Sáu Mươi Hũ Mật

Chương 38: Tôi không có người ba như ông!



Đến khi trở về phòng khách sạn, đứng dưới vòi hoa sen, tai Chung Ngải vẫn không nghe thấy gì.

Rõ ràng tiếng nước chảy đã tạo thành làn hơi nước mịt mờ bao quanh phòng tắm, nhưng lỗ tai cô chỉ vang vọng câu nói vài phút trước của Quý Phàm Trạch “Em không làm được thì sau này anh sẽ giúp em làm”. Giọng anh rõ ràng đến thế, giống như hỗn hợp máu thổi qua mạch máu tạo nên tiếng vang rất nhỏ, đồng thời đánh vào màng nhĩ của cô, mỗi âm thanh đều khiến trái tim cô nóng lên.

Nếu một người đàn ông bằng lòng làm bất cứ điều gì vì bạn thì đó là tình yêu.

Cũng là một lời hứa hẹn.

Chung Ngải lau đi những giọt nước đọng lại trên cơ thể, sấy khô tóc, rồi mặc váy ngủ đi ra ngoài phòng tắm. Chiếc váy ngủ này không làm bằng tơ lụa như tối hôm qua, mà làm bằng chất cotton rất bảo thủ, kiểu ngắn tay dài đến đầu gối, ở giữa in hình gấu Teddy với hai cái má hồng trông vô cùng đáng yêu.

Quý Phàm Trạch đang ngồi trên sô pha lật xem báo tài chính hàng tuần do khách sạn cung cấp, nghe thấy tiếng động, đột nhiên anh ngước mắt lên, liền thấy cô đi tới với dáng vẻ này, “Đến lượt anh tắm rồi.” Chung Ngải bĩu môi với anh, trong mắt còn chứa hơi nước long lanh, giống như hai viên mã não đen.

Quý Phàm Trạch gật đầu, nở nụ cười nhạt, tầm mắt khoá chặt trên cơ thể người phụ nữ, nhất thời không dời đi được. Anh chợt cảm thấy hình gấu con kia rất hợp với Chung Ngải, do vừa tắm xong mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng như nó vậy.

Thấy anh đứng dậy đi vào phòng tắm, Chung Ngải định lấy sạc pin để sạc điện thoại, ai ngờ lúc kéo ngăn tủ đầu giường ra, tay cô bỗng trở nên cứng đờ.

Hộp ba con sói vẫn còn ở trong ngăn kéo.

Buổi sáng sau khi Quý Phàm Trạch bị bắt hiện nguyên hình, anh tiện tay ném chiếc hộp này vào ngăn kéo, bây giờ Chung Ngải đang nhìn chằm chằm nó, trên mặt chợt hiện lên sự kinh ngạc.

Hương Chocolate?

Còn là loại siêu mỏng?

Khụ khụ, người đàn ông Quý Phàm Trạch này… Quá bừa bãi rồi! Khuôn mặt Chung Ngải càng đỏ hơn, cô chạy nhanh đi lấy cục sạc, rồi đóng ngăn kéo lại.

Trong lúc chuông điện thoại Chung Ngải vang lên, đầu óc cô vẫn còn đang bay tận nơi nảo nơi nao. Trượt màn hình bắt máy, cô kịp thời ngăn chặn chút xấu hổ đang quấy phá trong lòng, đưa giọng nói trở về bình thường.

“Alô?”

Đối phương không chào hỏi gì, chỉ nói: “Chung Ngải, ba có chuyện muốn hỏi con.”

Bởi vì không nhìn tên người gọi, đến khi giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, lông tơ trên người Chung Ngả đều dựng đứng cả lên. Người này 800 năm cũng không chủ động gọi điện cho cô, sao đột nhiên bây giờ lại nhớ tới cô rồi?

“Chuyện gì?” Giọng Chung Ngải nhạt nhẽo, lộ ý cảnh giác.

Người gọi là Lý Kinh Sinh – ba ruột của cô.

“Con có xích mích gì với Tình Tình vậy?” Lý Kinh Sinh không hề quanh co vòng vèo mà trực tiếp hỏi thẳng, giọng hơi nhỏ, nghe như đá đã được mài giũa qua, “Vừa rồi con bé gọi điện thoại về nhà, vừa gọi tới liền khóc…”

Chung Ngải nghe ra ý trách móc nặng nề đã biết rõ mà có cố hỏi trong lời nói của đối phương, cô lập tức kinh ngạc, “Mạnh Tình đã nói gì?”

