Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 79



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sun

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, tôi đi rửa tay, Yen thấy không còn ai ở đây, nàng tiến lên nắm hai bàn tay của tôi giúp tôi rửa, hai đứa nắm lấy tay nhau chơi trò tay nhỏ nghịch nước, không tự chủ được cười khanh khách.

"Hai cậu đi rửa cái tay sao mà tốn mất nửa ngày thế? Món ăn đều lên hết rồi." Tiểu Đằng khó hiểu nhìn chúng tôi.

"Ha ha, vừa nãy đi vào có người đang xếp hàng đấy." Ban nãy chúng tôi quả thực ở lại bên trong thật lâu rồi, xấu hổ nói.

"Khà khà!" Lúc tôi ngồi xuống, Thiên Hi thừa dịp mọi người đang nói chuyện, quăng cho tôi ánh mắt dâm dê, chuyện này bị cậu ấy biết cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, thường xuyên thích đi trêu đùa tôi.

(*ánh mắt dâm dê là vậy nè:Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 79

"Bây giờ chúng ta bàn bạc cụ thể xem nên đi đâu tìm cửa hàng bán sỉ, và chúng ta muốn làm số lượng bao nhiêu, tính toán chi phí cẩn thận, đủ loại vấn đề." Lúc đang dùng bữa, Yen mở lời.

"Các em muốn bán loại thú bông gì vậy?" DK hỏi.

"Chúng em đều cảm thấy bán gấu con được, rất đáng yêu." Tư khiết nói.

"Ừ, vậy chị biết chỗ bán sỉ, ngày mai đưa các em đi." DK mỉm cười nói.

"Quá tốt rồi, vậy các cậu ai biết đan áo lông?" Yen nhìn chúng tôi hỏi.

"Tớ không biết." Tôi là người đầu tiên nhấc tay nói, các chị em đồng loạt ghét bỏ nhìn tôi, DK cũng không biết mà, đãi ngộ này đúng là khác biệt.

"Vậy Mạt Mạt cậu biết làm tiểu thủ công không? Ví dụ như gói bó hoa, để trang trí thêm cho gấu con chẳng hạn." Yen rất nghiêm túc nhìn tôi hỏi.

"Ạch. . . cái này chắc là biết." Tôi không tự tin lắm trả lời.

"Đến lúc đó dạy cậu ấy là được rồi, nếu như cậu ấy quá ngốc đến nỗi không học được thì làm chân sai vặt cho chúng ta là được rồi." Mạn Văn đề nghị.

"Ồ! Ý này hay, khát có người rót nước, đói bụng có người nấu cơm, ha ha!" Thiên Hi nghĩ đến thật đẹp.

"Còn có thể đút các cậu ăn cơm đó." Tôi khoanh tay rất bực bội nhìn các nàng nói, loại người gì vậy? Luôn bắt nạt tôi, trong đầu nghĩ đến cảnh tôi mặc trang phục người hầu gái, cúi đầu cúi người hầu hạ mấy cô nàng thì đầu tôi muốn nhức nhối rồi.

"Trước tiên nói trọng điểm ha, ý của tớ là nếu ngày đó là lễ tình nhân, chúng ta liền trang trí gấu con thành một nam một nữ, đan quần áo đáng yêu mặc lên cho tụi nó, như vậy người ta mua một con liền muốn mua hai con." Yen rất thông minh.

"Tiểu Bảo cậu đúng là tố chất kinh doanh, vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. " Tiểu Đằng bội phục nói.

"Tớ vô cùng đồng ý, tớ nghĩ nếu làm tốt nhất định sẽ có rất nhiều nam sinh cam lòng bỏ tiền ra mua, hơn nữa làm đồ thủ công là thế mạnh của tớ." Tư Khiết vui vẻ nói.

"Ừ, làm quần áo nhỏ cho gấu con tốn rất nhiều thời gian, sáng sớm ngày mai chúng ta cần đi mua vật liệu, đúng rồi, đồ tớ dặn các cậu có mang không?" Khi Yen chăm chú nói chuyện trông rất ưa nhìn, tôi tựa như một kẻ ái mộ mê mẩn nhìn nàng.

"Mang theo." Mọi người đồng thanh trả lời.

