Chung Ngải rất bất ngờ khi Đỗ Vũ Hề gọi điện hẹn cô đi uống trà chiều, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì kỳ lạ cả. Cô ấy ở nước ngoài mười mấy năm trời, năm ngoái mới về thành phố B, không có nhiều bạn bè là chuyện bình thường. Hơn nữa, kết bạn còn phụ thuộc vào tính cách và duyên phận. Đỗ Vũ Hề thuộc kiểu người cao quý lạnh lùng, cả người như được bọc trong cái lồng thủy tinh, vô hình mang đến cho người khác cảm giác không dễ gần, chỉ có sau khi đã quen rồi, mới dần hiểu cô ấy tốt bao nhiêu. Vì Chung Ngải là bác sĩ tâm lý của Vũ Hề nên cũng hơi hiểu biết về cái tính trong nóng ngoài lạnh của cô ấy.
Hai người hẹn nhau ở Haagen-Dazs, Đỗ Vũ Hề gọi phần lẩu kem mâm xôi rất hấp dẫn, hai người cầm chiếc thìa cán dài cùng nhau ăn. Lúc trò chuyện, Chung Ngải mới phát hiện, đề tài chung giữa họ không hề ít, thậm chí bọn cô còn lấy Đỗ Tử Ngạn và Quý Phàm Trạch ra làm đề tài câu chuyện của buổi trà chiều. Quả nhiên kem tinh tế mịn màng cùng với tú sắc khả xan* của người đàn ông là thú vui của buổi chiều mà.
*Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay cơm.
Đỗ Vũ Hề cười hỏi: “Nghe nói cô hẹn hò với anh Trạch rồi?”
Chung Ngải không phủ nhận, cắn muỗng gật đầu, trên mặt hiện lên nét dịu dàng mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận thấy.
Hiểu biết của Đỗ Vũ Hề về Quý Phàm Trạch phần lớn là từ miệng Đỗ Tử Ngạn, cô nở nụ cười nhạt chất chứa cả sự hâm mộ: “Chung Ngải, cô thật hạnh phúc. Hiếm có doanh nhân không dính vào phụ nữ lắm, vậy mà nhiều năm qua bên người anh Trạch vẫn không có ai, người đàn ông như thế rất khó tìm. Đừng thấy kiểu đàn ông này không dễ rung động mà lầm, một khi họ đã động lòng thì sẽ rất mãnh liệt đấy.”
Không biết có phải kem quá ngọt hay không mà trong lòng Chung Ngải như được ngâm trong hũ mật, ngoài miệng lại đùa: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy Quý Phàm Trạch giống cao thủ tình trường vậy?”
Từng bước của anh tưởng chừng như nhẹ nhàng khoan thai, lại vô tình quấy nhiễu trái tim cô. Ngay lúc cô buông lỏng cảnh giác, anh lại bất chợt “ăn” cô sạch sành sanh với dáng vẻ không thể chối từ.
“Ha ha.” Đỗ Vũ Hề cười, lấy khăn giấy lau khóe môi, nói: “Nói ra cũng không ngại cô cười cho, lúc trước người lớn hai nhà còn cố ý tác hợp tôi và anh Trạch cơ, nhưng cuối cùng lại không thành.”
Chuyện này Chung Ngải đã nghe Quý Phàm Trạch nói qua, thậm chí cô còn nhớ rõ mồn một việc anh thản nhiên ném ra một câu “Trong lòng Đỗ Vũ Hề có người khác”. Bây giờ trông Vũ Hề cũng thoải mái hào phóng, nói vậy hai người không có tình cảm gì với nhau thật, nhưng Chung Ngải vẫn không nhịn được hỏi: “Sao hai người lại không thành?”
Đỗ Vũ Hề như bị hỏi khó, dừng một chút, cô ấy mới nói: “Trong lòng bọn tôi đều có người khác.”
Nụ cười chua xót của đối phương không khiến Chung Ngải giật mình, nhưng cô phải mất vài giây để hiểu được thâm ý của từ “Bọn tôi”. Dưới tình huống bình thường, người khoác lên mình lớp áo bảo vệ đều là người từng chịu tổn thương. Từ câu nói vừa rồi, cô cũng nhận ra được người trong lòng của Đỗ Vũ Hề chính là nguyên nhân khiến tinh thần cô ấy có vấn đề.
Nhưng còn Quý Phàm Trạch thì sao?
Người phụ nữ trong lòng anh là ai?