Lý Kinh Sinh không trả lời câu hỏi của cô, giọng càng nhỏ hơn, như thể muốn kìm lại cơn giận: “Con bé nói cái gì không quan trọng. Ba hỏi con, con không thể nói chuyện tử tế với Tình Tình được sao? Sao một hai cứ phải dựa vào đàn ông để ngấm ngầm hãm hại con bé? Con cũng là bác sĩ tâm lý, theo lý thì cũng nên biết nó có thể đi tới ngày hôm nay không dễ dàng gì, nhưng bây giờ thì hay rồi, tiền đồ của nó đã bị con huỷ hoại. Sao con có thể ích kỷ như vậy?”

Dựa vào đàn ông, hãm hại cô ta, ích kỷ…

Từng chữ như từng nhát đao, nhiều lần đâm tới, chậm rãi đâm vào trái tim, càng ngày càng đau hơn. Trong lỗ mũi có mùi ghen tỵ thoang thoảng, khiến Chung Ngải nói không nên lời, cô nắm chặt lấy điện thoại, khớp xương mảnh căng đến tái nhợt, “Ba tin lời Mạnh Tình nói?”

Cách một lớp điện thoại, Lý Kinh Sinh bỏ lỡ biểu cảm u ám trên mặt cô, hình như đã nhận định điều gì, ông ta oán giận nói: “Dù sao thì con cũng là con gái của ba, con làm vậy chẳng khác nào làm ba khó xử theo. Bây giờ con bé rất đau lòng, vẫn còn đang trách ba…”

Người đã từng là ba của cô, bây giờ lại thành ba của người khác;

Người đã từng có quan hệ máu mủ thân mật nhất với cô, bây giờ lại trách móc cô như người xa lạ;

Người đã từng vì cô dựng lên một bầu trời tình cha yêu thương, giờ đây lại bảo bọc đứa “Con gái” khác, thậm chí không chịu tin tưởng cô chút nào…



Không thể nương tay với một vài người được.

Lời Quý Phàm Trạch vừa nói đột nhiên lóe lên trong tâm trí ngơ ngẩn đau đớn của Chung Ngải. Cô hơi không khống chế được, hét lên với giọng điệu sắc bén: “Ông không phải ba tôi! Tôi không có người ba như ông!”

Cô vừa nói xong, đầu bên kia điện thoại chợt tĩnh lặng lại.

Môi Chung Ngải run lẩy bẩy, không cho đối phương thời gian để hoàn hồn, cô hít một hơi thật sâu, giọng tuy không lớn nhưng cứ như chìm xuống tận cùng của thế giới, khiến người khác phải e ngại: “Ông lo Mạnh Tình khổ sở, chẳng lẽ không lo tôi khổ sở chút nào sao? Sao ông không đi mà hỏi cô ta, cô ta đã đối xử với tôi như thế nào? Đã nhiều năm như vậy, ông đã làm tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ với tôi và mẹ hay chưa? Nếu ông còn có mặt mũi tự xưng là ‘ba’ tôi, xin ông trước khi mở miệng thì hãy suy nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút! Để tôi cho ông biết, trên đời này, không ai ích kỷ hơn Lý Kinh Sinh ông đâu!”

Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên giữa cô và người gọi là “Ba” kia cãi vã trực tiếp như thế này. Trước khi hét lên những lời này, ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng trong mình đã kìm nén biết bao sự tức giận cùng tủi thân. Bây giờ thì tốt rồi, hôm nay cô đã trả hết những tổn thương cùng bất bình mà năm xưa cô phải chịu lại cho người gây nên.

Tim cô cũng theo đó mà bị đào rỗng.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng từ lâu.

Trong điện thoại truyền đến tiếng treo máy “Tút tút”.

Điện thoại Chung Ngải vẫn để bên tai như cũ, cô như vị sư già nhập định ngồi xếp bằng trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, nhất thời không cách nào tập trung nổi.

Bầu trời đầy sao, nhưng vẫn không thể soi sáng cả màn đêm u tối.

Không biết qua bao lâu, có lẽ vài giây, thậm chí còn ngắn hơn, điện thoại của cô bị cầm lấy, chiếc giường mềm mại hơi lún xuống, có người ôm lấy cô từ phía sau.

“Chung Ngải, anh xin lỗi.” Quý Phàm Trạch vùi mặt vào tóc cô, khẽ thì thầm bên vành tai cô.

Anh nghe được không sót một chữ.

