Chờ sau khi Vân Khởi mơ hồ mở mắt ra, liền phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Rõ ràng cảm thấy đã ngủ rất lâu rất lâu, nhưng lúc tỉnh dậy, cảm giác duy nhất của Vân Khởi lại là mệt mỏi vô cùng. Sau một lúc, cô nhận ra nơi này là bệnh viện, vẫn là căn phòng quen thuộc của cô.
"A Khởi." Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh. Vân Khởi quay đầu lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, đó là ông nội của cô.
Ông trông còn già hơn so với trong trí nhớ, đang lo lắng nhìn cô.
"Nếu cảm thấy cơ thể không khỏe thì phải nói ra, may mà lần này chỉ là do con quá mệt mỏi." Ông lão tức giận nhìn cô, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự xót xa.
"Nếu con có chuyện gì xảy ra, ông nội biết phải làm sao?"
"Con..." Vân Khởi chợt quên mất mình định hỏi gì. Rõ ràng lúc mới tỉnh dậy, lúc còn trong trạng thái mơ hồ có một câu hỏi rất quan trọng cần phải hỏi, nhưng bây giờ sao lại không thể nào nhớ được.
"May mà lúc đó còn có người ở lại công ty, mới kịp thời phát hiện ra con ngất xỉu, sau đó liền đưa con đến bệnh viện..." Ông nội không ngừng lải nhải cho đứa cháu này nghe, suốt ngày chỉ lo chuyện công việc mà không chịu quan tâm đến sức khoẻ của mình.
Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong lời nói của ông, hơn cả giận dữ còn có tự trách. Ông biết cháu gái mình đang cố gắng khẳng định vị trí ở công ty để không làm ông lo lắng.
"Con xin lỗi." Vân Khởi nắm lấy bàn tay đang đặt trên người mình của ông, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là nói lời xin lỗi.
"Biết sai rồi thì phải biết quý trọng cơ thể của mình. Thời gian này con không cần đến công ty nữa, sau khi ra viện thì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi." Ông không hỏi ý kiến Vân Khởi mà trực tiếp ra quyết định luôn.
Về nhà nghỉ ngơi vài ngày sao? Chẳng phải dạo gần đây cô vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà à?
Vân Khởi nhớ mang máng trước đây cũng có một người, người đó đã bảo cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng người đó không phải là ông. Vậy người đó là ai?
Ngoài ông ra, ai có thể khiến cô ở nhà chỉ bằng một câu nói chứ?
Rõ ràng trong đầu có ấn tượng, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được, trạng thái này Vân Khởi cảm thấy khó chịu nhíu nhíu mày. Hành động này làm ông nội hiểu lầm là cháu gái không muốn nghỉ ngơi ở nhà.
"Đã mệt tới xỉu luôn rồi mà còn muốn đến công ty?" Ông nội tức giận hỏi, rút tay khỏi tay Vân Khởi rồi đập mạnh lên giường.
"Không phải, con chỉ là... chỉ là đầu hơi nhức một chút." Vân Khởi vội vã bịa ra một lý do.
Có lẽ là do nằm quá lâu trong bệnh viện, thành ra ngủ mơ lung tung, Vân Khởi nghĩ.
Không phải cũng có rất nhiều người từng trải qua tình trạng như vậy sao? Lúc vừa tỉnh dậy còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, họ có thể nhớ mang máng vài chi tiết trong giấc mơ, nhưng cụ thể là cái gì thì không thể nhớ được.
"Đau đầu sao? Có cần gọi bác sĩ không?" Nghe Vân Khởi nói, ông nội có chút lo lắng, định nhấn chuông gọi y tá.
"Không sao, không sao, chắc chỉ là do con ngủ lâu thôi. Giờ mình về nhà được chưa?" Vân Khởi ngăn động tác của ông lại.
Nhà? Không hiểu tại sao mỗi khi nghĩ đến từ đó, Vân Khởi liền cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc, còn có chút nhớ nhung. Giống như ở nơi này có tồn tại một điều gì đó mà cô luôn muốn gặp lại, ngay cả khi vừa mới rời đi một chút, cô cũng không thể chịu đựng nổi.
Nhưng nhà thì có gì nhỉ?
