Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 18: Cơ hội



Trường học Diệp Tố ở phía Nam, cách thủ đô rất xa, khi đến nơi đã gần chính ngọ.


Chủ quán cuộn mình, đáng khinh mà uốn éo bên cổng đại học thủ đô.


Diệp Tố co rút khoé miệng, xấu hổ nhìn trái nhìn phải: "Ê, có thể không làm bộ dáng lạy ông tôi ở bụi này được không."


Lý Hoằng Hậu thân là nhà khoa học quốc tế, về nước tự nhiên sẽ gây ra một hồi oanh động, được đại học thủ đô mời về diễn thuyết. Hiện tại, tại thủ đô, muôn người đều đổ xô ra đường, tất cả đều chen mình vào lễ đường lớn, không quan tâm có nghe hiểu hóa học hay không, tới làm màu tiện thể kết giao bạn bè cũng là một chuyện tốt.


Diệp Tố và chủ quán không có thẻ học sinh nên không vào được, đành phải đợi ở ngoài. Kỳ thật Diệp Tố thấy hoàn toàn không cần thiết phải chờ, chờ xong có thể chặn người ta lại giữa đường sao? Nhưng chủ quán lại nằng nặc phải sống chết ăn vạ ở chỗ này.


"Bảo vệ tới." Diệp Tố đá đá chủ quán, thấp giọng nhắc nhở.


Chủ quán lập tức dựng thẳng eo, biểu tình nghiêm túc mà cảm thán nhìn cổng lớn: "A, thật là một trường học không tồi."


Bảo vệ hồ nghi nhìn chằm chằm hai người, chuẩn bị lập tức đuổi đi nếu họ có bất kì hành động gì kỳ quái.


Chỉ chốc lát sau, trong trường học nổi lên âm thanh ồn ào, hẳn là diễn thuyết đã kết thúc.


Xe hơi trang nghiêm màu đen rẽ lối đi ra, đằng sau còn kéo đuôi một lũ học sinh kích động sắc mặt ửng hồng, xem ra, truy đuổi thần tượng tồn tại ở mọi tầng lớp.


Lãnh đạo trường học bồi Lý Hoằng Hậu đi ăn cơm trưa, cảm nhận được bầu không khí thập phần sùng bái của học sinh nhà mình liền hết sức vừa lòng.


Chủ quán nhìn thấy xe, mắt liền sáng rực lên: "Đi, đi đón xe!"


"Ấy!" Diệp Tố sợ hãi nhanh tay ngăn hắn lại, vẫn luôn tưởng chủ quán nói muốn chặn Lý Hoằng Hậu là giỡn chơi thôi, không nghĩ tới hắn dám thật.


Chủ quán bất mãn giãy giụa: "Cậu kéo tôi cái gì, người sắp chạy mất rồi!"


"Anh hai ơi!" Diệp Tố sắp khóc đến nơi rồi, "Đây là Lý Hoằng Hậu đó, ngồi trên xe đều là quản lý trường học đó!"


"Vậy thì sao?" Chủ quán không sao cả đáp, một tay khác liều mạng vẫy vẫy về phía cái xe.


Lãnh đạo nào đó trong xe thấy một màn như vậy cười nói với Lý Hoằng Hậu: "Danh tiếng nhà khoa học của Lý giáo sư lan xa, không ai không kính ngưỡng."


Lý Hoằng Hậu hơn sáu mươi tuổi tinh thần quắc thước, nhìn thấy chủ quán ngoài cửa sổ xe thì cười cười, không nói gì, tùy ý để xe đi.


"Fuck!" Chủ quán trợn mắt há mồm, "Hắn nhìn thấy tôi, thế nhưng không dừng xe!"


Diệp Tố yên lặng phun tào, tại sao ngài ấy nhìn thấy ông liền phải dừng xe?


"Tiếp tục theo dõi, tôi biết hắn ở đâu." Chủ quán oán hận trừng mắt nhìn xe hơi chỉ còn thấy cái mông.


Diệp Tố ẩn ẩn cảm thấy mình tùy ý để lão bản làm loạn là sự tình thực đáng sợ, hắn xoa xoa cái trán, hỏi: "Ông không đói bụng sao, nếu không chúng ta đi ăn cơm trước."


"Không đói bụng! Bị cái lão bất tử kia trêu tức đến no rồi." Chủ quán nói một không nói hai, lập tức mang theo Diệp Tố đi tìm khách sạn Lý Hoằng Hậu ở.


