Nếu những bằng chứng mà Dễ Phi nhắc đến trong bức thư đã được tìm thấy hết rồi, thì bây giờ quân đội liền có thể hành động.
Sau khi Không Doanh đến đại học Mery dạy học, cô ta đã chuyển vào khu nhà ở của giảng viên. Ở đó có một dãy biệt thự liên kề, là phúc lợi dành cho các nhân tài xuất sắc của trường.
Mấy ngày qua Không Doanh đã hoãn các buổi giảng trong trường, vẫn luôn ở trong căn biệt thự được nhà trường phân cho mình, viện cớ là do sức khỏe không tốt, đồng thời còn từ chối không cho các giáo sư khác đến thăm hỏi mình.
Lúc Từ Kế Lâm cùng những người trong quân đội vừa tiến vào, cũng không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào. Thậm chí lúc hỏi vị trí khu nhà của giảng viên còn có một số sinh viên không có giờ học nhiệt tình chỉ đường.
"Các vị vào đây là có chuyện gì sao?" Một nam sinh cao lớn dẫn đường hỏi. Bố cậu là một quân nhân đã xuất ngũ, vì vậy khi thấy bộ quân phục quen thuộc, cậu liền chủ động hỏi xem có cần dẫn đường không.
"Có một vị giáo sư ở đây bị nghi ngờ giúp đỡ tội phạm bỏ trốn." Ngụy Đông Phong trả lời ngắn gọn.
"Ai vậy?" Một nữ sinh bên cạnh tò mò hỏi.
Những cảnh bắt tội phạm trên phim truyền hình dường như quá xa vời với cuộc sống đời thường của họ. Cho nên lúc thực sự gặp phải, mặc kệ là nữ sinh hay nam sinh cũng đều không giấu được tò mò cùng kích động.
Bọn họ bây giờ có phải là đang giúp quân đội bắt tội phạm không? Có khi nào còn được lên tivi hoặc là được phỏng vấn không?
Cậu nam sinh dẫn đường tuy không quay đầu lại nhưng tai lại lặng lẽ muốn dựng thẳng lên tới. Cậu muốn nghe xem đó có phải là vị giáo sư mà mình biết không, liệu có phải là người mà mỗi năm đều bị vô số sinh viên làm bùa nguyền rủa.
Nghĩ đến bảng điểm vừa nhận với con số đỏ chói 59.9, nam sinh không khỏi nghiến răng.
Trong đại học Mery chỉ có duy nhất một giáo sư thích cho sinh viên 59.9 điểm, thích nhìn sinh viên đau khổ trong tuyệt vọng!
"Không Doanh."
"Không thể nào." Nam sinh đang lắng tai nghe lén quay đầu lại kêu.
Không Doanh giáo sư là một trong những giáo sư dịu dàng nhất ở trường. Cô hầu như chưa bao giờ để sinh viên nào bị trượt môn, còn mối quan hệ với các sinh viên cũng rất tốt, giống như những người cùng thế hệ vậy.
Cậu cùng vài người bạn của cậu lúc thi vào cao học đều mong muốn được Không Doanh làm người hướng dẫn.
Không giáo sư tuyệt đối không phải loại người này!
"Các vị có nhầm lẫn gì không?" Nữ sinh bên cạnh không kích động như nam sinh vừa rồi, nhưng trên mặt vẫn nhăn nhó tỏ vẻ không đồng tình.
Ngụy Đông Phong cũng không giải thích, đã đến khu nhà ở của giảng viên rồi. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng bắt cái người này về chịu tội, nếu không vì Không Doanh thì người anh em tốt của hắn cũng không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Bởi vì lời hứa lúc đó cùng sức ép từ phía Vân Lan đại công, cấp trên đã quyết định giao Cao Minh cho Vân Khởi xử lý.
Hắn cũng đã nghĩ ra nhiều phương pháp, nhưng mà cũng chẳng có cái nào khả thi.
Nhìn thấy Ngụy Đông Phong không trả lời mà vẫn thẳng bước tiến về phía biệt thự. Nam sinh dẫn đường theo bản năng muốn cản lại, nhưng lại bị một trong những người đi sau Ngụy Đông Phong trừng mắt, cậu liền rụt về chỗ cũ.
