Say Song Bích

Chương 4: Song bích



[Anh:

Thấy chữ như thấy người, nhớ rất nhiều, vì công việc không thể đến Liên Hoa Ổ, mà cuộc đi săn sắp diễn ra, vì vậy hẹn gặp lại ở Bách Phượng Sơn, đừng quên.

Trạm viết.]

Liên Hoa Ổ,

"Sư tỷ, tỷ nói xem lá thư này của Lam Trạm là có ý gì? Y là muốn bắt ta nhưng có việc phải làm cho nên kêu ta rửa sạch cổ đợi chừng nào đi Bách Phượng Sơn thì mang theo luôn có phải không?" Ngụy Vô Tiện lúc này đang ngả ngớn dựa vào trên ghế. Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn đệ đệ ba tuổi nhà mình cầm bức thư trắng thuần kia nói suốt cả buổi sáng.

"A Tiện, ngươi biết Hàm Quang Quân không có ý đó mà." Giang Yếm Ly nhìn thấy trên gương mặt của Ngụy Vô Tiện là vẻ mặt vừa kích động vừa hoài nghi vừa chán nản thật là rất thú vị. Không khỏi có chút tò mò nhân vật mẫu mực của Lam gia kia rốt cuộc là như thế nào, mà khiến a Tiện quan tâm như vậy.

Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện không đè xuống được khóe môi đang hơi cong lên, lại nhớ đến sau cuộc chiến hắn luôn rất u ám, cũng không thích ra ngoài chơi nữa, cứ luôn ở một mình phát ngốc, có lúc thậm chí nàng cảm thấy giống như giây tiếp theo a Tiện sẽ biến mất vậy, khiến người ta không thể nhìn thấy hắn của lúc trước. Nhưng hôm nay nhận được thư của Lam nhị công tử, niềm vui tràn ngập trong mắt giống như mặt trời nhỏ cứ quấn lấy mình hỏi han không dứt.

Đây rõ ràng là Tiện Tiện ba tuổi của mình.

Giang Yếm Ly nghĩ, rõ ràng hắn và Hàm Quang Quân cảm tình khá tốt, rốt cuộc ai nói với nàng a Tiện và Hàm Quang Quân không hợp nhau bước ra đây? Trong đầu Giang Yếm Ly loé lên một chàng thiếu niên áo tím. Thầm nghĩ, chẳng lẽ là a Trừng ghen tị sao?

"A! Sư tỷ, đây không phải là ta sợ mình hiểu sai hay sao ~" Ngụy Vô Tiện đặt bức thư lên bàn, thấy có vài chỗ bị hắn vò chặt nên hơi có nếp nhăn, vội vàng vuốt thẳng ra. Miệng vẫn lẩm bẩm: "Sư tỷ, tỷ không biết cái tên tiểu cũ kỷ Lam Trạm đó cứ luôn nói với ta về việc tổn hại tâm trí tổn hại thân thể, không có nửa câu nói tốt về ta. Ha, không ngờ y còn nói nhớ ta." Nghĩ tới đây lại cao hứng mỉm cười rạng rỡ. Giang tiểu tông chủ đang đến đây tìm người nhìn thấy (cảnh này) mà mí mắt giật giật.

***

Nói ngược lại khúc trước, sau khi Lam Hi Thần hôn mê bất tỉnh, y sư bắt mạch vẫn là gia đình bệnh nhân quen thuộc, câu nói 'Không có gì đáng ngại chỉ là say rượu mà thôi' quen thuộc. Lam Khải Nhân cuối cùng mới tiễn được y sư đi, dặn dò người hầu mỗi ngày chuẩn bị trà giải rượu, thầm nghĩ, duy trì uống mỗi ngày sẽ sớm có một ngày tỉnh lại thôi. Thúc phụ tràn đầy hy vọng tiếp tục dặn dò các môn sinh kêu bọn họ xem trà giải rượu là thứ dùng hàng ngày, mua nhiều một chút, hận không thể bắt Song bích nhà ông uống một ngày ba bữa.

Lam Vong Cơ vốn đã viết thư xong rồi, kết quả bị thông báo huynh trưởng ngã bệnh, đành phải từ bỏ, nhưng lại lo lắng Ngụy Vô Tiện sẽ tức giận, đồng thời nghĩ đến thúc phụ dặn dò y chuẩn bị cuộc đi săn mùa thu, nên đã gửi bức thư khiến Ngụy Vô Tiện vừa vui mừng vừa kinh ngạc kia.