Diệp Tố cảm thấy đau đầu đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi thân phận chủ quán, người dám làm chuyện như vậy chỉ có hai loại, một loại là không có não, một loại khác là không cần não, có mặt mũi là đủ rồi. Chủ quán thuộc về loại nào? Diệp Tố càng xem càng thấy giống loại một, không khỏi đau thương, khổ sở đến kiềm chế không nổi.


Hai người ngồi giữa cửa lớn khách sạn cả một buổi trưa, nếu không phải bảo vệ nơi này tố chất tâm lý tốt khẳng định đã sớm đánh người.


"Hắn nhất định là cố ý, ăn một bữa cơm cư nhiên ăn đến bây giờ!" Chủ quán tức giận bất bình mắng.


Diệp Tố vẻ mặt chết lặng: "Lại không quay về chúng ta chỉ có thể qua đêm ở đây, à, đúng rồi, tiền tôi mang không đủ để ở một đêm khách sạn ở đây."


"Tiền đồ!" Chủ quán mắng, "Trời sắp giao sứ mệnh cho cậu, trước hết...... A, lão bất tử kia rốt cuộc cũng chịu trở lại!"


Xe hơi màu đen trong bóng chiều tà có vẻ càng thêm trang trọng, Lý Hoằng Hậu xuống xe, nhìn thấy chủ quán và Diệp Tố chặn đường liền hơi cau mày.


Tim Diệp Tố nhảy dựng lên, người học hóa không ai không kính nể Lý Hoằng Hậu, giờ phút này tận mắt thấy hắn, phảng phất có thể cảm giác được một loại áp lực từ trên người hắn, khiến Diệp Tố không khỏi nín thở, nhất thời níu chặt chủ quán...


"Tên chết tiệt nhà ông, cư nhiên hại tôi đợi ở chỗ này cả một buổi trưa!"


Hai vị bảo tiêu thể trạng to lớn phía sau Lý Hoằng Hậu liền kéo lão bản ra, lạnh băng nhìn hắn.


"Ném càng xa càng tốt." Lý Hoằng Hậu nói, lại nhìn về phía Diệp Tố, "Bạn nhỏ này không tồi, bồi tôi cùng nhau uống ly trà đi."


Lý Hoằng Hậu cười đến hiền lành, ánh mắt không có chút cao ngạo nào. Trong đầu Diệp Tố bùng nổ từng trận pháo hoa, mơ mơ hồ hồ không biết nên nói cái gì.


"Lý Hoằng Hậu cái tên rùa đen này!" Chủ quán bị bảo tiêu kéo, giọng càng ngày càng xa.


Lý Hoằng Hậu không thèm để ý cười, nói với Diệp Tố: "Đi thôi."


Diệp Tố sợ hãi lùi ra phía sau một bước, tất cung tất kính mà theo sau Lý Hoằng Hậu. Còn chủ quán... tuy suy nghĩ Diệp Tố hỗn loạn một nùi, nhưng cũng nhìn ra chủ quán và Lý giáo sư hẳn có quen biết, nếu không hành tung Lý Hoằng Hậu được bảo mật kỹ càng làm sao có thể lộ ra thông tin chỗ ở cho chủ quán được. Đặc biệt là bầu không khí kì quái khi hai người này gặp nhau, không giống người xa lạ, ngược lại vô cùng thân thiết, trêu đùa nhau như anh em kết nghĩa.


Tận đến lúc ngồi xuống phòng trà hoa lệ, trên tay cầm một ly trà ấm áp, Diệp Tố mới hoàn hồn bừng tỉnh.


Vội vàng đứng lên, Diệp Tố cố đè nén kích động, vái chào Lý Hoằng Hậu một cái: "Lý giáo sư."


Lý Hoằng Hậu nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, "Đừng câu nệ, tôi đã nghe Trác Tín nói qua về cậu, rất không tồi."


Trác Tín là tên chủ quán, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Tố nghe thấy tên đầy đủ của hắn.
(Có người đến tận hết truyện cũng không biết tên đó là Mập mạp a) -update: chỉ có tôi là k biết thôi.


Diệp Tố âm thầm cảm thán chủ quán quả thật thâm tàng bất lộ, thậm chí Lý Hoằng Hậu cũng nói nhận thức liền nhận thức.


"Hắn đưa tôi nhìn một số tư liệu về hạng mục nghiên cứu của cậu." Lý Hoằng Hậu lại nói.