Anh vốn nghĩ rằng làm vậy có thể giúp cô trút giận, ai ngờ lại càng khiến cô tổn thương hơn. Có phải cô đã rất đau không? Nghĩ như vậy, trong lòng Quý Phàm Trạch quặn lên dữ dội, ngực đau đến tê dại.

Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa tình yêu thương làm nóng cả vành tai Chung Ngải, vô hình chặn được âm thanh ma quỷ bên tai cô. Anh dựa sát vào, hơi thở nóng rực bao vây cô, giống như một cái bếp lò, kéo cô từ hầm băng lên, chậm rãi sưởi ấm cô.

Chung Ngải không cử động, chỉ lắc đầu trong vô vọng, sao cô có thể trách anh được chứ.

Chính anh đã giúp cô trở nên mạnh mẽ trong giây phút ấy;

Chính anh đã giúp cô có thêm can đảm đối mặt với chuyện cũ vốn không thể chịu đựng nổi;

Chính anh đã giúp cô dũng cảm nói lên những bức bách mà cô phải kìm nén suốt hai mươi năm qua…

Có người nói, tình yêu khiến người ta trở nên nhát gan.

Đó là vì những người đó đều chưa cảm nhận được năng lượng do tình yêu mang đến, mà giờ đây Chung Ngải cô lại cảm giác được. Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, giống như có một ai khác ở trong cơ thể mình vậy. Vào lúc cô yếu đuối, anh dạy cô trở nên mạnh mẽ hơn; vào lúc cô tức giận, anh dạy cô cách trút ra; vào lúc cô muốn trốn tránh, anh dạy cô cách đối mặt.

Người đó chính là Quý Phàm Trạch.

Trái tim rung động, người Chung Ngải vẫn luôn căng thẳng đã dần thả lỏng hơn, lưng cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Sợ cô dựa không thoải mái, Quý Phàm Trạch dứt khoát đỡ cơ thể mềm mại của cô lên, để cô nằm ngang, đầu thì gối lên đùi của mình.

Đèn bị tắt đi.

Những giọt nước mắt chưa khô trên mặt Chung Ngải bị bóng tối che khuất..

“Em muốn khóc thì cứ khóc đi.” Quý Phàm Trạch ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay thon dài quấn lấy tóc cô, nhẹ nhàng đùa nghịch.

“Ừm.”Cô đáp một tiếng, kèm theo giọng mũi nặng nề.



Rất nhanh đôi mắt đã thích ứng được với bóng tối, Quý Phàm Trạch hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy trong ánh mắt của Chung Ngải như chứa đựng thủy triều bi thương dâng cao, thỉnh thoảng lại tràn ra một ít, trên lông mi nhỏ dài hơi cong lên cũng dính những giọt nước mắt nhỏ li ti, ánh trăng tao nhã chiếu xuống khiến chúng giống như những viên thủy tinh nhỏ sáng long lanh.

Tuy Quý Phàm Trạch đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ khóc, bao gồm cả những người mến mộ anh, nhưng nói thật thì anh chẳng có cảm giác gì cả. Vậy mà lúc này đây, anh lại phát hiện bản thân không thể chịu nổi khi thấy Chung Ngải rơi nước mắt, cứ như những giọt nước mắt ấy cũng có thể khiến cõi lòng anh tan nát vậy.

“Chung Ngải, không được khóc nữa.” Ngón tay anh nhẹ nhàng lau qua mắt cô.

Người đàn ông này lúc thì bảo cho cô khóc, lúc thì lại không cho phép cô khóc, khiến Chung Ngải hơi ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn anh. Bởi vì cô quan sát ở góc độ thấp nên thấy ánh trăng chiếu vào khuôn mặt sáng sủa của Quý Phàm Trạch, khiến đường nét gương mặt anh trông càng thêm tinh tế, tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt mông lung, Quý Phàm Trạch cũng cảm thấy hành động mâu thuẫn của bản thân chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần cả, khóe miệng anh khẽ giật, vuốt đầu cô: “Mệt mỏi thì ngủ đi.”

Chung Ngải ngoan ngoãn gật đầu, liền nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng nói: “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đêm nay khiến anh chê cười rồi.”

“Em nói gì vậy, anh đâu phải người ngoài.” Quý Phàm Trạch véo mũi cô, vừa thân mật vừa tự nhiên: “Đừng nghĩ nhiều thế, ngoan.”

Chung Ngải rũ mắt xuống, ngay trước khi nhắm mắt lại, ánh mắt cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy ngôi sao trên bầu trời đột nhiên sáng lên.

