Rất nhanh, Lâm Thần đã đến tiệm bánh ngọt mới mở mà nàng thấy trên mạng.
Bên ngoài tiệm được trang trí chủ yếu là màu hồng nhạt, bên trên vẽ những hình ảnh sống động của bánh donut cùng các loại đồ ngọt khác. Ở trên đó còn có vẽ hình bánh kem giống như món đặc biệt của tiệm, trông rất ngon mắt.
Vân Khởi dẫn Lâm Thần mở cửa bước vào, đến tiếp đón hai người chính là mùi hương ngọt ngào lập tức ập đến nhưng cũng không quá nồng, làm cho người ở bên trong cảm thấy dễ chịu.
Bên trong tiệm còn có nhiều màu sắc hơn nữa, trên trần nhà có những đám mây xanh nhạt bồng bềnh, trôi lơ lửng, trông mềm mại như kẹo bông, cùng một cầu vồng không bao giờ phai được dệt từ những sợi chỉ mảnh. Trên sàn nhà có các mô hình bánh ngọt hình hoa đủ màu sắc, làm nơi này trông như một chốn giao thoa giữa thực tế và cổ tích.
Vân Khởi bắt đầu hiểu tại sao cửa hàng này lại hot đến vậy, bầu không khí ở đây thực sự rất tuyệt.
Bên trong rất đông khách, mỗi bàn đều có một mô hình bánh nhỏ hoặc một mô hình đồ uống nhỏ. Vân Khởi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, Lâm Thần cũng đặt con cú tuyết nhỏ ngồi lên ghế.
Các mô hình dường như đã được xịt nước hoa hoặc một thứ gì đó khác, Vân Khởi cầm lấy mô hình bánh trên bàn thưởng thức, nó mềm mại, có mùi thơm của đồ ngọt.
Con cú tuyết nhỏ cũng bị thu hút bởi mô hình này, dùng móng vuốt nhỏ để giành giật với Vân Khởi, còn Lâm Thần ở một bên xem thực đơn với đủ loại đồ ngọt. Tiệm bánh ngọt này này gần đây nổi đình đám trên mạng, rất nhiều ngôi sao đã đến check-in, cho nên cũng thu hút rất nhiều thiếu gia tiểu thư đến chơi. Họ ở một bên nhận ra Vân Khởi cùng Lâm Thần, nhưng là đang do dự có nên đến chào hỏi hay không.
“Đại công nhìn có vẻ đang rất vui.”
“Tại sao đại công lại cùng ra ngoài đi chơi với Lâm Thần?”
Đây là hai suy nghĩ xuất hiện trong đầu phần lớn bọn họ.
Hai tiểu thư Omega ở xa nhất thì thầm thảo luận, họ nghĩ có lẽ là vì Lâm Thần mang thai, lập được công lớn. Tại tiệc sinh nhật lần trước, đại công đã công khai tuyên bố về đứa con Alpha sắp chào đời của mình, Vân Lan đại công cùng đại công phu nhân dường như cũng rất coi trọng đứa bé này.
Hơn nữa không biết có phải do tâm trạng thay đổi hay không, họ cảm thấy Lâm Thần cùng nụ cười nhạt lúc này trông xinh đẹp cực kỳ.
Vân Khởi cùng Lâm Thần ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh nắng ngoài trời nghiên nghiên chiếu lên người Omega, làm cho làn da của Omega càng thêm trắng trẻo. Nàng ấy đang xem thực đơn đồ ngọt, cả người toát lên khí chất hạnh phúc dịu dàng.
Trang phục của Lâm Thần cùng đại công dường như là áo đôi, đều mang phong cách Trung Hoa với những hình thêu chim bay bằng sợi tơ, trông vừa quý phái vừa sống động.
Thực ra, ban đầu Lâm Thần muốn để nhà thiết kế thêu hình con cú tuyết đáng yêu của họ lên áo, nhưng hình con cú tuyết tròn trịa trông có chút ngốc nghếch, cho nên nàng đã đổi thành hình chim bay.
Trước đây họ cũng đã từng gặp Lâm Thần, nhưng lần đó Lâm Thần không để lại ấn tượng sâu sắc, kinh diễm như thế này.
Đây thực sự là Lâm Thần mà họ từng quen biết sao?
Còn đại công cũng vậy, dường như Alpha mà họ từng biết giờ như đã thành một người khác.
Những lời thì thầm của mọi người xung quanh, thực ra đều bị Vân Khởi nghe thấy. Lúc nghe người khác trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của Lâm Thần, chuyện này làm Vân Khởi còn hạnh phúc hơn khi nghe bọn họ khen ngợi chính mình.
Lâm Thần xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, xứng đáng với mọi lời trầm trồ trên thế gian, mọi lời tán dương hoa mỹ.
Niềm vui trong lòng càng lúc càng nhiều, Vân Khởi buông tay khỏi cuộc chiến giành giật mô hình với con cú tuyết nhỏ, làm cho con cú tuyết lập tức té lăn quay.
“Chọn xong chưa?” Alpha hỏi, nhìn nhìn đồng hồ. Đến chiều họ mới ra ngoài, không có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện chọn đồ ngọt, nếu thích hết thì cứ mua hết là được, không cần phải phân vân.