Vân Khởi lục tìm trong ký ức, nhưng vẫn không thể nhớ ra được gì. Những ký ức về nhà của cô đều liên quan đến ông nội, nhưng bây giờ ông đang ở đây với cô, nhà chỉ còn là một ngôi nhà lạnh lẽo. Vậy rốt cuộc là cô đang nhớ cái gì?
"Ở lại bệnh viện ba, bốn ngày đi. Dù sao dạo này con cũng không có việc gì, về nhà cũng chỉ nằm thôi." Ông không đồng tình với việc Vân Khởi muốn về nhà.
"Con muốn về nhà." Vân Khởi nhìn ông, lặp lại thỉnh cầu của mình.
Không rõ tại sao nhưng cô rất muốn về nhà. Có lẽ lúc về đến nhà cô sẽ tìm được nguyên nhân.
Nghe giọng điệu van xin của cháu gái, cuối cùng ông cũng mềm lòng.
Người cháu gái này của ông từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chưa bao giờ đòi hỏi thứ gì từ ông, mà bây giờ chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy sao ông có thể từ chối được? Cùng lắm thì mời bác sĩ về nhà là được.
"Được, được, được chúng ta về nhà."
......
Cuối cùng cũng về đến nhà, nhưng những hứng khởi trong lòng Vân Khởi lại bị một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
Ngôi nhà này giống hệt như trong ký ức của cô, nhưng lại không phải là nơi cô mong nhớ.
Nỗi nhớ nhung trong lòng cô không vì bản thân về đến nhà mà giảm đi, ngược lại nó càng trở nên dữ dội hơn. Bởi vì lúc trên đường về cô đã mong đợi quá nhiều, bây giờ thật bại, không đạt được điều mình mong đợi, cảm giác trống trải khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Tại sao lại không có? Tại sao lại không có? Tại sao lại không có!
Nhưng cụ thể là không có cái gì cô lại không thể nói nên lời.
"Làm sao vậy?" Ông nội nhận thấy sự khác thường của cháu gái.
"Không có gì, chỉ là con cảm thấy trong nhà vẫn ấm áp hơn." Vân Khởi gượng cười, trấn an ông nội.
"Muốn ông ở bên cạnh con không?"
Vân Khởi lắc lắc đầu, cô muốn ở một mình một lúc để suy nghĩ rõ ràng hơn.
"Được rồi." Ông tôn trọng ý kiến của Vân Khởi.
......
Sau khi ông đi, Vân Khởi từ từ bước về phòng mình.
Lúc ngồi trên đường nói chuyện, ông nói mấy hôm trước Vân Khởi làm việc quá sức ở công ty đến mức ngất xỉu. May mắn là ở đó cũng còn đồng nghiệp tăng ca, phát hiện ra cô rồi gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Theo lời ông nói, cô chẳng qua chỉ là hôn mê có ba ngày thôi, nhưng đối với cô lại phảng phất giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài không trở lại nơi này. Vân Khởi chạm vào tay vịn cầu thang quen thuộc, sờ vào bức tường quen thuộc, mọi thứ vẫn giống y như trong ký ức của cô.
Chờ sau khi về đến phòng, Vân Khởi ngẩn ngơ nhìn chiếc giường đơn trống trơn lẻ loi đang nằm kia.
Giường thu nhỏ hơn rồi, Vân Khởi nghĩ, còn có gối nằm ở trên giường, sao chỉ có một cái? Nhưng trong ký ức của mình, phòng mình xác thật vẫn luôn là như vậy.
Vân Khởi nằm lên giường, nằm một mình thật thoải mái. Kích cỡ của giường cũng thật vừa vặn, gối nằm cũng như vậy. Trong phòng này vẫn luôn chỉ có một mình mình, một cái gối là đủ dùng rồi.
Nhưng căn phòng này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, đó là suy nghĩ cuối cùng của Vân Khởi trước khi chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện cô đã rất mệt mỏi, giờ nằm trên chiếc giường của mình, Vân Khởi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Chị..... đừng động..... tránh xa ra....." Trong giấc mơ, hình như trong lúc mơ mơ màng màng Vân Khởi nghe thấy tiếng tranh cãi. Giọng nói đó nghe cũng thật sắc bén, cũng thật dữ dội, nhưng lúc nghe được Vân Khởi lại cảm thấy đau lòng.