Đêm nay, cô ngủ rất ngon.

***

Chuyến đi Hong Kong kết thúc bằng vụ bê bối đầy chấn động của Mạnh Tình, Chung Ngải và Quý Phàm Trạch cùng nhau trở lại thành phố B, cô cứ tưởng chuyện này đến đây đã kết thúc rồi. Điều khiến cô không ngờ được là một người luôn mềm lòng như giáo sư Tiết không những không chịu dễ dàng buông tha cho Mạnh Tình, mà còn chuẩn bị kiện cô ta. Sự việc vẫn còn tiếp diễn, Tiết Minh Lâm cùng các giáo sư khác báo cáo Mạnh Tình, các bài luận văn khác của cô ta không tránh khỏi khả năng sao chép.

Chung Ngải đã được mở mang kiến thức về thủ đoạn của Quý Phàm Trạch. Trong mấy tiếng ngắn ngủi, anh đã có thể đẩy vụ bê bối ở hội thảo của Mạnh Tình thành một trận mưa máu gió tanh*. Nhưng về những chuyện xảy ra tiếp đó, cô nghĩ tới nghĩ lui đều không thấy có quan hệ gì với Quý Phàm Trạch, cho dù mối quan hệ của anh có rộng cỡ nào đi nữa thì chắc cũng không thể với tay đến tận giới học thuật được đâu.

*Mưa máu gió tanh: Dùng để hình dung bầu không khí hoặc hoàn cảnh máu me điên cuồng, chết chóc.

Chung Ngải không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng ác giả ác báo.

Ngày thứ hai về thành phố B, Quý Phàm Trạch mời Chung Ngải cùng đi ăn tối ở nhà hàng chi nhánh gà ăn mày mới khai trương của Đỗ Vũ Hề. Đúng lúc Chung Ngải cũng nhớ đến bệnh tình của cô ấy, liền vui vẻ đến chỗ hẹn.

Bảng hiệu của cửa hàng vẫn tên là “Nhất Lộ Hướng Bắc”, nằm trong khu thương mại phía Tây của thành phố.

Cửa hàng mới có rất nhiều hoạt động ưu đãi, hơn nữa vào giờ ăn uống cao điểm nên thực khách rất đông, muốn kiếm một chỗ cũng khó, thậm chí còn có không ít khách đang đứng xếp hàng ở cửa để nhận số.

“Anh đặt trước rồi à?” Chung Ngải hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Anh không cần đặt trước.” Quý Phàm Trạch mỉm cười, lập tức bước qua khu chờ, đi thẳng vào phòng ăn.

Quản lý nhà hàng được điều từ nhà hàng cũ đến đây, vừa nhìn đã lập tức nhận ra vị này là khách quý, ai bảo gương mặt của Quý Phàm Trạch còn tốt hơn so với dùng thẻ VIP chứ. Người quản lý tươi cười chào đón, mắt nhìn Chung Ngải đang nắm tay anh, “Tổng giám đốc Quý, chào ngài. Là hai người ạ?”

Quý Phàm Trạch khẽ gật đầu.

“Mời hai vị đi bên này.” Quản lý tự mình dẫn đường cho họ, bổ sung thêm một câu: “Cô Đỗ còn đang ở trong bếp, để tôi gọi cô ấy ra.”

“Không cần gấp, để cô ấy xong việc trước đi.” Quý Phàm Trạch hờ hững ném ra một câu.

Nào biết khi anh đang định nhấc chân, chỗ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói mềm mại: “Cô Baymax!” Anh chợt dừng chân lại, tầm mắt lướt qua Chung Ngải, nhìn xuống phía dưới thì bất chợt thấy một đứa trẻ đang ôm chân cô.

Chung Ngải cũng ngạc nhiên không kém anh, cô cúi đầu nhìn, khuôn mặt hiện lên sự nghi hoặc: “Tiếu Tiếu, con cũng tới ăn cơm à? Ai đưa con đến vậy?”

Trầm Tiếu chỉ về phía sau, đôi mắt đen lay láy nhìn cô chằm chằm, nói: “Dì Hà đưa con tới, ba tăng ca.”

Không đợi Chung Ngải quay đầu nhìn, Trầm Tiếu đã giương mắt mong đợi nói với cô: “Cô ơi, con muốn ăn cùng cô.”

Chung Ngải nghe vậy thì sửng sốt, vô thức ngước mắt nhìn về phía Quý Phàm Trạch…