Cố Nhân luôn cảm thấy rằng Hạ Tịch Nhặt và Cố Hoài không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.
Tình yêu của bọn họ bắt đầu quá cẩu thả,kết thúc là điều không thể tránh khỏi.
Huống chi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy rằng Cố Hoài thật sự thích Hạ Tịch Nhặt.
Cố Nhân chưa yêu bao giờ. Nhưng cô ta biết một người khi thích ai đó,sẽ không đành lòng mà tức giận với cô ấy dù cô ấy có càn quấy và sai trái thế nào.
Cố Hoài đối Hạ Tịch Nhặt thì khác. Một khi cô chọc Cố Hoài tức giận, anh sẽ phớt lờ cô, cho dù cô có lấy lòng anh cỡ nào,anh cũng lạnh như băng.
Sau cùng anh cũng miễn cưỡng tha thứ cho cô sau nhiều lần cô quấy rầy anh, nhưng anh đối với cô thái độ vẫn như cũ không mặn không nhạt.
Cho nên, Cố Hoài nhất định không thích Hạ Tịch Nhặt.
Anh chỉ là không thoát khỏi sự đeo bám của cô mà thôi.
Hoặc là,anh không cưỡng lại sự cám dỗ mê hoặc của cô. Xét cho cùng, đàn ông cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng thân dưới mà thôi, ngay cả Cố Hoài cũng không ngoại lệ.
Cố Nhân là em gái Cố Hoài, sinh muộn hơn anh 3 phút.
Tuổi thơ của họ trải qua như một trận chiến.
Người bị đánh chính là Cố Hoài, người đánh chính là cô ta.
Lần đầu tiên cô ta gặp Cố Hoài, là khi bọn họ 4 tuổi.
Khi đó trên người cô ta mặc một chiếc váy nhỏ xinh. Còn Cố Hoài thì sao? Anh mặc một chiếc áo phông hoạt hình bẩn thỉu, mặt mày thì đờ đẫn, tóc tai bù xù.
Cô ta đã không thích Cố Hoài ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy nhiên, mẹ cô ta nói: “Từ hôm nay trở đi tiểu Nhân có một người anh trai.”
Mẹ nói, Cố Hoài là anh trai cô ta. Năm một tuổi anh đã bị bọn buôn người bắt cóc. Đến giờ mới tìm về được.
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói dối của người lớn đầy sơ hở. Đáng tiếc là khi còn nhỏ trẻ em không có khả năng phân biệt được cái gì là thật cái gì là giả.
Cố Hoài từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn và nghe lời, thông minh. Lại còn vì lý do bù đắp những tổn thương tâm lý nên cha mẹ rất yêu thương anh.
Những đứa trẻ con ở tuổi đó luôn muốn bản thân được ưu ái. Cố Nhân cảm thấy, sự xuất hiện của Cố Hoài đã lấy đi rất nhiều tình yêu của cha mẹ cô ta. Cô ta càng ngày trở nên thù địch với Cố Hoài.
Cô ta thường xuyên nhân lúc cha mẹ không có nhà để bắt nạt Cố Hoài. Đẩy ngã anh, dùng keo nước dán lên mặt anh, thậm chí xé thẻ học tập tự làm của anh.
Nhưng Cố Hoài luôn im lặng,chưa từng tố giác cô ta với cha mẹ lần nào.Cô ta đoán anh nhất định đang thầm nguyền rủa cô ta trong lòng.
Quả nhiên, vào năm thứ ba Cố Hoài xuất hiện, báo ứng liền tới.
Cha vốn là nhà kinh doanh giao dịch chứng khoán, ông hiểu biết về biến động của thị trường chứng khoán, bởi vậy cho tới nay nhà bọn họ cũng được tính là giàu có.
Tuy nhiên, năm họ 7 tuổi, gia đình họ tuyên cáo phá sản, nơi ở cũng từ căn hộ cao cấp xa hoa dọn tới khu người nghèo ở thành phố K.
Cha cứ tự trách mình quá tham lam nên làm liên luỵ đến cả nhà.
Tất nhiên sau đó cô ta biết rằng biến động của thị trường chứng khoán là do cuộc khủng hoảng tài chính gây ra.
Nhưng lúc ấy còn tuổi nhỏ cô ta lại cảm thấy, Cố Hoài chính là ngôi sao chổi xuất hiện mang đến vận rủi, hại cô ta không bao giờ có thể mặc những chiếc váy nhỏ tinh xảo, không bao giờ có những con búp bê Tây Dương trang điểm đáng yêu.
Đối mặt với sự nhõng nhẽo và tùy hứng bất thường của cô ta, Cố Hoài luôn ân cần chăm sóc.
