Khi em bé được hơn tám tháng, Ôn Cẩn cũng không dám ra vườn nữa, cô vì đứa bé trong bụng, mà ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Thẩm Hàm Chi không thường xuyên đến công ty, mỗi ngày đều ở nhà với thỏ con.
Chờ đến khi em bé trong bụng Ôn Cẩn được 9 tháng, Thẩm Hàm Chi dứt khoát bầu bạn với thỏ con vào phòng bệnh sang trọng trong khu bệnh viện tư nhân của tập đoàn họ.
Thẩm Hàm Chi vừa xoa bụng thỏ con vừa lẩm bẩm với bảo bối trong bụng: “ Nhóc con thối này khi nào mới ra đời? Mẹ con mang thai con vất vả lắm đó.”
Tất nhiên, nhóc con không thể đáp lại Thẩm Hàm Chi, sau đó thỏ con mỉm cười với Thẩm Hàm Chi và nói: “Chị, con của chúng ta nhất định rất đáng yêu."
“Ừ, thỏ con nhỏ chắc chắn sẽ mập mạp và trắng nõn.” Nghĩ đến dạng vẻ của đứa bé, Thẩm Hàm Chi đều cảm thấy vui vẻ.
Nằm viện chưa đầy nửa tháng, nhóc con cuối cùng cũng chào đời. Em bé có làn da trắng trẻo, mập mạp, trên đầu có mái tóc dày và khóc rất to khi không vui.
Thẩm Hàm Chi nhìn em bé đang khóc đáng thương trong lòng mình, chân tay luống cuống: "Con của chúng ta sao như vậy.”
Y tá mỉm cười với Thẩm Hàm Chi nói: “Con nít mới sinh ra đã như vậy, khóc cũng không có hại gì.”
Thẩm Hàm Chi nhìn đứa bé mềm mại trong lòng, vội vàng lay nhẹ, cố gắng dỗ cho đứa bé ngừng khóc.
Em bé khóc một lúc, như thể mệt mỏi, mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn vào Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi cười vui vẻ nhìn em bé, cái miệng nhỏ của em nhếch lên, tiếp tục oa oa oa khóc rống lên.
"Em bé đây là làm sao vậy? Tại sao nó lại khóc nữa?"
Thẩm Hàm Chi lẩm bẩm.
Dì Lưu bế em bé ra khỏi vòng tay của Thẩm Hàm Chi, ôm em bé vào lòng dỗ dành.
Còn Thẩm Hàm Chi đi đến bên giường làm bạn với thỏ con: “Ôn Cẩn, em có khỏe không?"
“Dạ, để em xem đứa bé nào.” Thỏ con nhìn vào nhóc con đang dần dần bình tĩnh lại trong lòng Lưu Phương.
Dì Lưu bế nhóc con qua cho Ôn Cẩn nhìn xem, nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp đang quấn tã, Ôn Cẩn liền cong cong đôi mắt: "Thật đáng yêu, thật mập mạp."
Tựa hồ cảm nhận được mẹ đang nhìn mình, đứa nhỏ mở mắt nhìn Ôn Cẩn, sau đó lại nhắm mắt lại, chép chép miệng, tựa như còn chưa tỉnh ngủ.
Vừa rồi đứa bé vì khóc quá nhiều nên cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Thẩm Hàm Chi đặt tên cho đứa bé là Thẩm Mộc, biệt danh là Mộc Mộc, nhưng đôi khi Thẩm Hàm Chi còn đùa giỡn gọi đứa bé là nhóc thỏ con nhỏ.
Trong nháy mắt một tháng trôi qua, Ôn Cẩn đã khôi phục được hơn nửa thân thể, nhóc con cuối cùng cũng đã được một tháng tuổi.
Đứa bé có sức khỏe tốt và khi khóc âm thanh tương đối to vang dội. Thẩm Hàm Chi đặc biệt thuê hai bảo mẫu để chăm sóc nhóc con, người chịu trách nhiệm chăm sóc nhóc con hàng ngày.