Trong lòng Chung Ngải bỗng chua xót, lúc cô đang rầu rĩ phỏng đoán thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Lúc Trầm Tiếu gọi tới, giọng thằng bé vẫn ngọt ngào như thể nũng nịu muốn chơi cùng cô. Trong quán rất yên tĩnh, giọng bé truyền đến từ trong điện thoại, Đỗ Vũ Hề cũng nghe không sót chữ nào.
Ngay khi Chung Ngải muốn dịu dàng từ chối theo bản năng thì nghe thấy Vũ Hề nói khẽ: “Cô bảo thằng bé đến đây đi, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì để làm cả.”
Chỉ với một câu nói đã khiến Chung Ngải cảm thấy ngượng ngùng, sau khi do dự vài giây, cô mới nói tên quán cho bé. Trầm Tiếu lập tức vui mừng phấn khởi đáp lại: “ Cô chờ con nha, con bảo ba đưa đến ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Chung Ngải rất ngạc nhiên, cô không ngờ Vũ Hồ lại thích trẻ con đến vậy: “Cô vẫn còn nhớ đứa bé này à?”
“Đúng vậy, dáng vẻ thằng bé khóc thảm thương trong nhà hàng của tôi rất dễ thương khiến tim tôi cũng trở nên mềm nhũn.” Ngay cả bản thân Đỗ Vũ Hề cũng chưa ý thức được vì sao bỗng nhiên cô lại có cảm tình với đứa bé này.
Loại cảm giác không thể nói rõ này, đến tận sau này, cô mới giật mình nhận ra đó là do…
Tình thương của mẹ.
Trên thế gian này, tình mẹ con là thứ tình cảm khó cắt đứt nhất, nó là sự kết hợp máu thịt, nối liền trái tim. Tình cảm ấy sâu sắc và tàn nhẫn hơn tình yêu rất nhiều, không phải yêu người khác là có thể xoá sạch ký ức và loại cảm tình này. Nó là duy nhất, một khi đã mất thì chẳng khác gì ung nhọt trong xương, cũng sẽ không bao giờ biến mất hoặc mục nát theo thời gian dần trôi.
“Chung Ngải, tôi từng có một đứa con.”
Chiếc thìa trong tay Đỗ Vũ Hề khẽ chọc vào trong đĩa nhỏ màu trắng sữa, giọng cô ấy như chìm trong tiếng động nhẹ này, vừa nhỏ bé yếu ớt, lại vừa như câm lặng. Cô ấy không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, có lẽ vì nhóc con Tiếu Tiếu đã chạm đến ký ức ấy trong đầu cô, hoặc cũng có thể là vì kìm nén lâu lắm rồi, nên cần giãi bày hết tất cả.
Chung Ngải giật mình, đối phương đột nhiên ném ra câu như vậy khiến cô trở tay không kịp, ngay cả kem trong miệng cũng quên nuốt xuống. Đúng là khó tin, cô vẫn luôn tìm hiểu nguyên nhân gây ra chứng bệnh của Vũ Hề, nhưng miệng và tim của đối phương như bị khoá lại, mãi vẫn không mở ra được, nào ngờ giờ phút này cô ấy lại đột nhiên làm rõ.
Bên cạnh hai người là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu vào như tối đi trong khoảnh khắc ấy.
“Nếu sớm biết rằng cuộc chia ly trước kia sẽ biến thành chấp niệm và nỗi đau khổ nhất cả đời này, thì sao tôi có thể bỏ lại hai cha con họ được. Đã nhiều năm như vậy, nhất định anh ấy hận tôi lắm, không để tôi gặp được con, thậm chí còn cắt đứt liên hệ với tôi…” Giữa ánh sáng và bóng tối, Vũ Hề càng ngày càng nhớ lại nhiều thứ, nhiều đến nỗi dù đang ngồi trong căn phòng đang mở máy lạnh, nhưng trên trán và sau lưng cô ấy lại toát ra mồ hôi.
Giọng cô ấy rất nhẹ, còn hơi run run, tựa như mưa phùn kéo dài, không cảm nhận được trọng lượng, nhưng khi vọng vào lòng Chung Ngải lại khiến tim cô dâng trào mãnh liệt. Cô ấy nói đứt quãng, lại giống như nói mê, khiến cô không thể sắp xếp thành câu chuyện xưa hoàn chỉnh được, cũng không biết “Bọn họ” được nhắc đến là ai và đang ở nơi nào?