Nữ sinh kia thì cũng không biết đã chạy đi đâu, nhưng Ngụy Đông Phong cũng không có hứng thú ngăn cô ta lại.
"Không giáo sư thời gian gần đây vẫn luôn ở trường dạy học, hơn nữa mấy ngày nay sức khỏe không tốt cho nên ở trong nhà không có ra ngoài....." Nam sinh ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc rồi lại lẽo đẽo theo sau lải nhải không ngừng.
Không Doanh xây dựng hình ảnh của mình tại trường xem ra cũng thực tốt, hầu như không có ai là không thích cô ta.
Từ Kế Lâm liếc nhìn nam sinh kia, cảm thấy cậu ta có chút quen mắt nhưng cũng không thể nhớ ra là ai.
"Giáo sư Lý, giáo sư Lý, họ đến bắt Không giáo sư!" Nam sinh nhìn thấy một giáo sư đang tản bộ liền hét lớn. Giáo sư Lý vốn định đi về hướng khác sau khi nghe lời nam sinh liền đổi hướng.
Vị giáo sư này cũng không kích động như nam sinh, rất bình tĩnh cùng Ngụy Đông Phong dò hỏi tình hình.
"Chúng tôi đã có bằng chứng xác thực."
"Không Doanh giáo sư đã nghiên cứu ra nhiều loại dược liệu hữu ích cho tin tức tố. Tôi nhớ lần trước cô ấy còn được mời đến bữa tiệc mừng của các anh mà." Giáo sư Lý nhắc đến chuyện cũ, bà cảm thấy trong đó khẳng định là có hiểu lầm.
"Không Doanh giáo sư gần đây không được khỏe, có thể hoãn lại vài ngày được không?"
"Bên phía chúng tôi có những bác sĩ hàng đầu, có thể đảm bảo an toàn cho cô ta."
Giáo sư Lý vẫn như cũ là có ý đồ ngăn cản. Con gái của bà từ khi sinh ra đã mắc bệnh liên quan đến tin tức tố, sức khỏe vẫn luôn yếu. Tuy rằng bà cùng bạn đời luôn chăm sóc chu đáo, nhưng con gái vẫn sẽ bị lớn lớn bé bé các loại bệnh tật hành hạ. May mắn là nhờ có loại thuốc mới mà Không Doanh nghiên cứu, con gái bà mới có thể tự do chạy nhảy ngoài trời, cũng được thử những món ăn mà trước đây con bé không dám thử.
Khi Không Doanh mới đến đại học Mery, giáo sư Lý là người đầu tiên đề nghị dẫn cô làm quen với trường, và cũng là người đầu tiên trở thành bạn của cô.
Tất nhiên, một giảng viên yếu đuối không thể ngăn cản được những quân nhân đã được rèn luyện hàng ngày.
Điều duy nhất phiền toái là họ đến quá nhanh cho nên cũng không biết được chính xác Không Doanh ở biệt thự nào.
"Khu A, đi thẳng đến căn thứ ba là nơi Không Doanh ở." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Đó là một người phụ nữ đang dắt mèo, mặc một bộ quần áo đen rộng thùng thình, nhưng cơ thể bên trong lại gầy gò, không đủ để căng áo, thoạt nhìn cũng thực quái dị. Tóc cũng là rối bời, giống như đã nhiều ngày không được chải chuốt. Toàn bộ cả người toát lên vẻ u ám, không có thiện ý.
Từ Kế Lâm từng gặp qua em gái mình dắt mèo, nhưng họ đều là dùng dây dắt mèo chuyên dụng. Người phụ nữ này lại buộc một sợi dây bình thường vào cổ con mèo, trông giống như đang ngược đãi nó.
Nhìn vào hình tượng của người phụ nữ này, cho người ta cảm giác thật không thoải mái.
"Cảm ơn." Ngụy Đông Phong nói lời cảm ơn rồi dẫn những người khác rời đi.
"Cô!!" Nam sinh phía sau lưng tức giận, không kìm được mà nói lớn.