"Mang cái gì thế?" Tôi nghe mà đầu óc mơ hồ, thì ra Yen dặn các cậu ấy mang theo chút vải vụn không dùng ở nhà tới đây, dùng làm quần áo cho gấu con, như vậy không chỉ có thể tận dụng vật dư thừa, còn tiết kiệm chi phí.

"Ha ha, nhà các cậu ấy đều có thế nên tớ mới không hỏi cậu nữa, nhưng mà tớ dặn cậu mang sô cô la cậu có mang không ?" Lúc Yen nhìn tôi nói chuyện luôn rất dịu dàng.

"Có! Còn mang theo hai hộp." Ăn Tết bà con biếu, tôi có nói với nàng người trong nhà cũng không thích ăn cái này.

"Tớ cùng Tư Khiết cũng mang theo, ha ha!" Thiên Hi cao hứng nói.

"Mang sô cô la nhiều như vậy làm gì? Cũng may nhà tôi cũng có." DK hỏi.

"Ha ha, chúng em muốn làm hoa tươi sô cô la, chính là bên trong cắm vào sô cô la, bên ngoài bọc lên giấy gói, giống như gói bó hoa vậy, nhưng cần phải mua thêm que buộc bóng bay và đế đỡ." Yen giải thích.

"Như vậy tiền vốn của chúng ta sẽ ít hơn, hiện tại quan trọng nhất chính là mua được gấu con, cái khác chính là dựa vào đôi tay làm thủ công của chúng ta." Mạn Văn kích động nói.

"Ðúng vậy! Tiếp theo mọi người sẽ phải cố gắng trổ hết tài năng nha, chúng mình phải cảm ơn DK, cung cấp nhà riêng của chị ấy, lời khách sáo thì không nói nữa, nào, cùng cạn một chén nhé." Yen đứng dậy nâng chiếc ly trong tay lên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng có sức hiệu triệu mọi người như vậy, ai cũng cảm thấy nàng có suy nghĩ độc lập, cũng rất ủng hộ nàng.

"Cụng ly!" Toàn thể lớn tiếng cao hứng cụng ly.

Hội chị em lần đầu tiên tới nhà DK, nhìn thấy gian phòng bố trí phong cách trắng đen chất lừ đều khen ầm lên, nói sau này cũng muốn có nhà như vậy, hành lý còn chưa đặt gọn đã hào hứng bừng bừng đi tham quan khắp nơi.

"Mạt Mạt, xương ngực của em đã lành chưa?" Trong phòng khách chỉ còn tôi đứng cùng DK, chị ấy hỏi.

"Dạ? Tốt lắm, làm sao chị biết? Tụi Tiểu Đằng mới vừa cùng chị nói phải không?" Tôi không có nhắc về vụ tai nạn xe với chị ấy.

"Ừm! Vừa mới biết, không có chuyện gì là tốt rồi." DK nói.

"Ôi chao! Em cảm thấy nhà của chị mặc dù rất tốt, nhưng vẫn thiếu mất một điều quan trọng nhất." Tôi nhớ ra chuyện gì đó.

"Hả? Cái gì quan trọng nhất ? Hình như điện gia dụng đều đầy đủ hết mà." DK nhìn tôi cười hỏi.

"Thiếu một nữ chủ nhân đấy, mau mau tìm kiếm đi, nếu không căn nhà này trông rất quạnh quẽ, không có sức sống." Tôi nhìn chị ấy nghiêm chỉnh nói.

"Ha ha! Ra là em nói chuyện này à, được rồi! Chị đang cố gắng đây." DK bị tôi chọc cười.

"A? Nghe ý chị chính là có người chị vừa ý hả?" Tôi hưng phấn hỏi.

"Ừm! Đang thử kết giao, thành sự nhất định giới thiệu cho em biết." Ánh mắt DK hiếm khi toát ra ánh sáng nhu hòa như vậy, tôi nghĩ hiện tại chị ấy hẳn là vui vẻ hạnh phúc, chị ấy đã đi ra khỏi khói mù lúc trước rồi.

"Ha ha! Thật sự mừng thay cho chị, vậy thì một lời đã định." Tôi duỗi ra quả đấm nhỏ cùng chị ấy đụng chạm.