Điều duy nhất cô có thể làm là nhanh chóng kéo Vũ Hề ra khỏi cơn ác mộng từ hồi ức, tránh để cô ấy phát bệnh, “Vũ Hề, ai cũng phạm phải sai lầm, trên đời này không có gì là không thể tha thứ cả……” Cô cũng giống vậy, vài ngày trước cô còn ồn ào đòi chia tay với người đàn ông tốt như Quý Phàm Trạch. Nếu khi đó họ chia tay thì đã bỏ lỡ nhau cả đời rồi.
Đỗ Vũ Hề vừa như nghe lọt tai vừa như không, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như tất cả những chua xót đều theo ngực tràn vào đôi mắt, hai mắt cô ấy đỏ au, trong đôi mắt trống rỗng chỉ còn lại một lớp sương mù tự giễu và tự trách dày đặc.
Ngược chiều ánh sáng, cô như nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xám bạc đỗ ở bên ngoài cửa sổ, chỗ ghế lái hiện lên sườn mặt sáng sủa của người đàn ông. Dung mạo anh tuấn kia sao lại quen thuộc đến vậy, ngay cả năm tháng cũng đối xử tử tế với anh, trông anh vẫn không khác gì năm đó.
Chủ nhân của gương mặt đó đã ngủ đông trong ký ức cô một thời gian dài, nhưng ngày nào cũng đều tra tấn cô.
Ngay sau đó, Vũ Hề thấy cửa sau xe mở ra, một dì bảo mẫu tầm tuổi trung niên bế một đứa trẻ xuống, đi tới cửa quán. Ngay khi cửa xe đóng lại, xe khởi động một lần nữa, thong thả rời đi.
“Vũ Hề, Vũ Hề!” Chung Ngải lo cô ấy phát bệnh, lập tức thò người ra vỗ vai cô ấy, quan tâm hỏi: “Cô lại xuất hiện ảo giác sao?”
Đỗ Vũ Hề bị cái vỗ vai của cô làm cho hoàn hồn, con ngươi rã rời lập tức trống rỗng. Ngoài cửa sổ không còn xe và người đàn ông nọ, chỉ còn lại ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hàng cây xanh ven đường, lá cây xanh biếc phản chiếu những vệt sáng rực rỡ đến chói mắt.
Cùng với câu “Hoan nghênh quý khách” của nhân viên phục vụ, Chung Ngải đứng dậy, vẫy tay với một lớn một nhỏ, “Tiếu Tiếu, dì Hà, chỗ này.”
Đỗ Vũ Hề theo tiếng quay đầu lại xem, Thẩm Tiếu đã thoát khỏi tay dì Hà, đôi chân ngắn nhảy nhót tới đây, “Cô Baymax!” Bỗng nhiên phát hiện còn có người khác, nụ cười bé tươi hơn vài phần, “Oa? Con cũng biết cô này, lần trước cô dẫn con đi xem cá!”
Đỗ Vũ Hề mỉm cười, xoa huyệt Thái Dương đau nhức, tay di chuyển thành một vòng cung trên không trung, như muốn xua tan ảo giác ra khỏi đầu. Trái lại, cô còn véo khuôn mặt nhỏ của Tiếu Tiếu, đưa thực đơn cho bé, “Con muốn ăn gì? Cô mời.”
Hóa ra trẻ con là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất của cô ấy, Chung Ngải cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cố tình để Tiếu Tiếu ngồi gần Vũ Hề.
Đêm đó Quý Phàm Trạch hẹn gia đình Chung Ngải cùng ăn cơm, chờ Tiếu Tiếu ăn xong một viên kem, thì cô phải đi rồi. Tiếu Tiếu không muốn để cô đi, chu cái miệng nhỏ nói: “Con muốn đi chơi đua ô tô Slot Car Carrera*.”
Nghe xong lời này, Chung Ngải lập tức đau đầu, may là Vũ Hề kịp thời nói với Tiếu Tiếu: “Cô Baymax còn có việc, cô dẫn con đi chơi đua xe nhé?”
Tâm tư của Tiếu Tiếu đều ở chuyện đua xe, nghe vậy lập tức gật đầu như giã tỏi, “Vâng ạ!”
Có dì Hà ở đây, Chung Ngải cũng không lo lắng lắm, “Vũ Hề, làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.” Cô ấy cười dịu dàng, khóe miệng như nở ra đóa hoa xinh đẹp.