Sau đó nếu không ăn hết, mang về nhà cho Hề Nhi ăn, Vân Khởi nghĩ nghĩ.
“Em thấy món nào nhìn cũng ngon hết.” Nhưng nếu mua hết thì em không ăn hết được, Omega hơi do dự.
“Vậy thì mua hết.” Alpha có chút thiếu kiên nhẫn.
“Nhưng mà hai người ăn không hết đâu.”
“Ăn không hết thì cứ đi về là được.”
“Không được lãng phí thức ăn.” Omega nhăn mày sửa lại quan điểm của Alpha.
Những người xung quanh lén theo dõi, nếu như là thường ngày thì sẽ thấy Vân Khởi nổi giận, nhưng không ngờ Alpha chỉ quay đầu xuy một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Đem về nhà có bị quản gia phát hiện không?” Omega có chút băn khoăn.
“Cứ nói là ta muốn ăn chẳng phải được rồi sao?” Có lẽ do cuộc đối thoại vừa rồi, Alpha nói có chút không vui.
“Chỉ có ngài đối xử tốt với em tốt nhất.” Omega định đến trao cho bạn đời một nụ hôn ngọt ngào, nhưng lại bị ngăn cản.
Lâm Thần nghĩ Vân Khởi chỉ là đang xấu hổ, cho nên nàng cũng không tiếp tục làm càn.
Nàng nhìn vào thực đơn đồ ngọt, chọn một số món mình thấy ngon. Con cú tuyết nhỏ cũng chạy tới cào cào vài món, biểu thị đây là món mình thích, Lâm Thần cũng thêm vào.
Đơn hàng được đặt qua ứng dụng, khách chỉ cần ngồi tại chỗ chờ đợi.
Trong lúc chờ đồ, Lâm Thần ngồi chơi với con cú tuyết nhỏ, cũng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Con cú tuyết nhỏ tròn vo như một cục bông tuyết màu trắng, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, điều này cũng thu hút sự chú ý của nhiều tiểu thư Omega trong tiệm bánh ngọt, bất quá những thứ đó đều là phụ.
Omega có chút nghi hoặc nhìn nhìn Alpha đột nhiên nắm lấy tay mình, đối phương cũng không giải thích gì về hành động đột ngột này, rồi lại rút tay ra.
Không biết từ khi nào một số Alpha khác đã dừng ánh mắt trên người Lâm Thần, làm cho Vân Khởi cảm thấy không thoải mái. Cơ thể cô hành động trước cả suy nghĩ, liền nắm lấy tay Lâm Thần, như thể đang đánh dấu chủ quyền với những Alpha xung quanh.
Cô biết Lâm Thần rất xinh đẹp đáng yêu, sau khi gỡ bỏ vỏ bọc bên ngoài, viên ngọc quý bên trong sẽ thu hút mọi ánh nhìn, nhưng khi thực sự đối diện với những ánh mắt đó, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cô không thích việc người khác dòm ngó bảo vật của mình.
Lâm Thần sau đó cũng nhận ra những ánh mắt xung quanh, giờ mới hiểu được lý do tại sao Alpha lại đột nhiên nắm lấy tay mình.
Hành động ghen tuông của Vân Khởi thật sự thực đáng yêu, nàng nở nụ cười, cười tủm tỉm nhìn nhìn Vân Khởi.
“Nhìn ta làm gì?” Alpha dường như bị nhìn chằm chằm sinh ra có chút ngượng ngùng, khẽ gầm một câu, bất quá lại vì đôi tai đỏ bừng nên trông chẳng có chút đe dọa nào.
Ngay cả những “khán giả” đang lén nhìn bên cạnh cũng cảm thấy đại công trông không hề đáng sợ, ngược lại còn rất đáng yêu.
......
Trong tiệm có khá đông người, bởi bậy nên thời gian phục vụ cũng chậm hơn bình thường.
Khi Alpha càng ngày càng tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lúc này chủ tiệm mới mang đồ ngọt đến.
Tiệm bánh ngọt này tổng cộng cũng chỉ có ba nhân viên, trong đó hai người là chủ, nghe nói họ là một cặp đôi, còn lại là người thân của họ. Vì vậy khi đông khách chủ tiệm cũng sẽ ra làm phục vụ.
Vân Khởi nhìn qua, nhận ra người quen cũ là Hoàng Càng, người mà cô đã gặp khi đưa Hề Nhi đi tham gia hoạt động ở trường, vì vậy chủ tiệm còn lại chắc hẳn là Ngô Viên Viên.
Lâm Thần cũng nhận ra Alpha trước mặt là ai, nhưng cả hai người đều giả vờ như không biết gì.
Hoàng Càng nhìn thấy con cú tuyết nhỏ trên bàn, trong lòng cảm thấy con chim này có chút quen thuộc. Con chim này còn hướng về phía Hoàng Càng kêu "gù gù", cái này càng làm cô xác nhận rằng đây chính là con cú trong rừng Roth kia.
Cô liếc nhìn cặp đôi đang ngồi đó, không phải là phụ huynh của bạn con gái mình, nhưng cô cũng không nói gì.
