửng sốt một lát, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn hỏi: "Tiểu Cẩn? Con ở Thẩm gia có khỏe không?"

Lưu Phương khi hỏi câu này trong lòng cảm thấy rất bất an, vốn dĩ hốc mắt đã đỏ bừng trong khoảnh khắc đó nước mắt lại chợt trào ra, bà rất sợ nghe thấy Ôn Cẩn nói nàng sống không tốt, bởi vì cho dù nàng sống không tốt thì bà cũng chẳng thể giúp được gì cả, cũng giống như đang ở trong hoàn cảnh tương tự bây giờ của bà, bà rất muốn cứu Ôn Cẩn, nhưng bà lại không có cách nào để hành động.

"Con sống rất tốt, chị đối với con rất tốt, dì Lưu, sao giống như dì đang khóc vậy?" Tâm trạng vui vẻ của cô bé dần dần bình tĩnh lại, có thể đoán được Lưu Phương ở bên kia điện thoại có chuyện gì đó không ổn.

"Dì không có việc gì, con sống tốt là dì yên tâm rồi." Nghe Ôn Cẩn nói như vậy, Lưu Phương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Dì Lưu, dì thật sự không có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì, dì có thể nói cho con biết." Chỉ có Lưu Phương ở trang viên Hoa Hồng là đối tốt với nàng, cô bé cũng không muốn Lưu Phương xảy ra chuyện gì.

"Thật sự không có việc gì. Con yên tâm. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Không cần phải lo lắng cho dì. Dì chỉ là một người hầu. Đừng nói nhiều với dì, đừng có chọc cho Thẩm tiểu thư tức giận." Lưu Phương sợ Ôn Cẩn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, thật sự Thẩm Hàm Chi danh tiếng không tốt lắm, Lưu Phương lại có chút sợ Ôn Cẩn kỳ thực sống không tốt.

“Dì Lưu...” Cô bé nhìn Thẩm Hàn Chi với ánh mắt tràn đầy bất lực. Cô bé luôn cảm thấy dì Lưu gặp rắc rối.

Thẩm Hàm Chi cầm lấy điện thoại di động từ trên tay cô bé, nhanh chóng nói: “Tôi là Thẩm Hàm Chi, dì khoan hãy cúp máy, lần này tôi gọi điện cho dì là có chuyện khác muốn nói, Tiểu Cẩn ở chỗ tôi không có người quen, trong công ty lại thường có những việc cần tôi phải giải quyết nên tôi không thể lúc nào cũng ở nhà bầu bạn với Tiểu Cẩn, cho nên tôi muốn hỏi dì xem dì có muốn cân nhắc việc từ chức ở trang viên Hoa Hồng và đến đây để bầu bạn với Tiểu Cẩn hay không?"

Thẩm Hàm Chi nói xong thấy Lưu Phương im lặng, lại nói tiếp: “Dì yên tâm, nếu như dì tới đây, lương của dì sẽ bằng với hai dì làm ở đây, đều là một vạn mỗi tháng, vào ngày 7 hàng tháng tiền lương sẽ trực tiếp gửi vào thẻ cho dì, dì có thể cân nhắc về điều đó."

Lưu Phương lúc này sửng sốt, vốn là bà đang lo lắng cho công việc sau này của mình, kết quả cuộc điện thoại này của Tiểu Cẩn lại cho bà cơ hội làm việc, chẳng qua Thẩm Hàm Chi thực sự dễ nói chuyện giống như trong điện thoại vậy sao?

Lưu Phương hầu như không thể nghĩ về điều đó. Bà đã cùng đường. Vất vả lắm mới có một con đường đi mặc dù con đường này không dễ đi. Huống chi bà đến Thẩm gia, cũng có thể tìm cách bảo vệ Tiểu Cẩn, Lưu Phương gần như ngay sau đó đã đồng ý: “Tôi sẽ đây, Thẩm tổng. Ngày mai tôi cần phải đến Trang viên Hoa Hồng một chuyến. Rất có thể ngày mốt tôi mới có thể đến gặp cô. Hơn nữa tôi còn phải đón con gái tôi từ trường giáo dục đặc biệt vào buổi tối. Tôi không thể sống ở trang viên Hoa Hồng, nhưng tôi làm việc rất hiệu quả và tôi sẽ hoàn thành công việc của mình trong ngày. Cô không cần phải cho tôi nhiều như vậy, chỉ cần 5000 một tháng là được.”