Thẩm Hàm Chi đặt đứa nhỏ lên giường lớn, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc con chơi đùa. Bàn tay nhỏ bé của nhóc con chỉ lớn hơn chân mèo một chút, thật đáng yêu.
Đặc biệt mỗi lần bàn tay nhỏ bé của nhóc con bị Thẩm Hàm Chi chạm vào, nhóc con rất không phục và đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra để bắt lấy Thẩm Hàm Chi. Tất nhiên, Thẩm Hàm Chi phản ứng nhanh hơn nhiều so với đứa bé nên né tránh trong giây lát, nhóc con liền bỏ lỡ, Thẩm Hàm Chi lại bắt được tay nhỏ của con, sau đó lại né, nhóc con liên tiếp mấy lần liền không bắt được cô, liền lập tức tức giận nhìn mommy của mình đe dọa, giương cái miệng nhỏ "Oa oa oa ~" vài tiếng mà không hề có ý định khóc.
Thẩm Hàm Chi bị nhóc con kia chọc cười, bật cười nhìn về phía Ôn Cẩn: "Tiểu Cần, em mau nhìn bảo bối của chúng ta xem, còn biết hung dữ với chị nữa, thật đáng yêu."
Bàn tay nhỏ nhắn của nhóc con đang vẫy trong không khí, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhàn rỗi, "A a ~"
Ôn Cẩn cũng đi tới nhìn nhóc
con, thì thấy cẳng chân của em bé không thành thật, liền đá một cước, bị Ôn Cẩn nắm lấy chân nhỏ còn không phục, cẳng chân lại đá đá muốn thoát khỏi tay của mẹ.
“Đôi chân ngắn ngủi của con chúng ta khá khỏe.” Thẩm Hàm Chi sờ vào cẳng chân còn lại của nhóc con.
Nhóc con rất không hài lòng với điều này, liền bĩu môi sắp khóc. Thẩm Hàm Chi không còn cách nào khác đành phải đưa tay ra để nhóc con chơi đùa. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Hàm Chi chơi đùa còn muốn cắn một miếng để nếm thử.
Thẩm Hàm Chi nhìn em bé tò mò đủ thứ, dở khóc dở cười.
Chơi được một lúc, em bé cảm thấy đói nên nằm xuống giường oa oa oa khóc lớn, trong khi vẫn nghĩ về Ôn Cẩn.
Ôn Cẩm ôm em bé vào lòng cười ha hả trách nhóc con: “Tiểu Mộc Mộc cũng vui vẻ quá, ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đều sắp biến thành một con thỏ béo mập.”
Ôn Cẩn vừa nói vừa đút sữa cho nhóc con, còn Thẩm Hàm Chi thì háo hức nhìn nhóc con bú sữa.
Nhóc con ăn rất nhàn nhã và sẽ nhắm mắt khi mệt mỏi.
Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vẫn ở bên cạnh nhìn, vành tai hơi đỏ lên, "Chị, bảo bối đang ăn, chị đừng có nhìn chằm chằm nữa, trông kỳ quái."
"Chỗ nào kì quái chứ? Xem một chút cũng không được sao?" Thẩm Hàm Chi đáng thương nhìn Ôn Cẩn. Ôn Cẩn đành phải mặc kệ Thẩm Hàm Chi, tiếp tục đút cho em bé uống sữa.
Em bé ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn mở mắt nhìn vào Thẩm Hàm Chi, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ăn.
Sau khi nhóc con no nê, liền bắt đầu quay đầu tránh đồ ăn. Ôn Cẩn biết em bé đã ăn xong nên giao em bé cho Thẩm Hàm Chi, còn nàng thì đi vào phòng tắm lau chùi.
Thẩm Hàm Chi ôm lấy em bé đã ăn no nê, tò mò hỏi: “Mộc mộc, đồ ăn của con có ngon không?"
Em bé nghe không hiểu, đôi mắt to tròn điên cuồng đảo qua đảo lại. Bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt Thẩm Hàm Chi, đẩy Thẩm Hàm Chi ra xa.
Thẩm Hàm Chi mỉm cười hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của nhóc con, "Nhóc con thối sau khi ăn no liền bắt nạt mommy. Còn không phải chỉ hỏi con một chút đồ ăn có ngon hay không thôi sao? Nhóc con keo kiệt.”