Mấy ngày nay Hàm Quang Quân ngoại trừ thỉnh thoảng ôm hai con thỏ ra thì mọi chuyện đều xử lý gọn gàng trật tự, đám môn sinh dần dần thành quen, không kể việc Lam Khải Nhân cương quyết yêu cầu Lam gia phải mua trà giải rượu, thì Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn yên bình như xưa.

Hôm nay, đã là ngày thứ tư kể từ khi Lam Hi Thần hôn mê bất tỉnh, Lam Vong Cơ lúc này đang đứng trước giường huynh trưởng, có chút tỉnh táo nhớ rằng hôm nay thúc phụ kêu y không được rời khỏi huynh trưởng nửa bước, nhất định không thể để Lam Hi Thần rời khỏi Vân Thâm, cũng không biết vì sao.

Lam Hi Thần chỉ thấy giấc ngủ này của mình ...... thật là ngon nha! Quả thực là ngủ cực kỳ an tâm thoải mái! Nhất là vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy đệ đệ thân yêu đang ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi bên cạnh, ai da, hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng nha!

Lam Hi Thần nhanh nhẹn đứng dậy khỏi giường, xoa xoa đầu đệ đệ, nhìn thấy trong mắt y hiện lên một tia bất mãn, mỉm cười nói: "Vong Cơ đừng giận, đây không phải vì huynh trưởng cao hứng hay sao! Đi, đi ăn tối cùng với huynh trưởng! Ồ, trong tay đệ là cái gì?"

Lam Vong Cơ mặc dù cảm thấy hành vi của huynh trưởng có chút không thích hợp, nhưng thấy huynh trưởng không có việc gì trong lòng cũng vui mừng, nghe Lam Hi Thần hỏi, giơ con thỏ lên nói:

"Bánh trôi, dễ thương."

Lúc này Lam Hi Thần đã nhìn rõ ràng đó là hai con thỏ, lại mơ hồ nhớ câu này hình như trước đây đã hỏi qua, cũng không nghĩ nhiều, sau đó trong lòng ngứa ngáy đưa tay ra định xoa đầu đệ đệ nữa, nhưng nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đệ đệ, đánh vòng qua trực tiếp sờ tượng trưng con thỏ một cái. Trơn mượt bóng loáng, cảm giác trên tay rất tốt.

"Bánh trôi thật dễ thương, Vong Cơ nuôi rất tốt!" Sau đó nhận được ánh mắt vui mừng từ đệ đệ ruột.

Hôm nay cũng là một ngày thần kỳ đối với máy đọc đệ đệ nha ~

Lam Hi Thần chìm đắm trong cảnh tượng cảm động huynh hữu đệ cung, trong đầu xẹt tia lửa điện tung toé nhớ đến trước khi mình ngất đi, đệ đệ nói muốn đi tìm Ngụy công tử, lập tức đứng dậy, miệng nói:

"Vong Cơ, đi, huynh trưởng dẫn đệ đi tìm Nguỵ công tử! Xem bánh trôi được nuôi tốt như vậy, Ngụy công tử nhất định sẽ cao hứng hòa giải với đệ!"

Lam Vong Cơ nghe vậy vui mừng, nhưng nhớ tới lời thúc phụ dặn dò và lời nói của huynh trưởng hôm đó, nên không nhúc nhích gì, thấy không kéo được đệ đệ, Lam Hi Thần khó hiểu nhìn đệ đệ, y nghiêm túc nói:

"Huynh trưởng, Vong Cơ đã gửi thư thông báo cho Ngụy Anh rằng sẽ gặp lại trong cuộc đi săn mùa thu."

Lam Hi Thần bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn lôi kéo đệ đệ, đi xồng xộc. Hai người đi chung một đường, cực kỳ hài hoà, thỉnh thoảng có thể nghe thấy hai người nói chuyện ...... Không phải, chỉ một người nói:

"Vậy bây giờ cùng huynh trưởng đi ăn cơm đi! Nào, hôm nay đệ đệ đã ăn gì chưa? Chắc là chưa ha, hôm nay kêu đầu bếp làm cho đệ một bát trứng hấp, yên tâm, huynh trưởng kêu người âm thầm làm, không nói cho thúc phụ!"

.......