Cô cảm thấy chủ nhân của giọng nói đó lúc không tức giận nhất định sẽ rất dịu dịu dàng dàng, mềm mềm mại mại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho một người đáng yêu như vậy phát ra thanh âm giận dữ đến thế?
Vân Khởi muốn nghe rõ hơn nội dung của cuộc nói chuyện kia, nhưng hình như có một lớp màng chắn ngăn cản cô.
Giống như lúc cô ở bệnh viện, làm thế nào cũng không thể nhớ ra câu hỏi mà mình muốn hỏi.
Loại cảm giác bất lực này làm cho Vân Khởi khó chịu vô cùng, cô không tự chủ được mà khua tay múa chân, muốn xé toạc đi lớp màng chắn ấy.
"Đừng khó chịu." Vân Khởi lẩm bẩm nói.
Thật thần kỳ, sau khi cô nói xong, giọng nói giận dữ kia liền ngừng lại.
Bên tai không còn tiếng tranh cãi ồn ào, không còn giọng nói khiến cô đau lòng nữa, nhưng Vân Khởi lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tại sao giọng nói đó biến mất? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô càng vung tay mạnh hơn nữa, đụng vào giường, tỉnh dậy.
"Là ác mộng sao?" Vân Khởi nhìn vào cánh tay bị đụng bầm tím của mình, nghi hoặc nói, hoàn toàn quên mất những giằng co trong giấc mơ.
......
"Cháu gái của ông Lý sắp kết hôn rồi, sao tới giờ con vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?" Đến ngày thứ năm Vân Khởi ở nhà nghỉ ngơi, ông nội bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn của cô.
Ông cảm thấy Vân Khởi ở một mình quá lâu rồi, dồn hết thời gian vào công việc, ngay cả cơ thể mình cũng không quan tâm. Nếu ở bên cạnh có một người hiểu rõ cùng chăm sóc, cháu gái ông nói không chừng có thể sẽ học được cách nghỉ ngơi, học được cách giảm bớt thời gian cho công việc rồi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình cùng bản thân mình.
Nghĩ đến đây ông nội liền cảm thấy có chút buồn cười. Những người bạn của ông đều lo lắng con cháu của mình suốt ngày chỉ lo yêu đương, chẳng thèm đoái hoài gì đến chuyện trong công ty. Dù cho bọn họ có bị ép vào công ty thì cũng chỉ làm qua loa cho có, hoặc là ăn không ngồi rồi. Giờ vào làm thì chưa chắc đã đến đúng giờ, nhưng giờ tan làm thì nhất định sẽ rời đúng giờ. Còn nhà ông thì lại ngược lại, muốn ông phải tự đi lo cho vấn đề tình cảm của cháu mình, khuyên nhủ nó liệu nó có thể tìm bạn gái được hay không.
Đúng vậy, bạn gái. Vân Khởi ngay từ đầu đã nói với ông nội cô chỉ thích con gái, và người bạn đời sau này của cô cũng sẽ là một cô gái.
"Con có rồi mà." Mình đã kết hôn rồi, thậm chí còn có hai bé con dễ thương, Vân Khởi thầm nghĩ.
"Ai?" Ông nội nghe được cháu gái đã có bạn gái thì mắt liền sáng lên, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tổng tài lãnh khốc vô tình khi ở bên ngoài.
"Là...." Vân Khởi hơi hơi há miệng, nhưng lại không thể thốt ra tên ai cả.
Trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn một thân một mình, từ lúc còn trong bụng mẹ đã độc thân, độc thân từ lúc đó đến bây giờ vẫn còn độc thân. Vậy tại sao cô lại vô thức nghĩ rằng mình đã có bạn gái? Còn có cả con nữa, làm thế nào sinh ra được?
Vân Khởi cảm thấy có lẽ do mình ế quá lâu cho nên mới sinh ra ảo giác.
"Lại lừa ông nữa phải không?" Ông nội nhìn thấy cháu gái ngập ngừng, cảm thấy cô hẳn là đang lừa ông, là muốn tránh khỏi bị thúc giục chuyện tình cảm đây mà.