"A a~" Nhóc con keo kiệt đá chân mấy cái, lắc lư vui vẻ.
Thẩm Hàm Chi ôm nhóc con và đung đưa nhẹ nhàng trong tay mình, hy vọng sẽ ru nhóc con ngủ sớm một chút.
Em bé vừa mới ăn xong, tràn đầy năng lượng và chơi đùa với Thẩm Hàm Chi rất vui vẻ.
Thẩm Hàm Chi không còn cách nào khác ngoài việc mang một món đồ chơi khác đến để trêu chọc nhóc con. Cánh tay của em bé mũm mĩm như củ cải trắng to lớn, trông thật đáng yêu.
Ôn Cẩn sau khi sửa sang lại xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy con vẫn chưa ngủ, liền ôm lấy con từ trong ngực Thẩm Hàm Chi, cố gắng tranh thủ dỗ em bé ngủ.
Cuối cùng, một giờ sau, nhóc con cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ. Ôn Cẩn giao em bé cho hai người dì bảo mẫu, để bọn họ bế em bé đi ngủ.
Thẩm Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, “Mộc Mộc thật sự rất tràn đầy năng lượng, cuối cùng con cũng ngủ rồi.”
“Dạ, em cũng có chút buồn ngủ rồi.” Ôn Cẩn dựa vào trên giường, suýt chút nữa đã ngủ mất.
Thẩm Hàm Chi ôm thỏ con vào lòng, hôn lên mặt thỏ con, dỗ dành: “Thỏ con của chị vất vả rồi.”
Ôn Cẩn vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi: “Chị, chị cũng vất vả rồi.”
", "Chị cũng không có vất vả gì, chỉ ở nhà chăm sóc tốt cho hai con thỏ một lớn một nhỏ là đủ rồi.” Thẩm Hàm Chi hôn lên môi Ôn Cẩn, dỗ dành.
Như nhớ ra điều gì, Thẩm Hàm Chi ghé vào tai thỏ con hỏi: "Tiểu Cẩn, ngực em có ổn không? Em có bị trướng sữa hay không?"
"Không trướng, vừa rồi em đã dùng máy hút sữa hút một ít rồi." Thỏ con sắc mặt ửng đỏ
“Vậy lần sau nếu ngực em bị trướng sữa, chị cũng có thể giúp.” Thẩm Hàm Chi nghiêm túc nói.
“Không cần đâu, nhất định là chị lại nghĩ đến chuyện gì đó đứng đắn.” Mặt thỏ con đỏ bừng, vùi mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.
"Làm gì có, chị còn không phải là chỉ muốn nếm thử đồ ăn cho bảo bối thôi sao? Chị có thể có ý xấu gì chứ?" Thẩm Hàm Chi cười trêu chọc nói.
Sau đó bị nắm đấm của thỏ con đánh một cái, Thẩm Hàm Chi lúc này mới an phận lại một chút, ôm thỏ con vào lòng mà ngủ.
Hai người bị em bé đánh thức vào sáng sớm, vừa tỉnh dậy đã đi tìm đồ ăn nên dì đành phải bế em bé đi tìm Ôn Cẩn.
Buổi chiều lại như vậy, em bé tỉnh dậy vào khoảng hai giờ, khi nhìn thấy người đang nhìn mình không phải là mẹ hay là mommy, em bé oa lên một tiếng rồi khóc rống lên, hai dì bảo mẫu vội vàng dỗ em bé, sau đó lại thay tã sạch cho em bé. Em bé lúc này mới ngừng khóc, trong miệng ê ê a a nói không ngừng.
Đã hơn ba giờ chiều, Thẩm Hàm Chi và thỏ con thức dậy, hai người xuống giường đi rửa mặt một lát, rồi đi tìm em bé.
Trong phòng, một người dì bảo mẫu cầm theo một chiếc lục lạc để thu hút sự chú ý của em bé. Em bé nhìn chiếc lục lạc với đôi mắt như mèo con, đôi bàn tay nhỏ nhắn quơ qua quơ lại vui vẻ cố gắng bắt lấy nó.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn tới, cậu bé vui vẻ "Ha ha ha".
