Sau khi Cẩn Mạt nhận được những bức ảnh từ Lâm Thần thì thường xuyên kiểm tra điện thoại, lo lắng những bức ảnh đó sẽ xuất hiện trên mạng. Cô cũng nói người đại diện liên hệ tòa soạn báo mà họ luôn hợp tác, để nếu thấy những bức ảnh đó, họ sẽ liền tung ra scandal của các đại minh tinh khác.
Cũng may là sau vài ngày mọi thứ vẫn yên ổn, Cẩn Mạt bắt đầu nghi ngờ giác quan thứ sáu của mình sai rồi, Lâm Thần vẫn là Lâm Thần trước đây, vẫn không dám làm gì.
Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi cuộc gọi của người quản lý, theo lời của người quản lý, mở một trang web. Một bức ảnh chụp cô ngồi trên đùi của một người đàn ông mập mạp gần như chiếm trọn màn hình.
"Không ngờ cô ta lại là loại người này."
"Có lẽ là ảnh ghép thôi, tôi không tin nữ thần của tôi lại là người như vậy."
"Từ đầu tôi đã nhìn ra cô ta là loại người này, chỉ có đám Alpha ngây ngốc kia mới bị lừa."
"Thoát fan, thoát fan, không ngờ mình lại từng thích loại người ngày."
Dưới bức ảnh là hàng loạt bình luận tiêu cực, Cẩn Mạt cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng đọc, vài dòng liền choáng váng đầu óc. Cô véo mình một cái, không phải mơ.
Rõ ràng ngày hôm qua mọi thứ vẫn ổn. Cẩn Mạt cố gắng bình tĩnh lại.
“Mấy tay săn ảnh cùng tòa soạn báo mà cô đã thuê đâu rồi? Chẳng lẽ họ không làm gì ngồi im nhìn chuyện này lên xu hướng sao?” Nghĩ đến những kẻ từng thề son sắt đảm bảo cho mình, Cẩn Mạt liền muốn giết hết những kẻ vô dụng đó.
“Họ... Tôi không thể liên lạc được với bọn họ nữa.” Người đại diện đã cố liên lạc với những người này ngay sau khi phát hiện tin tức kia đã bị tung ra. Người đại diện tỏ vẻ cô có thể cung cấp một số thông tin chấn động về các nghệ sĩ khác, kết hợp với những gì mà các tay săn ảnh đã có, liền có thể dẹp dìm xuống những bức ảnh của Cẩn Mạt.
Nhưng đến lúc cô gọi lại không có ai bắt máy, đợi đến lần gọi thứ hai thì phát hiện mình đã bị chặn.
Tuy nhiên, cô cũng không nói với Cẩn Mạt việc mình bị chặn. Cô biết chuyện hôm đó, nếu công tước phu nhân thực sự ra tay đối phó Cẩn Mạt mà đại công cũng không can thiệp, khả năng Cẩn Mạt vượt qua được cơn khủng hoảng này là rất thấp.
Hơn nữa, cô vốn dĩ cũng không ưa gì Cẩn Mạt, ở lại làm người đại diện cho Cẩn Mạt chẳng qua là vì lương cao mà thôi. Trước khi trở thành người đại diện của Cẩn Mạt, cô cũng từng ngưỡng mộ ngôi sao xinh đẹp nhân hậu này, người có thể là ước mơ của hầu hết các Omega bình dân.
Trong giới giải trí đầy rẫy sự cám dỗ này, Cẩn Mạt xuất thân từ tầng lớp bình dân lại ở gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giữ mình không bị ảnh hưởng. Không có bối cảnh nhưng vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, không dựa vào việc dìm người khác hay bán đứng bản thân để đạt được cơ hội, cuối cùng trở thành một ngôi sao nổi tiếng.
Bởi vì sở hữu tuyệt mỹ dung nhan mà được đại công theo đuổi, nhưng Cẩn Mạt vẫn không từ bỏ nguyên tắc của mình. Vì xuất thân không bằng ai, không có địa vị cho nên không thể từ chối lời mời của đại công, nhưng cô cũng không bao giờ đáp ứng đối phương.
Đó là hình ảnh của Cẩn Mạt trong lòng người đại diện. Sau này, khi cô được nhận làm quản lý của Cẩn Mạt, cô mới nhận ra Omega này thực chất giả tạo đến mức nào, tính cách dịu dàng cũng chỉ là giả vờ, khi không có ai xung quanh, gương mặt xinh đẹp đó lại đầy vẻ dữ tợn, miệng thì lẩm bẩm những lời chán ghét đối với các đại minh tinh Omega khác, cùng cấp bậc nhưng có xuất thân tốt hơn.