***
Địa điểm ăn tối được quyết định bởi Quý Phàm Trạch, Chung Ngải phải đón ba mẹ nên cô lái xe đi trước.
Trên đường, Chung Tú Quyên ngồi ở ghế sau bắt đầu lẩm bẩm: “Đang yên lành sao con lại mời ba mẹ đi ăn cơm Pháp? Cái nhà hàng kia gọi là cái gì Je…”
“Je t’aime.” Từ Hải Đông ngồi bên cạnh bà nhanh nhẹn tiếp lời.
Năm đó ông bị cục điều đi khảo sát ở nước Pháp một thời gian ngắn, tuy không học được bao nhiêu tiếng Pháp, nhưng vẫn nhớ kỹ câu “Anh yêu em.” Trong ngày đi khảo sát về, ông lập tức tặng Chung Tú Quyên một bó hoa hồng đỏ, thêm cả cụm từ này, đúng kiểu được tiêu chuẩn lãng mạn của Pháp khai sáng.
Nhưng tâm tư Chung Tú Quyên không dừng ở đó, bà rướn người lên hàng ghế trước, tiếp tục nói với Chung Ngải: “Ôi chao, nhà hàng đó rất mắc, nghe nói món nào cũng từ một ngàn trở lên. Chúng ta tìm đại nhà hàng nào ăn cũng được, sao có thể để con gái phải tốn kém chứ!”
Chung Ngải bị bà làm ồn ào đến đau cả đầu, khổ mà không nói nên lời.
Cô đã bàn chuyện này với Quý Phàm Trạch, nếu cô nói thẳng với ba mẹ là bạn trai mời họ ăn cơm, thì họ sẽ không nể mặt. Vậy nên Quý Phàm Trạch liền đề ra biện pháp “Tiền trảm hậu tấu”, Chung Ngải nghe xong thì rất lo lắng, nhưng anh lại tự tin bày ra dáng vẻ “Nghe anh thì sẽ không sai”, cô chỉ đành nghe theo.
Trên đường đi, Chung Ngải chột dạ không dám nói chuyện. Mãi đến khi xe dừng lại ở bãi đồ xe của nhà hàng, khi ba người mở cửa xuống xe, cô mới không khẩn trương như vậy nữa. Tới đâu hay tới đó vậy, có người đàn ông một bụng đầy ý xấu, cô cũng không cần lo lắng.
Giờ phút này, sự tin tưởng cô dành cho Quý Phàm Trạch đã vượt quá tưởng tượng của bản thân.
Ba người vừa đến cửa, nhân viên phục vụ đã kéo cửa ra, nở nụ cười thân thiết rồi cúi người.
Bầu không khí phương Tây ngay lập tức ập vào mặt, nhà hàng được thiết kế như cung điện Châu Âu, hoa văn màu trên mái vòm, bức tranh sơn dầu kỵ sĩ treo trên vách tường, tấm rèm cửa hoa văn cổ điển lớn…Tất cả đều được ánh sáng từ đèn chùm pha lê nạm kim cương chiếu rọi, mỗi chi tiết nhỏ đều có phong cách cổ điển theo kiểu xa hoa quý tộc.
Thật đẹp, Chung Ngải còn chưa kịp thu hồi sự ngạc nhiên thì một bóng người cao ráo đã đi đến trước mặt.
Hôm nay Quý Phàm Trạch cũng biết tém tém lại, chỉ mặc áo sơ mi sọc nhạt màu phối với quần tây, không cài ghim hay khuy măng sét, nhưng khí chất kiêu ngạo từ trong xương cốt vẫn không giảm.
Trong nháy mắt, người nọ đã đến gần, Chung Ngải nháy mắt với anh, Chung Tú Quyên đã ngớ ra, “Đây không phải là…”
Bà kinh ngạc đến nỗi còn chưa gọi được cái tên “Quý Phàm Trạch”, Từ Hải Đông đã nhìn sang với vẻ tìm tòi.
Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, biểu cảm Quý Phàm Trạch vẫn nhẹ như mây gió, khóe môi nhếch lên, cúi xuống nói: “Chung Ngải, thật trùng hợp khi gặp được em ở chỗ này.”
Lời mở đầu của tên này đây sao?!
Cách của anh là giả vờ ngẫu nhiên gặp được nhau?!
Chung Ngải lập tức dở khóc dở cười, sao cô lại cảm thấy mình như bị lừa thế này!