"Triệu Thư? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu vừa bị trượt một môn rồi. Ngày mốt cậu còn một bài kiểm tra nữa ở lớp tôi, cậu muốn nhận 59.9 điểm lần nữa hay muốn tôi cho cậu 59.8?" Tả Phi Thanh mang vẻ mặt đầy ác ý nhìn nam sinh kia, như thể người trước mặt không phải là sinh viên của mình mà chính là kẻ thù.
"Bây giờ sinh viên rảnh quá nhỉ? Học nhiều môn như thế mà vẫn có thời gian đi dạo khắp nơi. Xem ra bài tập tôi giao vẫn còn ít quá."
Những lời nói sau đó Ngụy Đông Phong không còn nghe thấy nữa, bởi vì hắn đã đi xa.
Rất hiếm gặp được một Omega như vậy. Đúng, người phụ nữ cay nghiệt, bề ngoài u ám vừa rồi là một Omega.
......
"1, 2, 3." Rất nhanh, họ đã đến chỗ ở của Không Doanh.
Cốc cốc.
Cốc cốc.
Từ Kế Lâm đầu tiên lịch sự gõ cửa, nhưng cũng không có ai ra mở.
Sau khi họ phá cửa xông vào, phát hiện bên trong phòng lộn xộn, khắp nơi đều là đồ đạc vương vãi cùng những mảnh vụn. Dù cho tiếng phá cửa vừa rồi là rất lớn nhưng Không Doanh vẫn không xuất hiện.
Họ chậm rãi tìm kiếm khắp nơi, đến căn phòng cuối cùng trên tầng, trên sàn có một chiếc chăn, ở giữa chăn có một chỗ phồng lên rõ ràng, hiển nhiên là có người nằm bên trong.
Sau khi gọi vài lần cũng không thấy trả lời, Ngụy Đông Phong kéo chăn ra, bên trong là một Omega đang an tĩnh ngủ, dung mạo có vài phần tương tự Không Doanh.
Cô ngủ thực sâu, ngay cả khi Từ Kế Lâm cùng những người khác đến gần cũng không tỉnh dậy.
Do đã đọc qua bức thư, mọi người đều nhận ra Omega trước mặt chính là Không Doanh mà họ đang tìm kiếm.
Chỉ là họ không ngờ Không Doanh lại thay đổi đến mức này. Nếu không có bức thư cùng các cuộc điều tra trước đó, họ khẳng định sẽ không thể nhận ra Omega nhỏ xinh trước mặt này trước đây từng là một Alpha.
Khác với lần Vân Khởi bị trước đây, ngay cả vóc dáng của Không Doanh cũng đã thay đổi.
Bất quá cũng bởi vì biết người trước mặt không phải là một Omega thực thụ, Ngụy Đông Phong lúc bắt lấy cô ta cũng không do dự, Không Doanh cũng bởi vì hành động này mà tỉnh dậy.
“Mấy người muốn làm gì?” Nhìn thấy những người khác, vẻ mặt Không Doanh càng thêm hoảng loạn. Phản ứng đầu tiên của cô ta là muốn quay trở lại trốn vào chăn, cô không muốn để người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng này.
Ngụy Đông Phong giữ chặt cô ta cũng không buông tay.
“Có lẽ cô nên đi theo chúng tôi một chuyến.” Từ Kế Lâm giọng điệu ôn hòa nói, bất quá lời nói của cô cũng không hề dịu dàng như biểu hiện trên khuôn mặt, “Dễ Phi.”
Nghe thấy cái tên đó nét mặt Không Doanh bắt đầu biến đổi trở nên vặn vẹo, cơn giận cùng oán hận bóp méo khuôn mặt vốn dĩ mềm mại, làm cho cô ta trông như một ác quỷ từ địa ngục bò lên.
“Cô ta đâu?” Không Doanh gào rống, lúc này cô ta bị phẫn nộ che hai mắt, cũng không nhìn ra tình cảnh hiện tại của mình.
Sau khi Dễ Phi xuất hiện, cô được Không Doanh đưa về nhà cũ của mình, nhưng là một ngày nọ Dễ Phi đột nhiên biến mất. Từ ngày đó Không Doanh bắt đầu nhận ra những thay đổi kỳ lạ trên cơ thể mình.