“Đã có gia thế tốt như vậy rồi mà còn chạy đi tranh giành chén cơm của người khác.” Người đại diện thường xuyên nghe thấy Cẩn Mạt phàn nàn như vậy.
Hơn nữa Cẩn Mạt cũng không đối xử tốt với những người như người đại diện, cũng thường đưa ra những yêu cầu quái gở.
“Cô làm ăn kiểu gì thế? Họ không trả lời thì cô không thể đi tìm họ sao? Hai chân của cô chỉ để làm cảnh thôi à?” Cẩn Mạt rống giận qua điện thoại, những bình luận khó coi trên mạng đó làm cho cô vô cùng bực bội, và người đại diện là một cái bao cát thực tốt để trút giận.
Không gọi được thì cô ta không biết lái xe đi tìm người sao? Không gọi được thì gọi cho mình? Vậy Cẩn Mạt còn cần người đại diện này để làm gì?
Nghĩ đến Lâm Thần có thể đang ở bên kia cười cợt, ngồi nhìn sự kiện này bùng nổ trên mạng, Cẩn Mạt càng thêm tức giận.
Người đại diện bên đầu dây kia lặng lẽ chịu đựng những lời mắng chửi của Omega, trong lòng càng thêm kiên định với ý định bỏ việc, nhưng cô cũng không định nói trước cho Cẩn Mạt biết. Mấy năm qua, cô luôn bận rộn dọn dẹp mớ hỗn độn cho Cẩn Mạt, cô muốn Cẩn Mạt thấy rằng, hai chân của cô không phải chỉ để làm cảnh.
Cẩn Mạt không biết những điều này, không biết rằng bao cát nhu nhược trong mắt cô đã nảy sinh lòng phản kháng.
Khác với những gì Cẩn Mạt tưởng tượng, Lâm Thần không ở nhà theo dõi những tin tức cùng bình luận trên mạng. Những bức ảnh đó nàng đã xem một lần, cũng không muốn xem lại những thứ bẩn thỉu đó lần thứ hai.
Nhưng nàng cũng không ở cùng Vân Khởi.
Hôm nay Vân Khởi được Vân Lan cho nghỉ một ngày, sau đó liền chạy vào thư phòng, còn khóa cửa lại không cho ai vào, kể cả Lâm Thần cũng không.
Lâm Thần xoa xoa con cú tuyết nhỏ trong tay, có chút phiền muộn.
Trước khi Alpha vào phòng nàng đã hỏi qua, nhưng Alpha không nói gì. Lúc nàng xin điện thoại, Alpha cũng không do dự mà đưa ngay.
Không giống như đang giấu nàng chuyện gì.
Lúc này điện thoại của Vân Khởi lại reo, nhìn vào dãy số, là một số lạ.
“Sao chị lại chặn em?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ủy khuất của Cẩn Mạt
Lâm Thần không đáp lại.
Cẩn Mạt nghe thấy đối phương nhận cuộc gọi nhưng không trả lời, lại nhớ đến lần trước là Lâm Thần nhận máy, bỗng nhiên có chút bất an.
“Là tôi chặn đấy.” Quả nhiên, Cẩn Mạt nghe thấy giọng nói quen thuộc của Omega.
“Sao lại là cô?” Khi đối diện với hung thủ thực sự khiến mình rơi vào hoàn cảnh này Cẩn Mạt không còn giữ hình tượng nữa.
“Thực ra tôi luôn rất băn khoăn,” Omega dùng giọng điệu giống hệt Cẩn Mạt nói, “cô hình như luôn có ác cảm với tôi, tại sao vậy?”
Khi Vân Khởi còn "không bình thường", nhiều tình nhân của Alpha đã phớt lờ nàng hoặc chế giễu nàng, cũng có một chút thương hại, nhưng những chuyện này nàng cũng không quan tâm lắm, lúc đó nàng còn những chuyện khác quan trọng hơn phải làm, chịu đựng một chút cũng không sao.
Chỉ có Cẩn Mạt mỗi lần gặp nàng đều cố tình làm gì đó để Alpha trách phạt nàng hoặc là phạt Hề Nhi, nàng có thể cảm nhận Cẩn Mạt khác biệt so với những người khác, hình như đặc biệt mong muốn nàng biến mất?
Lâm Thần không nghĩ rằng đối phương thực sự thích Vân Khởi đến mức ghét nàng như vậy.
