Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 87



"Nếu có một ngày...." Vân Lan đại công trầm ngâm một lúc, giống như đang cân nhắc từng câu từng chữ, "con mất đi thân phận hiện tại, con sẽ đối mặt như thế nào?"

Vân Lan đại công nói xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khởi, biểu cảm nghiêm túc nặng nề.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa chiếu vào phòng, lan tỏa ấm áp lên người Vân Lan cùng Vân Khởi, nhưng lại không thể hoà tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.

"Sao có thể chứ?" Ban đầu Alpha bị bá phụ dọa sợ, sau đó phản ứng lại liền nhịn không được mà bật cười.

Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra. Tước vị của cô có được là do thừa kế, trừ khi đế quốc diệt vong.

Đều là do ngay từ đầu biểu cảm của bá phụ quá nghiêm túc, làm hại cô bị hù dọa.

"Bá phụ như thế nào lại bắt đầu biết nói giỡn rồi?" Alpha nửa làm nũng nói.

Vân Lan cũng bật cười, theo nụ cười của ông, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức tan biến.

"Còn không phải do gần đây con quá rảnh rỗi sao? Nếu không phải con được thừa kế tước vị, ta còn lo không biết con có thể tự dựa vào bản thân mình để sống sót hay không nữa." Vân Lan mặc nhiên thừa nhận là mình đang đùa rồi bắt đầu dạy dỗ cô cháu gái không nên thân.

Này không phải là do bá phụ bắt mình ở nhà suốt hay sao?

Alpha có chút không phục nghĩ thầm, nhưng cũng không dám nói ra.

Vân Lan nhận ra Vân Khởi là đang không phục, cho nên biết dù mình có nói thêm thì Vân Khởi cũng không nghe, liền phất tay cho Vân Khởi rời đi.

......

Chờ đến lúc lại một lần nữa được tắm dưới ánh mặt trời, Vân Khởi mới hoàn toàn thả lỏng.

Sáng sớm cô nhận được cuộc gọi của bá phụ, bảo cô qua nhà một chuyến. Chờ đến khi cô tới rồi, bá phụ đầu tiên là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sau đó liền hỏi cô câu hỏi vừa rồi.

Nhớ lại ánh mắt lúc bá phụ gắt gao nhìn chằm chằm mình, Vân Khởi cảm thấy ông ấy giống như đang cố gắng ép mình tiết lộ điều gì đó. Cũng thật kỳ quái, với hình tượng cô đã thể hiện, làm sao bá phụ lại nghĩ cô có thể biết điều gì được?

"Anh, anh có biết dạo gần đây bá phụ gặp chuyện gì mà bận rộn như vậy không? Lần trước bá mẫu đến nhà em còn than phiền chuyện này." Vân Khởi gọi điện cho Vân Diệp.

"Gần đây em chơi đồ tới lú luôn rồi hả? Lễ đăng quang của tân Hoàng Đế sắp tới, việc này là do cha phụ trách."

Nhìn thái độ này, xem ra Vân Lan cũng không nói gì với Vân Diệp.

"Gần đây bá phụ có hỏi anh cái gì không?"

"Không có, làm sao vậy?"

"Bá phụ vừa mắng em, còn hỏi nếu không có tước vị này thì em sống sao." Vân Khởi vừa nửa đùa nửa thật than thở.

"Cha lo lắng cho em thôi, lớn như vậy mà mỗi ngày còn chơi bời lêu lổng...." Nghe Vân Khởi nói, Vân Diệp nhẹ nhõm hẳn, vừa nãy anh tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, sau đó cũng bắt đầu nói theo lời cha dạy dỗ Vân Khởi.

Vân Khởi nghe mà chẳng để tâm, lời nói đi vào tai này, đi ra bằng tai kia, hiện tại trong đầu chỉ đang nghĩ đến chuyện của mình.

Có vẻ như bá phụ chỉ hỏi mình thôi, là do mình nghĩ quá nhiều sao? Hay chỉ là vì bá phụ không vừa ý với chuyện mình không nên thân?

Gạt bỏ những biểu hiện kỳ lạ của Vân Lan ra sau đầu, Vân Khởi nghĩ đến cốt truyện của thế giới này. Gần đây Vân Lan đều rất bận rộn, cộng với câu hỏi vừa rồi, cô cảm thấy thời gian còn lại dành cho mình cũng không còn nhiều nữa.

Theo cốt truyện trước khi đế quốc bại trận, cô sẽ làm tổn thương Lâm Hề, dẫn đến việc bị Lâm Thần "đâm chết", sau đó sẽ được quay trở về thế giới của mình.

Nhưng những chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra. Cô sẽ không làm tổn thương Hề Nhi, cũng sẽ không làm hại Lâm Thần. Cô nhất định sẽ tìm ra cách vẹn cả đôi đường!

......

"Muốn đến công ty à?" Sau khi về nhà, Vân Khởi phát hiện Lâm Thần vẫn còn ở nhà, không đi làm.

"Lông trên con gấu này giặt mãi cũng không sạch, em muốn đến công ty xem họ có thể giúp gì được không." Lâm Thần ôm con gấu mang từ nhà mẹ về.