Không Oánh từng đến nhà của Dễ Phi để tìm kiếm, nhưng nơi đó trống rỗng, thoạt nhìn chủ nhà đã lâu không quay lại. Cô nghĩ có thể có thứ gì đó liên quan đến sự thay đổi trên cơ thể mình ở nhà Dễ Phi cho nên đã lục tung mọi thứ, nhưng kết quả cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Chủ nhà giống như biết rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa cho nên cái gì mang đi được đều mang đi hết, chỉ còn lại một ít đồ dùng sinh hoạt bình thường cùng một ít đồ ăn vặt không bao giờ ăn hết.
“Cô ta chết rồi.” Ngụy Đông Phong trả lời, hắn không ngờ Không Doanh vậy mà lại không biết tin Dễ Phi đã chết.
Nghe thấy tin này nét mặt Không Doanh càng thêm oán hận. Về cái chết của Dễ Phi cô không hề có chút cảm xúc buồn bã nào, cô chỉ hận rằng Dễ Phi đã chết mà còn biến cô trở thành một thứ quái dị như thế này, có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ tìm được loại thuốc có thể chữa được nữa.
Cho đến khi ánh nắng mặt trời lâu ngày không tiếp xúc chiếu vào người, trên làn da truyền đến cảm giác đau rát, Không Doanh mới nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình, tạm dừng suy nghĩ về Dễ Phi.
“Mấy người muốn làm gì?” Cô lại một lần gào thét, không ngừng vặn vẹo cơ thể mình.
“Đến nơi rồi cô sẽ biết.” Sức mạnh của Không Doanh so với những quân nhân này là quá nhỏ bé.
Bởi vì động tĩnh quá lớn, người sống ở biệt thự bên cạnh cũng bước ra.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó, Không Doanh ngừng cử động. Cô sợ bị những người này phát hiện ra sự thay đổi trên cơ thể mình, sợ rằng họ sẽ thấy cô trong bộ dạng xấu xí này. Nhưng Ngụy Đông Phong cùng những người khác cũng không có ý định che giấu cho cô.
Một vài giáo sư có quan hệ tốt với Không Doanh ồn ào nhốn nháo ở xung quanh nói quân đội đang bắt nạt các nhà nghiên cứu.
Ngoài miệng thì nói lớn lắm, nhưng cơ thể lại không làm gì cả.
Không Doanh cũng oán giận vị giáo sư ồn ào nhốn nháo đó. Giờ cô chỉ mong mình có thể thu mình vào bóng tối, biến mất khỏi những gương mặt quen thuộc này, nhưng vị giáo sư ồn ào đó đã làm cho tất cả những người qua đường vốn không để ý cũng quay lại nhìn.
Ánh mắt của họ cũng giống như ánh nắng mặt trời, làm da cô đau rát.
Có lẽ vì hình ảnh Không Doanh lúc này quá tiều tụy cùng suy sụp, cho nên những người xung quanh không nhận ra vị giáo sư Alpha đáng kính của họ đã trở thành một Omega.
Cách đó không xa có những sinh viên thường nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, có đồng nghiệp hàng ngày cùng cô đi dạo trò chuyện, còn có những người từng thầm mến cô.....
Tất cả bọn họ đều đang nhìn cô, nhìn cái dáng vẻ nửa người nửa quỷ của cô.
Dưới ánh nắng chói chang cô không thể nhìn rõ biểu hiện của họ, nhưng cô cảm thấy khẳng định họ cũng như không khác gì những ác quỷ, miệng nhếch lên cười nhạo cô.
Nhưng thật ra ánh nắng hôm nay rất dịu dàng, nhưng do Không Doanh đã lâu rồi không ra khỏi nhà, không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Sau khi trở về từ nhà Dễ Phi, cô ta đã tự nhốt mình trong phòng ngủ, kéo kín rèm cửa, đập vỡ mọi chiếc gương trong nhà, phá hết đèn, cứ như thể chỉ cần không nhìn thấy thì sự thay đổi trên cơ thể sẽ dừng lại.
Thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng mặt trời cứng đầu len lỏi vào, phản chiếu hình ảnh cô ta trên những đồ vật bằng kim loại. Không Doanh liền đập nát những "kẻ phản bội" đó.