Nàng không nhận được câu trả lời vì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
......
Tại sao Cẩn Mạt lại ghét Lâm Thần? Bởi vì cô đang bắt chước Lâm Thần.
Lúc còn nhỏ trong một lần tình cờ Cẩn Mạt gặp được Vân Khởi cùng Lâm Thần, cả hai người đều trạc tuổi cô. Đối phương mặc đồ rất sang trọng, trông giàu có hơn cô rất nhiều.
Alpha đó vẫn luôn tươi cười dỗ dành Omega bên cạnh, nhưng cũng không thể làm cho đối phương nở nụ cười.
Kẹo trong tay Alpha đó là loại mới nhất, giá cả xấp xỉ lương một tháng của mẹ cô. Cẩn Mạt luôn ao ước cây kẹo đó, nhưng cô biết mẹ sẽ không mua cho mình nên cũng không nhắc đến. Và bây giờ, cây kẹo mà cô luôn ao ước ấy lại bị một Omega xinh đẹp liên tục từ chối.
Có thể là vì ghen tị đi, tiểu Cẩn Mạt đã đi theo họ từ phía sau.
"Tại sao chị lúc nào cũng muốn bắt nạt bạn em?" Omega tức giận hỏi Alpha bên cạnh, từ chối nhận kẹo dỗ dành từ người đó.
"Chị không có nha, chị chỉ muốn cô ta tránh xa em một chút thôi." Alpha bị từ chối nhưng cũng không tỏ ra tức giận.
"Đó chẳng phải là bắt nạt sao?"
"Thôi mà, hôm nay sinh nhật em, chúng ta ở công viên giải trí chơi cho đã đi." Để an ủi Omega đang giận dữ, Alpha nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi xếp hàng.
Tiểu Cẩn Mạt cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau khi chơi vài trò xong--
"Ngươi cứ luôn đi theo chúng ta làm gì?" Tiểu Alpha lạnh lùng nhìn Cẩn Mạt, thái độ hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Omega bên cạnh.
"Ta..... ta....." Tiểu Cẩn Mạt có chút hoảng hốt, không biết phải giải thích thế nào. Cuối cùng là Omega kia đã đứng ra giải vây, để cô rời đi.
Nhưng lúc đó cô chỉ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy sự thương hại của Omega dường như đang khinh thường cô.
Cuộc gặp gỡ đó trở thành ký ức sâu đậm nhất trong tâm trí cô.
Nhiều năm sau, cô được kim chủ mang theo đến gặp đại công, phát hiện ra đại công chính là tiểu Alpha mà cô đã gặp ngày xưa. Theo bản năng, cô bắt chước cách nói chuyện của tiểu Omega năm đó, quả nhiên đã giúp cho đại công nảy sinh hảo cảm với cô.
Sau đó cô được đại công đưa về nhà, gặp được Lâm Thần, phát hiện ra người vợ không được sủng ái của đại công chính là tiểu Omega năm xưa. Cô quan sát đại công, nhận ra đại công là thực sự chán ghét Lâm Thần, phát hiện này càng làm cho cô bối rối hơn.
Vì vậy, cô bắt đầu không bắt chước Lâm Thần nữa, nhưng sau đó đại công cũng trở nên lạnh nhạt với cô. Vì thế cô lại bắt chước dáng vẻ cùng giọng điệu của Lâm Thần khi còn nhỏ, thái độ của đại công lại tốt lên, thậm chí nhiều lần phá lệ vì cô.
Cô không hiểu tại sao lại như vậy, cũng không muốn tìm hiểu. Chỉ cần có thể duy trì sự sủng ái của đại công, chỉ cần cô có thể giữ được địa vị hiện tại, cô đã mãn nguyện rồi. Điều duy nhất cô phải làm chính là làm cho Lâm Thần biến mất.
Giả thì mãi mãi là giả, chỉ cần Lâm Thần còn sống còn sống một ngày, cô sẽ bất an một ngày.
Giá mà Lâm Thần biến mất, đó là suy nghĩ của cô khi ấy và bây giờ cũng vậy.
Sự thay đổi của đại công nằm trong dự đoán của cô, nhưng cô không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, đại công vậy mà lại thay đổi nhanh đến vậy.
Về những hành động trước đây của mình, cô không hối hận. Điều duy nhất có thể làm cô hối tiếc là cô đã không đủ nhẫn tâm, không làm cho Lâm Thần biến mất. Nếu Lâm Thần biến mất cô sẽ không phải đối mặt với mọi chuyện hôm nay.