Con gấu này là món đồ chơi mà mẹ nàng yêu thích nhất, đại diện cho những ký ức tươi đẹp của nàng trước đây. Cho nên nàng muốn phục hồi lại nó về hình dạng ban đầu.

"Bảo người hầu mang nó đi là được rồi, không phải đỡ hơn sao." Cần gì lại phải đi thêm một chuyến.

"Nhưng mà em muốn đi xem, con chào đời lâu vậy rồi mà vẫn chưa có con gấu bông nào đâu." Omega làm bộ giận dỗi trách móc bạn đời, rõ ràng là đã gợi ý đến mức này mà đối phương vẫn không hiểu.

Theo truyền thống của gia tộc Vân Khởi, sau khi em bé chào đời, họ sẽ cùng nhau đến công ty để chọn mẫu gấu bông đẹp cho con, tham gia vào quá trình làm quà.

Lời trách móc của Omega cũng làm cho Vân Khởi nhớ đến truyền thống của gia tộc mình.

Nhìn đoá hoa bách hợp đang giận dỗi, cộng thêm phần lỗi sai hoàn toàn thuộc về mình, vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, Vân Khởi chỉ có thể chiều theo ý đoá bách hợp này.

Trên đường đến công ty Vân Khởi chợt nhận ra, cô chưa bao giờ thấy con gấu bông của mình.

Theo bản năng Vân Khởi cảm thấy con gấu bông đó rất quan trọng, nhưng lý do tại sao thì cô không rõ.

......

Lại một lần nữa bước vào công ty quen thuộc này, Vân Khởi cảm nhận được cảm giác mơ hồ giống như lần trước, lúc nhìn thấy vết sẹo quen thuộc trên cơ thể của nguyên chủ.

Vân Khởi thường xuyên cũng sẽ hoài nghi, liệu có phải cô đã sống quá lâu ở thế giới này rồi bị đồng hóa bởi nó hay không. Hoặc có lẽ trong cơ thể này tồn tại hai phần ký ức, một phần thuộc về cô, một phần thuộc về nguyên chủ, do thời gian dài mà chúng hòa trộn lại thành một ký ức mới, cho nên cô mới có nhiều cảm giác quen thuộc đến vậy.

Thực ra, tất cả nỗi sợ đều có thể quy về hai câu hỏi: Ký ức hiện tại có hoàn toàn thuộc về cô không? Cô còn có thể tin tưởng chính mình không?

"Làm sao vậy?"

Hoa bách hợp cảm giác được bạn đời đang không ổn, liền nắm lấy tay Vân Khởi.

Vân Khởi cũng không từ chối, ôm lấy Omega.

Ít nhất Lâm Thần là thật, tình cảm của cô dành cho Lâm Thần cùng tình cảm của Lâm Thần dành cho cô đều là thật.

"Vẫn còn ở bên ngoài mà." Omega nhỏ giọng trách móc, nhưng cũng không đẩy ra người bạn đời đang dính chặt lấy mình.

"Chúng ta đáng lẽ nên đưa con theo, để cho con tự chọn." Nhớ đến mấy con gấu bông ở nhà, Vân Khởi cảm thấy màu sắc còn lại cũng không nhiều.

"Con thích màu bạc." Giống như thích những chú cá bạc nhỏ trong hồ, em bé thích mọi thứ có màu bạc. Lần trước còn gỡ hết cúc áo bạc trên áo của Vân Khởi, hơn nữa bộ đồ đó lại là bộ mà cô yêu thích nhất, may mà sau đó cô cũng không mặc nữa.

Lần đầu tiên phát hiện ra là khi em bé "dâng lễ vật" cho Lâm Thần.

Sau khi em bé nhìn thấy nàng đi làm về, liền mở nắm tay ra, đưa cúc áo bạc trong tay mình cho nàng.

Nhớ lại sở thích của con với màu bạc, cùng mấy bộ quần áo của Vân Khởi bị hỏng, Lâm Thần nhịn không được mà bật cười.

"Con lợn nhỏ lười biếng kia thấy ta liền cau có không vui, ta làm sao biết được con bé thích cái gì.” Alpha tưởng bạn đời đang cười mình vì con gái thích gì mình cũng không biết, liền có chút chột dạ giải thích.

"Con thì là con lợn nhỏ lười biếng, vậy mẫu thân nó là con lợn lớn lười biếng à?” Đôi môi xinh đẹp kia lúc đóng lúc mở, đến khi nói ra thì lại toàn là nọc độc.

"Tại mẹ nó là con lợn lớn lười biếng." Alpha đấu khẩu với bạn đời.

Bất tri bất giác Vân Khởi đã đến trước cửa văn phòng lần trước. Lúc này bên trong đã đổi một nhân viên khác, là một người phụ nữ rất bình thường, là kiểu người đặt ở trong đám đông thì sẽ không thể tìm thấy.

Vân Khởi theo bản năng nhìn vào trong văn phòng một cái, thấy được bên trong có nhân viên mới, cũng không để ý nhiều, rồi đưa Lâm Thần lên tầng thượng.