Diệp Tố sửng sốt, lại nhịn không được mà đứng lên: "Xin giáo sư chỉ điểm."


Lý Hoằng Hậu ôn hòa cười, nếp nhăn khóe mắt phảng phất phủ thêm một tầng đạo lý huyền ảo: "Không liên quan đến Trác Tín, thiên phú cậu cũng khiến tôi không thể bỏ qua."


Những lời này làm tim Diệp Tố bang bang nhảy.


"Biết cuộc thi quốc tế tài năng vật lý hoá học trẻ gần đây rất được quan tâm sao?"


Diệp Tố gật đầu, có chút khôn kể chua xót: "Hạng mục của tôi đã bị loại bỏ lúc các giáo sư tuyển chọn."


Lý Hoằng Hậu lộ ra ý cười hiểu rõ, ánh mắt thâm thúy lại lóe lên chút bất đắc dĩ, bất luận địa phương nào cũng không tránh được giao dịch dơ bẩn, kể cả là khoa học.


Nhưng cũng may nhân loại vẫn luôn đấu tranh với thói hư tật xấu này mà tranh thủ sự công bằng.


"Lần này tôi về nước đúng là vì chuyện này." Lời Lý Hoằng Hậu nói làm Diệp Tố cứng còng người, tim đập như vạn con ngựa chạy qua.


"Cuộc thi ngoài danh ngạch dự thi chia đều cho các quốc gia, cũng cho chúng tôi một số quyền lợi, để những lão già gần đất xa trời chúng tôi tìm một số hạt giống tốt từ khắp nơi tới. Lần này tôi về nước đúng là vì chuyện này, tôi cảm thấy cậu thực không tồi."


Nắm quyền thật chặt, Diệp Tố ép xuống sóng to gió lớn quay cuồng trong lòng lại, Lý Hoằng Hậu liên tiếp ba lần nói hắn không tồi, lời đánh giá từ miệng người đoạt giải Nobel hóa học so với bất kì giải thưởng gì đều có phân lượng nặng hơn một ngàn cân, hắn có dự cảm, những chuyện quy tắc ngầm đáng ghét trước mắt vị học giả vĩ đại đây đều không chịu nổi một kích.


Lý Hoằng Hậu nói: "Cậu có thể cho tôi xem tài liệu thí nghiệm không?"


Diệp Tố vội vàng lấy tập tổng kết từ trong túi ra, cầm hai tay đưa đến trước mặt hắn.


Lý Hoằng Hậu không nói chuyện nữa, lật từng trang một, hắn quan sát thực cẩn thận.


Diệp Tố cũng không dám nói chuyện, càng không dám nhìn chằm chằm Lý Hoằng Hậu, đành phải lặng im nhìn chén trà trên bàn.


Nước trà nguội lạnh, lá trà chìm xuống đáy ly.


Ước chừng qua nửa giờ, Lý Hoằng Hậu mới nhẹ nhàng buông tổng kết hạng mục của Diệp Tố xuống, nói: "Cậu có ý tưởng tốt, tuy rằng có không ít sai lầm trong đó, nhưng việc này quả thực vượt quá tầm của cậu, mà rất nhiều học giả thành danh đã lâu cũng không nhất định có thể làm tốt hơn cậu."


"Cảm tạ giáo sư đã khích lệ!" Diệp Tố vội nói, trong lòng mừng như điên.


Lý Hoằng Hậu cười nói: "Vài người bạn trong ngành đều đề cử cho tôi người không tồi, tôi cũng đang muốn tìm kiếm một chút, dự định tuyển chọn một chút, tại năm ngày sau, cậu liền ở đây thêm vài ngày đi."


Diệp Tố ngẩn ra, sau đó khom lưng thật sâu mà cảm kích Lý Hoằng Hậu. Giờ khắc này, hắn hận không thể lấy đại lễ của cổ đại ra mà quỳ cảm tạ.


Chỉ là một cơ hội, có thể giúp Diệp Tố đem tất thảy sự bất công trước đây đạp dưới chân.


"Lý Hoằng Hậu!" giọng chủ quán giận dữ đột nhiên truyền đến, hắn vọt vào ghế lô, chỉ vào mũi Lý Hoằng Hậu chửi ầm lên. Xem ra, lời Lý Hoằng Hậu nói lúc trước "Ném càng xa càng tốt " xem như một trò đùa nhỏ mà thôi.