"Không phải ông một hai muốn con phải đi tìm một người, chỉ là ông thấy bây giờ con cô đơn quá, lúc ở bên ngoài đôi khi sẽ khó tránh khỏi có những lúc không khỏe. Cơ thể con không khỏe, bản thân con lại không cảm nhận được. Cho nên nếu có ai đó bên cạnh chăm sóc thì cũng tốt hơn một mình. Con nghĩ mà xem, nếu mấy hôm trước con ngất ở căn nhà gần công ty, thì phải làm sao đây? Ở một mình nếu có ngất đi cũng không có ai hay biết, chẳng lẽ phải đợi con nằm trên sàn tự mình tỉnh dậy sao?"
"Ông chỉ lo cho con thôi, con nhìn xem, những đứa bằng tuổi con ngày ngày không phải đi du lịch đây đó thì là tổ chức tiệc tùng, ông là mong con có thể tìm được một người bạn, thi thoảng sau giờ làm việc có thể ra ngoài thư giãn một chút."
"Con biết rồi, biết rồi, chỉ là con đã quen sống một mình rồi, có người lạ bên cạnh con sẽ không quen." Vân Khởi đợi ông nội nói xong rồi mới mở miệng.
Nhưng bây giờ hình như cô có chút khác biệt. Lúc chỉ có một mình cô luôn cảm thấy cô đơn, giống như có ai đó từng luôn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ đột nhiên người đó không còn nữa. Nhưng mà cảm giác này cũng không thể nói với ông nội, bằng không ông sẽ sắp xếp cho cô cả chục buổi xem mắt mỗi ngày.
Hơn nữa cô cũng chẳng có hứng thú với ai khác. Ngay từ đầu cảm thấy cô đơn, cô tưởng rằng mình muốn yêu đương, cho nên liền đi xem phim, xem video ngắn, trong đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nhưng cô lại không thích ai cả. Khi nhìn những người đó, cô thậm chí còn có cảm giác tội lỗi, giống như mình đang làm chuyện gì đó phản bội một ai đó.
Chỉ cần nghĩ đến việc đi xem mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng Vân Khởi lại càng sâu sắc hơn. Cô cảm thấy hành động này của mình sẽ làm tổn thương ai đó, cho dù người đó cũng không biết được.
"Chủ nhật này con đi cùng ông dự đám cưới của Lý Tiếu Tiếu." Thấy Vân Khởi thực sự không muốn nói thêm, ông nội đổi chủ đề.
"Cô ấy không phải đã chết rồi sao?"
"Ây!" Vân Khởi ôm lấy cái đầu bị đánh, kêu lên.
"Người ta là cháu gái của ông Lý, vẫn còn sống vui sống khoẻ, con như thế nào lại nói xui người ta thế?" Ông nội đối với câu nói vô ý của Vân Khởi cảm thấy có chút tức giận, "Người ta sắp kết hôn rồi, chủ nhật này nếu con còn nói bậy, ông sẽ sắp xếp cho con một đống buổi xem mắt."
"Con sai rồi, con sai rồi." Vân Khởi ôm đầu xin tha.
Cô vừa lục lại ký ức, đối phương quả thực vẫn còn sống tốt. Cũng không biết tại sao mình vừa nghe thấy cái tên đó lại vô thức nghĩ rằng đối phương đã chết. Hơn nữa, mặc dù là ký ức bảo cô rằng Lý Tiếu Tiếu chưa chết, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đối phương đã không còn nữa. Nhưng nếu hỏi lý do tại sao thì cô cũng không nói ra được.
Kể từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện, cô vẫn luôn có những ảo giác kỳ lạ, ví dụ như cái giường này quá nhỏ, hoặc như lần này.
Cuối cùng Vân Khởi đã tìm được một lý do có vẻ hợp lý - cô không thích Lý Tiếu Tiếu, cho nên vẫn luôn hy vọng cô ta biến mất.
Ông nội và ông Lý là bạn thân, nhưng hai cô cháu gái của họ lại như nước với lửa, đánh nhau từ bé đến lớn.
Vân Khởi cảm thấy Lý Tiếu Tiếu rất giả tạo, hơn nữa, Lý Tiếu Tiếu chính là con gái của người phụ nữ cướp chồng người khác, là con gái của tảm tiu, là người đã đẩy một cô bé ngoan mà Vân Khởi từng yêu mến về quê.
Bất quá cũng vì nể mặt ông nội, cô vẫn sẽ đi thôi. Đi nhanh về nhanh là được rồi.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không có gì thay đổi, tối nay sẽ có thêm một chương nữa (/ω\)