Rõ ràng đây là ngôi nhà của cô, nhưng cô lại không thể kiểm soát nó, giống như Lâm Thần cùng Dễ Phi, những Omega mà cô cho rằng đã yêu mình, nhưng khi cô không phòng bị lại dẫm đạp lên cô.
Đến giai đoạn sau không biết tại sao, cô giống như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình ở khắp mọi nơi. Những ánh nắng đáng ghét đó luôn bất ngờ xuất hiện, chiếu vào đồ đạc rồi phản chiếu rõ ràng bóng dáng của cô, như thể đang chế giễu cô.
Để trốn tránh ánh nắng đó, cô chạy vào căn phòng bên trong cùng, vốn là phòng chứa đồ không có cửa sổ. Cô đã đập vỡ hết đèn bên trong rồi ôm chăn trốn vào đó.
"Các người sẽ sớm biết thôi." Ngụy Đông Phong nói.
Chờ đến khi đem Không Doanh về, lá thư đó cùng những chứng cứ thu thập được sẽ được sắp xếp thật tốt rồi gửi đi.
Lúc này cô gái vừa chạy đi đã quay trở lại, theo sau là một người đàn ông có bụng bia, trông có vẻ là một lão sư trong trường.
"Đây là có chuyện gì?" Người đàn ông tròn trịa tiến đến chào hỏi.
Ngụy Đông Phong không nói gì, chỉ xuất trình giấy tờ của mình. Sau đó người đàn ông này cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Thôi, thôi, không có việc gì....." Người đàn ông vừa nói vừa xua xua tay giải tán đám đông hiếu kỳ.
Ánh mắt của những người khác đều không mấy thiện cảm, bất quá cũng không có ai đứng ra ngăn cản nữa, giúp Ngụy Đông Phong nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không Doanh cũng an an tĩnh tĩnh, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, hoặc có lẽ, cô chưa ý thức được điều gì đang chờ đợi mình.
Cô cùng người trong quân đội luôn có mối quan hệ tốt đẹp, cho nên sau khi thấy những người mặc quân phục, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp chuyện gì sau khi bị đưa đi, cùng lắm chỉ là bị giam vài ngày.
......
《Chấn động! Một nhân vật lớn trong giới khoa học bị phát hiện là kẻ chuyên sao chép!》
《Một Alpha họ Không bị dẫn đi trước mặt công chúng, đến tột cùng đằng sau đó là bí mật gì?》
《Đằng sau mỗi thành tựu của một Alpha, luôn có một Omega ẩn hình. Và "nàng", thậm chí có đến hai, hoặc hơn thế!》
《Muốn nổi tiếng chỉ sau một đêm? Hãy nhìn người họ Không nào đó đi!》
《Những khả năng bẩm sinh của Đại công phu nhân mà chúng ta không thể không nhắc tới.》
......
Những tiêu đề tương tự như vậy còn rất nhiều. Các tờ báo đều vô cùng hào hứng với sự kiện lần này. Không chỉ có tiền mà còn có thể tăng độ nổi tiếng, chuyện tốt như vậy bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ cần lướt qua vài trang Vân Khởi cũng dễ dàng bắt gặp vài bài viết như thế mà không cần cố tìm kiếm.
Tất nhiên cô cũng đã dặn Từ Kế Lâm nhắc nhở với những người trong quân đội, cắt bỏ chi tiết Lâm Thần gửi thư tình cho Không Doanh.
Cô biết đó là cái bẫy của Lâm Dao Dao, nhưng đã quá lâu rồi, không có bằng chứng, mà trên mạng lại có đủ kiểu người, cô không muốn tạo cơ hội cho những kẻ có ý đồ xấu làm hại Lâm Thần.
Omega có nghiên cứu sâu trong lĩnh vực dược phẩm, không nên bị che khuất.
Cô muốn tất cả mọi người biết Lâm Thần là một Omega tỏa sáng, không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, có tài năng trong dược học mà còn là thiên tài trăm năm có một.
Những từ ngữ trước đây, cái gì mà chất phác, vụng về, bình thường.... bây giờ đều không liên quan đến Lâm Thần nữa.