"Ðêm nay các cậu ai cũng đừng giành với tớ, tớ quyết định ngủ cùng DK rồi." Chợt nghe thấy Thiên Hi ở trong phòng ngủ của DK kích động nói.

"Dựa vào cái gì? Để DK quyết định." Mạn Văn không phục.

"Ha ha." Tôi cùng DK đều nở nụ cười.

"Các cậu ấy lại đang náo loạn." Yen đi ra từ trong phòng nhìn chúng tôi nói.

"Ðêm nay hai em ngủ một phòng đi, chị đã sắp xếp xong xuôi rồi." DK nhìn hai chúng tôi nói, chị ấy làm việc luôn rất chu đáo, sẽ đem mỗi chuyện đều lên kế hoạch tỉ mỉ.

Buổi tối mọi người ngồi quây quần một chỗ phấn khởi trò chuyện, mệt nhọc bôn ba ban ngày sớm đã tan biến, nhưng bắt đầu sáng mai sẽ phải bận rộn, nên mọi người vẫn ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút. Giường của DK lớn vô cùng, cuối cùng Thiên Hi cùng Mạn Văn được như ý, hai người kẹp chị ấy ngủ. ( bây giờ nhớ lại tư thế ngủ đó không phải kỳ dị tầm thường, thật buồn cười. )

Đi vào trong phòng, tôi ngồi trên chiếc giường xa lạ, vuốt chiếc chăn mềm mại khẽ cười.

"Cười cái gì?" Yen đánh răng xong đi vào cười hỏi tôi

"Lại đây." Tôi vươn tay ra gọi nàng, nàng đóng kỹ cửa phòng sau đó kéo tay của tôi cũng ngồi trên giường, tôi thuận thế ôm lấy nàng.

"Cậu nói xem, chúng mình sau này cũng sẽ có nhà như vậy sao?" Tôi ôm nàng hỏi, hít vào mùi thơm cơ thể dễ chịu vừa mới tắm xong của nàng

"Chỉ cần chúng mình nỗ lực, tớ tin tưởng nhà của chúng mình nhất định không thể kém hơn cái này, mà còn tốt hơn." Yen buông lỏng dựa người vào tôi, tự tin nói.

"Sao tớ cảm thấy lời của cậu bao giờ cũng có thể mang đến cho tớ năng lượng và dũng khí nhỉ? ! Mỗi lần tớ rất tiêu cực nghĩ đến những vấn đề của chúng mình, cậu đều có thể vào thời khắc quan trọng mang đến cho tớ lòng tin, tớ cũng bị cậu mê hoặc đến chóng mặt rồi." Tôi nói với nàng lời nói tự đáy lòng.

"Mạt Mạt, nếu như đến lúc đó tớ phải xuất ngoại, cậu sẽ chờ tớ không?" Yen đột nhiên hỏi tôi vấn đề này.

"Cái gì? Người nhà của cậu thật sự muốn cậu xuất ngoại?" Nghe thấy nàng nói như vậy lòng tôi lập tức chìm xuống.

"Không có, tớ chỉ là giả thiết hỏi một chút thôi, cậu đừng căng thẳng." Yen rời đi cái ôm của tôi, xoay người nhìn tôi.

"Nếu như cậu phải ra nước ngoài, tớ thật không dám tưởng tượng thời gian dài xa cách, tớ sẽ chịu không nổi." Tôi cúi đầu khổ sở nói.

"Thực xin lỗi! Tớ không nên nói chuyện này, cậu đừng buồn nhé?" Yen đau lòng xoa mặt tôi nói, tôi nắm lấy tay nàng hôn lên, thời gian dài không gặp mặt, đối với thân thể nàng vô cùng khát vọng, sau khi khẽ đẩy nàng nằm xuống, mở nút buộc áo ngủ của nàng, chỉ thấy nàng đỏ mặt xấu hổ nhìn tôi.

"Tắt đèn được không?" Tôi cẩn thận hôn mỗi một tấc da thịt trên người nàng, Yen vuốt ve lưng của tôi thở gấp nói. Tôi cười cười thò tay kéo xuống công tắc đèn bàn, tôi lờ mờ cảm giác được nàng đột nhiên hỏi tôi chuyện xuất ngoại không phải là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, trong lòng bất an, ôm nàng thật chặt một lần lại một lần hôn khắp nơi. . . .