Cô vẫn chưa thua! Cô vẫn còn đường lui!
Nghĩ đến những người đã đưa cô đi gặp đại công, dù không có địa vị cao bằng đại công nhưng cũng đủ giải quyết chuyện lần này. Cô gọi điện cho người đại diện, dự định nhờ đối phương giúp cô chuẩn bị một số tài liệu.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Cô thử vài lần, nhưng đều nhận được câu trả lời này. Cẩn Mạt nhận ra mình đã bị chặn số.
"Chết tiệt!"
Cô dự định tự mình đi tìm những người đó.
......
Trong thư phòng, vì điểm tích lũy đủ cao, Vân Khởi đã mua một phần cốt truyện thực tế, trùng hợp đó chính là một phần trong giấc mơ thứ hai của Lâm Thần.
Cô nhìn những hình ảnh đó, có chút nghi hoặc, kịch bản không phải nói rằng "Vân Khởi" đã bị đâm chết sao? Tại sao trong phần ký ức này lại hiển thị rằng "Vân Khởi" không chết sau khi bị đâm, mà còn được Lâm Thần đưa đến một thị trấn xa xôi?
Hơn nữa, qua giọng điệu của Dễ Phi, dường như Lâm Thần còn có một chút tình cảm với nguyên chủ?
Nghĩ đến chuyện này, Vân Khởi cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác chua xót. Trong những tình tiết mà hệ thống cung cấp ban đầu, Lâm Thần không hề có chút tình cảm nào với nguyên chủ, sự nhẫn nhịn lúc đầu cũng không phải vì yêu mà chỉ vì bị ràng buộc bởi xã hội này. Khi nàng được Mục Mộ cùng những người khác dạy cách nhận thức về bản thân, nàng đã chủ động rời khỏi nguyên chủ.
Vân Khởi bắt đầu nghi ngờ về mức độ tin cậy của kịch bản mà hệ thống cung cấp.
"Em có thể vào không?" Omega ở bên ngoài gõ cửa.
Ký ức cũng đã xem xong, Vân Khởi liền đi mở cửa.
"Đứa nhỏ này quậy quá, làm em không thoải mái chút nào." Sau khi mở cửa Omega liền lao vào lòng Vân Khởi, đem đầu vùi vào người Alpha dụi dụi.
Sống chung lâu ngày, Vân Khởi nhận ra Lâm Thần thực sự thích làm nũng, cũng rất giỏi làm nũng.
Cô theo bản năng ôm lại Omega.
"Bác sĩ nói…" âm thanh những chữ sau đó có chút nhỏ, Vân Khởi không nghe rõ.
Thấy Alpha có vẻ bối rối, đôi môi của Omega khẽ nhúc nhích, nhắc lại những chữ đó, "Bắt đầu từ hôm nay là có thể."
"Có thể gì?" Vân Khởi trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ kịp.
"Có thể cho con ăn no rồi." Có lẽ vì tức giận Alpha thế nhưng không hiểu, Omega lớn tiếng nói, trên mặt đỏ bừng, mở đôi mắt to nhìn bạn đời, dõi theo từng hành động nhỏ của Alpha.
Phần đỏ đầu tiên của Alpha là vành tai, tươi đẹp ướt át, rồi đến mặt, đồng tử giãn rộng, bên trong rõ ràng phản chiếu hình ảnh của mình.
Trong mắt Alpha toàn bộ đều là mình, cảm giác thật là tuyệt quá, nàng thích nhìn Vân Khởi lúng túng vì lời nói hoặc hành động của mình, như vậy làm cho nàng có cảm giác thành tựu.
Cảm giác bị Alpha chiếm hữu làm cho nàng cảm thấy mọi thứ hiện tại trở nên chân thực.
Cảm giác chua xót trong lòng vừa rồi đã bị ôm ấp nồng nhiệt của Omega cùng những lời táo bạo đó xua tan, cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên, tin tức tố như có ý thức riêng, muốn lao vào Omega để tìm kiếm mùi hương hoa bách hợp dễ chịu đó.
Tin tức tố bị Vân Khởi kìm nén trong cơ thể dường như không hài lòng, loạn xạ bên trong cơ thể, như thể không hài lòng vì chủ nhân không cho nó hẹn hò với đoá hoa bách hợp xinh đẹp.
"Ăn cơm trước đã." Cuối cùng, vẫn là giọng nói của Omega kéo cô khôi phục bình tĩnh, từ trong dục vọng thoát ra ngoài.