"Đang xem gì thế?" Lâm Thần thấy Vân Khởi nhìn màn hình điện thoại cười cười, có chút tò mò.
Nghe thấy Vân Khởi theo phản xạ giấu điện thoại đi.
Cô vừa lướt thấy bức ảnh Lâm Thần hồi đại học, Omega trong ảnh trông rất thanh tú, mặc áo tốt nghiệp, có chút khẩn trương nhìn vào ống kính, làm cho cô không kiềm được mà muốn ôm vào lòng.
Lâm Thần ban đầu chỉ là tò mò một chút, nhưng sau khi thấy động tác giấu điện thoại của Alpha, sự tò mò này càng mạnh hơn, nàng nhân lúc Alpha không chú ý giành lấy điện thoại, trên màn hình là bức ảnh tốt nghiệp đại học của nàng, thoạt nhìn ngốc nghếch vô cùng.
"Muốn xem ảnh hồi trước của người ta thì cứ nói thẳng đi, em ở đây còn có mấy cái rõ hơn đấy." Lâm Thần từ từ tiến lại gần Vân Khởi. "Hoặc là chờ đến khi em bé sinh ra xong, em có thể trực tiếp mặc cho chị xem, bộ đồng phục cấp ba em vẫn còn giữ....."
Mang theo hơi ấm hương hoa bách hợp dịu dàng liếm láp làn da của Vân Khởi. Theo lời nói ám muội của Omega, trong đầu Vân Khởi bất giác hiện lên hình ảnh Lâm Thần mặc đồng phục cấp ba, ngây ngô e ấp cùng một chút ngại ngùng. Mở to đôi mắt nai nhìn nhìn mình.
Lâm Thần nhớ lại lần trước mình cùng Ngô Viên Viên thảo luận về chủ đề thần kỳ kia, trong đó có một loại hình như gọi là uniform play, một trong số đó chính là Omega mặc đồng phục.
Trước khi mặt Vân Khởi đỏ bừng, Lâm Thần kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cho Vân Khởi một chút thời gian để bình tĩnh lại.
"Mất zạy đến vậy là cùng, hóa ra mọi thành tựu của cô ta đều là cướp từ tay Thần Thần của chúng ta." Lâm Thần đọc bình luận dưới phần tin tức, đối với hai chữ "Thần Thần" này mà lâm vào trầm tư. Trong lúc nàng không biết, đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra đó là từ sau lần ở tiệm bánh ngọt xảy ra sự cố mà thay đổi thành như vậy, một phần ảnh chụp của Lâm Thần bị lan truyền ra ngoài, làm cho nhiều người bị Lâm Thần thịnh thế mỹ nhan mê hoặc. Sau đó tự lập ra "Thần Thần hậu viện hội", đồng thời cũng phát minh ra biệt danh "Thần Thần" này.
Dần dần tổ chức càng ngày càng lớn, số lượng thành viên ngày càng tăng lên, người gọi "Thần Thần" cũng ngày càng nhiều.
"Chết"ss tiệt"ss, lại thêm một ngày ghen tị với Vân Khởi đại công."
"Không Doanh dưới đáy xã hội thật sự, trước đây xem như tôi bị mù."
"Không Doanh đáng ghét."
"Nếu Vân Khởi đại công mà đối xử tệ với Thần Thần của chúng ta, có ai muốn lập đội đi giải cứu công chúa không? 1/100." Phía dưới có hàng loạt bình luận 2/100, 3/100.....
Bởi vì những bình luận này quá mức hài hước, Lâm Thần đọc lên thành tiếng cho Vân Khởi nghe.
Lúc đọc đến đoạn "giải cứu công chúa", vẻ mặt Alpha thoáng chút méo mó.
"Nhảm nhí." Ánh mắt Alpha lộ rõ khinh thường đối với những người này, nỗ lực muốn tỏ ra thờ ơ, nhưng tay lại không tự chủ được mà ôm lấy Lâm Thần bên cạnh, giống như muốn khẳng định chủ quyền.
Lâm Thần cũng nhận ra hành động này, nhưng cũng không nói gì, cười cười.
Theo động tác của Vân Khởi, Omega thuận thế ngã vào vòng tay bạn đời.