Diệp Tố bị chủ quán bưu hãn làm cho sững sờ, hiện tại, người trên thế giới dám chỉ vào mũi Lý Hoằng Hậu mắng quả thật là không nhiều.


"Vô nhân tính!"


Lý Hoằng Hậu khẽ cười nói: "Xem như một trừng phạt nho nhỏ cho tên không biết nhìn người như cậu đi."


Chủ quán cứng người, giương cổ hờn dỗi.


Trác Tín nhỏ hơn Lý Hoằng Hậu hai mươi tuổi, duyên cớ hai người trở thành bạn vong niên nếu truyền lưu đến đời sau cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại. Khi còn trẻ, Lý Hoằng Hậu dạy học trong đại học, sinh hoạt kham khổ, khi làm nghiên cứu quan trọng nhất lại gặp vấn đề tài chính, sau khi trường học chi viện một ít tiền nhưng chưa thấy được thành quả liền không đầu tư nữa. Hạng mục Lý Hoằng Hậu gặp phải nguy cơ chết non.


Mà khi đó, Trác Tín là phú nhị đại phong lưu cá tính, có tiền có tài, chọn môn học lớp Lý Hoằng Hậu, coi như là học sinh của hắn. Tuy rằng mặt ngoài không tôn kính Lý Hoằng Hậu, lại còn thường xuyên trốn học, nhưng vẫn từ đáy lòng bội phục học thức của hắn. Nghe nói hắn thiếu chi phí nghiên cứu, Trác Tín không nói hai lời liền xoay được một ngàn vạn, mỹ danh gọi là "góp cổ phần", sau khi Lý Hoằng Hậu thành công sẽ lấy lời, nhưng quan hệ giữa hai người lại không vì thế mà dính mùi tiền.


Lý Hoằng Hậu chưa bao giờ làm cao trước mặt Trác Tín, còn Trác Tín càng không biết tôn trọng là cái gì.


Phong lưu Trác Tín ăn thông nam nữ, nhưng ai ngờ gặp phải một tiểu soái ca Nga lại rơi vào bể tình. Từ người nhà đến bạn bè là Lý Hoằng Hậu đều khuyên bảo hắn, đừng vì một người mà từ bỏ tiền đồ của mình. Nhưng Trác Tín là ai, nói cái gì cũng không nghe lọt, từ bỏ tên tuổi sinh viên sinh hoá tài giỏi của mình, chạy theo tiểu soái ca tới Nga ủ rượu bán rượu.


Mười mấy năm qua đi, còn không phải bị đá sao?


Sau nhiều năm xa cách gặp lại, Lý Hoằng Hậu thấy Trác Tín vẫn là cái bộ dáng không đứng đắn kia, không để hắn như ý, không cho hắn cao điệu trước cửa đại học Thủ đô. Tâm nguyện chủ quán muốn thấy bảo vệ rớt tròng mắt cứ như vậy mà thất bại.


"Mang bạn nhỏ đi nhận hai gian phòng." Lý Hoằng Hậu đưa vệ sĩ một tấm thẻ đen.


Diệp Tố lập tức thức thời mà theo sau vệ sĩ rời đi, Lý Hoằng Hậu đây là muốn tâm sự riêng tư với chủ quán.


Nhân sinh thay đổi quá nhanh chóng, Diệp Tố mất ngủ.


Nhắm mắt lại chưa tới hai phút, Diệp Tố liền bò dậy, nơi nơi ngó xem phòng khách trang hoàng tinh xảo cao nhã, xác nhận khách sạn tốt như vậy không phải nơi là hắn ở được liền yên tâm mà nằm lên giường.


Ừm, không phải mơ hão. Cho dù tính cách có phân liệt, cũng không phân liệt ra chuyện như vậy được.


Một lát sau, Diệp Tố lại thần kinh mà lấy chăn che mặt, chui trong chăn mà cất tiếng cười to.


Lăn lộn như vậy, thẳng tới rạng sáng một hai giờ mới cười đến mệt mỏi mà dần dần đi vào giấc ngủ.


"Tao fuck." Diệp Tố vừa mở mắt liền hoảng sợ.


Kỷ Gia Duyệt, Địch Cảnh năm người bọn họ đứng một loạt quanh giường, một đám người sắc mặt như cây cải bắp vào mùa đông.


Mặt La Thành từ một khuôn mặt con lai Trung Âu đẹp trai ngời ngời, liền đen thành con lai Trung Phi.