Vân Khởi đến quá bất ngờ, người phụ trách công ty cũng chưa kịp chuẩn bị gì.

Theo suy nghĩ của ông ta, đã qua nhiều ngày như vậy mà đại công không nhắc đến chuyện liên quan đến gấu bông, hẳn là đại công cũng không quan tâm, giống như với đứa con đầu, không có ý định làm gấu bông cho đứa trẻ hiện tại.

"Đây là đứa Alpha đầu tiên của ta, sau này cũng sẽ là người thừa kế của ta." Đại công cố ý nhấn mạnh khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt của người phụ trách công ty.

Cô không muốn nhìn thấy tiểu Alpha nhà mình bị người khác coi thường, mặc dù người trước mặt xem ra có vẻ là người cao không thể với tới, có thể kiểm soát một công ty lớn như vậy, nhưng trong mắt cô, người này chẳng khác gì những người hầu trong nhà.

Trước vẻ mặt u ám của Vân Khởi, người đối diện nơm nớp lo sợ cúi đầu.

Có lẽ người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Vân Khởi chính là Omega. Nàng nhìn gấu bông nhỏ trang trí bên cạnh, tiện tay cầm lên chơi ngắm nghía.

Con gấu bông mềm mại chẳng ăn nhập gì với bầu không khí nghiêm túc trong văn phòng, nhưng đây là yêu cầu từ tổ tiên của Vân Khởi từ lúc thành lập công ty, cho nên nó vẫn được duy trì cho đến ngày nay.

Trong số những con gấu bông nhỏ này cũng có một con gấu màu bạc, nhưng thoạt nhìn nó có vẻ xám xịt, không phải là loại bạc sáng lấp lánh mà con thích.

Lâm Thần nghĩ con cũng sẽ không thích mấy con gấu màu bạc loại này.

"Còn không bằng trực tiếp dùng bạc thật dễ làm," Vân Khởi ở bên cạnh nói đùa, cô nhớ tới chuyện con thích những con cá bạc nhỏ trong hồ, chúng lấp lánh như những món đồ làm từ bạc khi đứng yên.

Còn có cả những chiếc nhẫn, khi Lâm Thần ra ngoài làm việc, không hiểu sao em bé lại lôi ra được hai chiếc nhẫn bạc tinh xảo để làm đồ chơi. Một chiếc có hình mèo với móng vuốt đưa ra như muốn vồ lấy gì đó, và một chiếc có hình bông hoa, Vân Khởi nghĩ đó hẳn là hoa bách hợp.

Cũng không biết lúc đó nghĩ gì, cô đã giật lại hai chiếc nhẫn từ tay con rồi cất vào ngăn kéo trong phòng làm việc, nơi có bức tranh gia đình mà Omega vẽ.

Con bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, tất nhiên là sẽ khóc lóc ầm ĩ để trút giận. Vân Khởi trong lúc nhất thời cũng không tìm được món đồ nào khác, sau đó phát hiện ra cúc áo của mình làm bằng bạc cho nên đã tháo một cái ra đưa cho con chơi.

Điều kỳ lạ duy nhất chính là mỗi lần con chơi xong thì những chiếc cúc đó lại biến mất, làm hại Vân Khởi mỗi ngày đều phải phải tháo thêm một cái, đến mức quần áo của cô gần như "trụi" cả.

"Bạc nguyên chất à?" Trái ngược với thái độ đùa cợt của Vân Khởi, Lâm Thần lại thấy ý tưởng này cũng không tồi.

"Hay là chúng ta làm hình Tiểu Tuyết bằng bạc nhỉ?"

Nếu phải trả lời hiện tại trong nhà em bé chơi thân với ai nhất, kia nhất định là con cú tuyết nhỏ, hai đứa nhóc ngày nào cũng quậy phá trong nhà.

"Chúng ta có thể làm một con gấu bông màu bạc cho con, xong lại làm thêm mô hình Tiểu Tuyết bằng bạc nữa." Vân Khởi hoàn thiện ý tưởng. Gấu bông vẫn không thể thiếu, ít nhất trong mắt người ngoài, một con gấu bông là đại diện rõ ràng nhất cho tình cảm của cô dành cho con.

Nếu đã quyết định xong, liền có thể bắt tay vào thực hiện.

Khác với những lần trước, lần này Vân Khởi cùng Lâm Thần không chỉ đưa ra ý tưởng rồi rời đi. Mà hai người còn ở lại rồi tự tay bắt đầu làm, chuyện này cũng làm người phụ trách công ty nhận ra đại công quan tâm đến đứa trẻ này đến mức nào.

Vân Khởi từ chối lời đề nghị gọi người đến hỗ trợ. Quà tặng của con hẳn là phải hoàn toàn do mẫu thân cùng mẹ của con bé tự làm, chỉ như vậy thì món quà này mới chứa đựng được tình yêu thương của họ dành cho con.

Trong phòng chế tác, hai vị phụ huynh bắt đầu thực hiện từng bước từng bước theo hướng dẫn.