"Đây là món pudding cam mà hai vị yêu cầu, bánh phô mai dâu tây..." Hoàng Càng lần lượt giới thiệu các món ăn, bất quá giọng điệu cũng không có gì thay đổi, Vân Khởi cảm thấy này hẳn là do Ngô Viên Viên dạy.
Nói xong, Hoàng Càng liền rời đi.
Lâm Thần cầm lên một chiếc bánh ngọt, ngón tay trắng muốt của nàng dính màu đỏ của dâu tây, làm động tác muốn đút cho Vân Khởi ăn.
Vân Khởi nghe thấy những tiểu thư Omega xung quanh kia bàn tán càng ngày càng nhiệt tình hơn.
"Dễ thương quá!"
"Tình cảm như vậy thật là tốt!"
"Sao có ai lại bảo nàng ấy chất phác, ngốc nghếch, rõ ràng là siêu giỏi siêu xinh đẹp mà."
Dù không muốn nghe nhưng thính giác tốt vẫn khiến Vân Khởi nghe thấy những lời này.
Đôi mắt của Omega sáng lấp lánh, tay cầm món bánh ngọt đưa lên trước miệng mình, giống như không đút được thì sẽ không chịu dừng lại. Vân Khởi nhớ đến cảnh tượng trước đó khi Lâm Thần cầm củ cà rốt mà con cú tuyết nhỏ không thích ăn, cứ chọc chọc vào miệng nó. Củ cà rốt kia vốn là được chuẩn bị cho Kem, vậy mà Lâm Thần bỗng nhiên lại muốn đút cho con cú tuyết.
Con cú tuyết nhỏ vẫn gắt gao khép chặt mỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Thần thuyết phục. Khi đó Vân Khởi nhìn thấy cảnh tượng kia trong lòng còn cười trộm, không ngờ còn có một ngày mình cũng bị Omega ép ăn như vậy.
Cùng Lâm Thần nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Vân Khởi cũng làm ra lựa chọn giống như con cú tuyết nhỏ, bị Omega đút ăn.
Bởi vì Lâm Thần cầm thức ăn cho nên lưỡi Vân Khởi không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Lâm Thần, cô cảm nhận được Omega khẽ run lên một chút.
Sau khi Lâm Thần rút tay lại, cả hai người đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Vân Khởi vốn là muốn nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi, nhưng lại nhìn thấy cảnh Omega ăn bánh ngọt, ngón tay dính bơ, nàng ấy liền đưa lưỡi liếm chỗ bơ trên tay, liếm ở ngay chỗ.....
"Đó giống như chỗ mà mình vừa vô tình chạm vào!"
Nhưng Omega giống như không để ý gì, liếm sạch bơ trên tay rồi bắt đầu ăn những món khác.
Vân Khởi lại một lần nữa nhận ra sự nhiệt tình yêu thích của Lâm Thần đối với bánh ngọt, những món bánh ở đây rất ngon, nhưng cô ăn một cái đã thấy hơi ngán, miệng ngập tràn vị ngọt, trong khi đó Lâm Thần đã bắt đầu ăn cái thứ hai, lại còn chọn loại nhiều bơ.
Con cú tuyết nhỏ ăn có chút khó khăn, mỏ của nó không thích hợp để ăn thức ăn của con người cho nên dù lông của nó dính đầy bơ, nó cũng không ăn được nhiều, bây giờ con cú vẫn đang chiến đấu với "kẻ thù" là món bánh ngọt trước mắt.
"Các vị mua được con vật dễ thương này ở đâu vậy?" Ngô Viên Viên tiến lại gần, như thường lệ, cô ấy rất thân thiện, còn mang theo một đĩa bánh ngọt, "Đây là trấn điếm chi bảo của tiệm chúng tôi, nếu các vị cho chúng tôi ít thông tin, tôi sẽ tặng miễn phí cho các vị."
Nhìn đĩa bánh ngọt trên tay cô ấy có vẻ rất ngon.
"Là người khác tặng cho chúng tôi, là quà sinh nhật cho A Khởi." Lâm Thần trả lời, nàng có ấn tượng thực tốt về Ngô Viên Viên, ngay cả bây giờ khi Ngô Viên Viên không nhận ra họ cũng vậy.
"Tôi có một người bạn cũng có một con dễ thương tương tự, vừa rồi tôi nhìn thấy còn tưởng các vị quen biết họ." Ngô Viên Viên nói, cũng có chút ý dò hỏi.
"Vậy sao? Người tặng A Khởi cũng nói là được người khác tặng lại, chúng tôi có lẽ cũng không quen biết bạn của chị chủ tiệm đâu." Lâm Thần xin lỗi cười cười.
Sau đó, Ngô Viên Viên cùng Lâm Thần hàn huyên vài câu rồi rời đi.
"Đại minh tinh sao còn chưa đến nhỉ?" Vân Khởi nghe thấy vài lời bàn tán rời rạc, nhưng cũng không để tâm.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết có bị hoãn khai giảng không nữa, chỗ chúng tôi lại có dịch bệnh rồi ╯▂╰