Nói chung người hầu đều ở nhà, nhưng bà lại là hoàn cảnh đặc biệt, nên khi ở Trang viên Hoa Hồng, tiền của bà thường xuyên bị quản gia trừ tiền vì điều này, Lưu Phương sợ mình vắng mặt vào ban đêm sẽ khiến Thẩm Hàm Chi không vui nên dứt khoát đưa ra lời đề nghị cắt giảm một nửa lương của bà.

"Không sao đâu, buổi tối dì có việc gì bận thì có thể tự mình xử lý, tôi vẫn sẽ trả cho dì mức lương một vạn nhân dân tệ, công việc hàng ngày của dì chính là chăm sóc cho Tiểu Cẩn, những chuyện khác trong biệt thự thì đã có nhân viên khác phụ trách, hơn nữa không cần vội vàng, dì có thể giải quyết chuyện của mình trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho dì." Giọng điệu của Thẩm Hàm Chi không thay đổi nhiều, trả lại điện thoại cho Ôn Cẩn.

“Dì Lưu, chị đã đồng ý để dì đến đây ở với con.” Cô bé vui vẻ nói với điện thoại, nhưng lại nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời.

"Được rồi, ngày mốt dì sẽ đến. Tiểu Cẩn, con hãy chăm sóc tốt cho mình." Lưu Phương lại dặn dò lần nữa. Bà đã nhìn Ôn Cẩn từ khi còn nhỏ cho đến lớn lên, bà vẫn lo lắng Ôn Cẩn ở chỗ của Thẩm Hàm Chi sẽ chịu ủy khuất.

“Dạ, vậy con và chị chờ dì đến.” Cô bé vui vẻ nói, hận không thể lập tức nhào vào trong ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Cô bé cầm điện thoại nói chuyện với Lưu Phương một lúc rồi cúp điện thoại, lúc này cô bé mới đứng dậy nhào vào trong vòng tay của Thẩm Hàm Chi, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ Thẩm Hàm Chi, không ngừng làm nũng. Chị đối với nàng thật sự quá tốt, còn chuyện nàng mới vừa bị chị hung dữ đến mức khóc lóc, thì cô bé đã sớm quên mất rồi.

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé: “Bây giờ em đã vui vẻ chưa?”

“Dạ, chị ơi, chị đúng là người tốt mà.” Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời, tự đáy lòng cảm thán nói.

Thẩm Hàm Chi lại bị lời nói của cô bé làm cho bật cười và thỏ trắng nhỏ lại tặng cho cô một tấm thẻ người tốt. Đây là lần thứ hai.

Cô đưa tay nhéo một bên mặt thỏ trắng nhỏ, trêu chọc: “Em cũng là người tốt.”

Lúc ăn cơm chiều, Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn cũng không đói lắm nên nhờ dì Tống chuẩn bị cháo sườn heo. Cô và cô bé ngồi trong nhà ăn uống cháo sườn heo.

Thẩm Hàm Chi cho rằng cô bé viết chữ cả một buổi trưa cũng quá vất vả, liền hỏi: "Buổi tối muốn làm gì? Buổi tối chúng ta nghỉ ngơi, không luyện viết chữ nữa.”

Đôi mắt của cô bé xoay chuyển, nuốt cháo trong miệng nhìn Thẩm Hàm Chi: “Chị, chỉ cần chị ở bên cạnh em là được, chuyện gì cũng có thể làm được.”

“Được rồi, vậy lát nữa chúng ta đi dạo, vừa lúc tiêu cơm.” Thẩm Hàm Chi đặt thìa trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Ôn Cẩn.

Cô bé gật đầu nhanh chóng, dù sao thì có chị ở đây thì dù có làm gì thì nàng cũng sẽ vui vẻ.

Ăn cơm chiều xong, hai người trở về phòng của mỗi người thay bộ đồ thể thao nhẹ nhàng. Thẩm Hàm Chi buộc tóc cao, như vậy thì cô có thể mát mẻ hơn.

Cô thay quần áo rất nhanh và đã chuẩn bị xong, cô bé cũng vừa mới mở cửa.

Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi thay đổi kiểu tóc, đôi mắt liền nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi, nàng cảm thấy chị để kiểu tóc này cũng rất đẹp.

Nhìn thấy cô bé đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Hàm Chi cười nhẹ lắc đầu. Cô đưa tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của Ôn Cẩn, lúc này cô bé mới tỉnh táo lại.

“Chị ơi, chị như thế này thật sự rất đẹp.” Cô bé mắt sáng ngời khen ngợi.

Thẩm Hàm Chi tiến lên phía trước một bước, ôm cô bé vào lòng: “Miệng của thỏ trắng nhỏ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy?”

"Không có, em nói chính là sự thật. Chị vốn dĩ rất xinh đẹp." Cô bé dụi mặt vào cổ Thẩm Hàm Chi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Chi làm nũng nàng thích chị ôm nàng như vậy.