Khi Thẩm Hàm Chi nhìn thấy nhóc con mỉm cười, cô vui vẻ ôm lấy nhóc con và hôn lên mặt nhóc con, "Mộc mộc tỉnh rồi. Con có nhớ mẹ và mommy không?”
Nhóc con thậm chí còn vui hơn khi ở bên Thẩm Hàm Chi, quơ tay múa chân. Thẩm Hàm Chi ôm nhóc con một cách cẩn thận trong khi Ôn Cẩn trêu chọc nhóc con bằng đồ chơi. Trẻ em là những đứa trẻ dễ thương nhất trước khi chúng được ba tuổi.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, Thẩm Hàm Chi đẩy xe nôi, đặt em bé vào trong xe, sau đó cùng Ôn Cẩn mang theo em bé ra ngoài đi dạo.
Em bé nhìn không gian xanh tươi bên ngoài, rất tò mò vươn đôi tay nhỏ bé ra chỉ khắp nơi: “A a~”
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy em bé chỉ vào bông hoa hai bên đường, liền mỉm cười nói: “ Những cái đó đều là hoa, đẹp lắm phải không?”
Em bé vui vẻ đá chân, Ôn Cẩn lấy một chiếc quạt nhỏ quạt cho nhóc con, nhóc con nằm ở bên trong tương đương thích ý. Một lúc sau, mẹ còn sẽ cho cô bé uống nước.
Nhiều người trong biệt thự hợp tác làm ăn với Thẩm Hàm Chi, khi nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đẩy em bé ra ngoài đã nhiệt tình chào hỏi em bé. Em bé cũng không sợ người lạ và sẽ mỉm cười với người khác khi nhìn thấy họ.
Trong đó có một nữ Alpha có quan hệ tốt với Thẩm Hàm Chi mỉm cười nói: “Thẩm tổng, tôi thực sự không ngờ cô lại là người đầu tiên trong số chúng ta có con. Đứa bé thật đáng yêu. Điều này khiến tôi muốn mau chóng kết hôn.”
“Em bé là đáng yêu, nhưng cũng hay dính người, tỉnh dậy sẽ muốn tìm cả hai chúng tôi. Thật là một rắc rối ngọt ngào." Thẩm Hàm Chi vui vẻ khoe nhóc con của mình còn đẩy đến nhà của Quan Tử Du.
Lưu Xán nhìn thấy đứa nhỏ liền rất thích: "Chị, đứa bé thật đáng yêu."
“Đúng vậy, đứa bé mũm mĩm, thật sự rất thú vị.” Thẩm Hàm Chi cười nói.
Quan Tử Du nhìn nhóc con trong xe đẩy với đôi mắt hơi cong. Đứa trẻ quả thực rất đáng yêu.
Thẩm Hàm Chi ôm lấy nhóc con ra khỏi xe, em bé lần đầu tiên nhìn thấy một con chó lớn, khi nhìn thấy Tiểu Hoa liền mở to mắt, khiến Thẩm Hàm Chi cảm thấy buồn cười:” Đó là chó lông xù nhưng rất ngoan, chờ khi nào con lớn sẽ cho con chơi với chó."
Nhóc con mỉm cười với Tiểu Hoa và rúc vào người Thẩm Hàm Chi một cách vui vẻ.
Buổi tối, lúc Ôn Cẩn đang cho nhóc con ăn, nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên cạnh.
Ôn Cẩn đẩy Thẩm Hàm Chi nói: “Chị, chị không được phép nhìn lung tung."
“Chị không có nhìn lung tung.” Thẩm Hàm Chi vẻ mặt vô tội nói.
Chờ sau khi cho em bé ăn no, Thẩm Hàm Chi nhanh chóng đưa em bé đến chỗ dì bảo mẫu, còn mình thì quay lại tìm thỏ con.
"Tiểu Cẩn, máy hút sữa có phải sử dụng không tốt hay không? Có muốn chị giúp em hay không?"