Thẩm Hàm Chi duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, cười nói: "Đi thôi, để chị dẫn thỏ trắng nhỏ của chị đi tiêu cơm."

Thẩm Hàm Chi nắm tay cô bé đi ra ngoài sân biệt thự. Khu vực này là khu biệt thự, toàn bộ khu vực bên ngoài chỉ có người ở nơi đây mới có thể vào, còn những người khác cần phải ở chỗ bảo vệ gọi điện thoại để xác nhận là khách của chủ sở hữu thì mới có thể đi vào, bởi vì vậy mà toàn bộ khu biệt thự đều rất an toàn.

Thẩm Hàm Chi nắm tay cô bé đi chậm rãi dọc theo con đường nhỏ trong khu biệt thự. Ánh đèn hai bên đường rất sáng, trên đường thường có tốp năm tốp ba người đi dạo ngang qua, thỉnh thoảng Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn còn gặp được những người chạy bộ vào ban đêm.

Khi bọn họ đang bước đi, Thẩm Hàm Chi phát hiện cô bé đã dừng lại, cô bé cứ như vậy đứng thẳng tại chỗ, dùng tay trái nắm chặt lấy tay Thẩm Hàm Chi.

Trong bóng tối Thẩm Hàn cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé. Nhìn về phía trước, cô nhìn thấy cách đó không xa có một nữ alpha với đường nét thanh tú đang dẫn một con chó săn lông vàng to lớn đi về phía bọn họ. Thân hình của người phụ nữ này thon gọn và cao, có chiều cao không chênh lệch với Thẩm Hàm Chi bao nhiêu, trong tay cô ấy đang dắt một con chó săn lông vàng, hình thể còn rất to lớn, giống như một con gấu nâu nhỏ.

Cô bé sợ hãi đến mức trốn ở phía sau Thẩm Hàm Chi, thân thể đều đang run lên.

Thẩm Hàm Chi lập tức nhớ tới câu chuyện trong nguyên tác về Ôn Cẩn bị nhốt trong chuồng chó, vội vàng nắm chặt tay cô bé, dỗ dành cô bé: “Tiểu Cẩn đừng sợ, có chị ở đây."

Sau đó Thẩm Hàm Chi vội vàng nói với người phụ nữ đang dắt con chó đằng kia: “Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, vợ tôi rất sợ chó, cô có thể đợi một lát được không? Đợi chúng ta đi đường khác, rồi cô hãy dắt chó qua đây, tôi thật sự xin lỗi."

Giọng điệu của Thẩm Hàm Chi rất chân thành, người phụ nữ đối diện quả thật cũng dừng lại, tuy nhiên, người phụ nữ này dường như quen biết Thẩm Hàm Chi, nói: “Thẩm tổng?”

Thẩm Hàm Chi không ngờ tối hôm nay lại gặp được người quen của nguyên thân, cô điên cuồng tìm kiếm trong đầu, mấy giây sau, cuối cùng cô cũng đã đoán ra được người đối diện là ai.

"Quan tiểu thư, thật xin lỗi, trời tối quá, tôi thật sự không nhận ra cô." Thẩm Hàm Chi cười nói.

Quan Tử Du khẽ gật đầu với cô: “Tôi còn chưa chúc Thẩm tổng một câu tân hôn vui vẻ.”

"Cám ơn, phu nhân của tôi tương đối sợ chó, vậy chúng ta trước đi đây, làm phiền cô rồi." Thẩm Hàm Chi lại nói lời xin lỗi lần nữa.

"Không sao, hai người đi trước đi." Quan Tử Du đứng yên tại chỗ, chờ Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn đi xa. Trong ánh mắt của cô có chút kinh ngạc, Thẩm Hàm Chi từ khi nào lại nói chuyện lễ phép như vậy? Hơn nữa, trước đây cô chưa bao giờ gặp được Thẩm Hàm Chi khi đi dạo trong tiểu khu. Khoảng thời gian này, theo lý mà nói vị Thẩm tổng này hẳn là đang ở trong quán bar tìm hoan mua vui mới đúng.

Con chó săn lông vàng to lớn dưới chân cô rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi đó cọ cọ vào đùi Quan Tử Du, ngón tay thon dài của Quan Tử Du nhẹ nhàng chạm vào đầu con chó, "Tiểu Hoa, chúng ta cũng về thôi."

Con chó săn vàng to lớn vẫy đuôi và nhìn chủ nhân của mình với vẻ mặt ngốc nghếch, vẻ mặt nó làm cho Quan Tử Du phải bật cười.