Dựa vào thành tích ưu tú, anh 15 tuổi đã được nhận vào trương học tốt nhất thành phố K, ở nhà, anh tranh việc nấu cơm rửa chén, quét nhà; để phụ cho gia đình, kì nghỉ đông và nghỉ hè anh đều đi dạy bổ túc kiếm tiền.
Cha mẹ luôn là lấy Cố Hoài làm tấm gương, giáo dục Cố Nhân phải chăm chỉ học tập. Nhưng Cố Hoài càng ưu tú cô ta càng phản nghịch bấy nhiêu. Cô ta bỏ bê bài tập,ngày càng sa đà vào những mơ mộng hão huyền.
Cô ta nghĩ nếu gia đình mình không phá sản thì thật tốt biết bao. Như vậy cô ta có thể sống xa hoa trong biệt thự, mặc trang phục sang trọng và cung bạn bè đi mua sắm cuối tuần.
Không phải giống như bây giờ, nhà chỉ có bốn bức tường, ăn cơm canh đạm bạc, tủ quần áo trừ bỏ đồng phục cũng chỉ là những chiếc áo sơmi rẻ tiền.
Trong hoàn cảnh như vậy, Cố Nhân đã gặp Hạ Tịch Nhặt, cô gái mà cô ta ghét nhất trên đời.
Lần đầu tiên cô ta thấy Hạ Tịch Nhặt là ở biệt thự của cô. Năm 18 tuổi Hạ Tịch Nhặt đã sống ở khu giàu có phồn hoa bậc nhất thành phố, biệt thự gia đình cô cao đến ba tầng,nhìn từ bên ngoài, giống như cung điện nguy nga tráng lệ.
Khi Cố Nhân nơm nớp lo sợ đi theo Trương Hoa vào nơi đây, Hạ Tịch Nhặt đang nửa nằm trên sô pha bọc lụa, trên người mặc một chiếc váy ren màu hồng, trước mặt bày đồ sứ điêu khắc, cử chỉ phong thái ưu nhã thanh lịch như công chúa trong tranh.
Không thể phủ nhận là, Hạ Tịch Nhặt có vẻ đẹp mê người.
Đương nhiên Cố Nhân không chú ý đến điều này, giống như những năm đó cô ta chưa từng chú ý Cố Hoài đã trổ mã và đẹp trai hơn.
Vẫn là Trương Hoa nói nên cô ta mới nhìn Cố Hoài hai lần, trong lòng nghĩ: Ồ, thì ra tên này lớn lên cũng không tệ lắm.
Trương hoa là bạn đầu tiên của cô ta ở trường. Họ gặp nhau trong lớp học hè và được xếp chung một bàn. Họ có sở thích giống nhau: thích hàng hiệu, và các thương hiệu nổi tiếng.
Khác nhau ở chỗ Trương Hoa thi thoảng sẽ đeo một số trang sức tinh xảo,chẳng hạn như dây chuyền pha lê đỏ và nhẫn sapphire.
Còn Cố Nhân thì sao? Chỉ có chiếc vòng mã não duy nhất, năm 16 tuổi mẹ cô ta đem của hồi môn của mình tặng làm quà cho cô ta vào cấp 3.
Thành tích Cố Nhân không tốt nên chỉ đậu vào trường bình thường. Vào năm thi vào cấp 3, Cố Hoài từng đề nghị giúp cô ta ôn tập, nhưng cô ta kiên quyết từ chối.
Vào tuần thứ hai gặp Trương Hoa, Cố Nhân lần đầu tiên khen ngợi trang sức của cô ta.
" Cậu thích sao? Có muốn đeo thử không?” Trương hoa cởi lắc tay, định đeo vào cổ tay cô ta.
“Thôi mình không mua nổi,mang vào càng buồn thêm.” Cô ta bất đắc dĩ nói.
“Thật ra có một cách để được đồ trang sức miễn phí.”
“Thật sao?” Cố Nhân có chút khó tin.
Trương Hoa ra hiệu cho Cố Nhân tới gần mình, nhỏ giọng nói: “Đã bao giờ nghe về 'Cô gái xách túi 'chưa?”
Cô gái xách túi, đúng như cái tên, chính là đi theo tiểu thư nhà giàu dạo phố, giúp xách túi và những món đồ mua được,tương ứng, tiểu thư nhà giàu thỉnh thoảng sẽ thưởng quà cho cô gái xách túi, chẳng hạn như trang sức không dùng nữa và quần áo cũ của mình.
“Vòng cổ pha lê mình đeo lúc trước và chiếc lắc tay ngọc bích này, đều là mình làm ‘ cô gái xách túi ' có được. Nếu cậu muốn làm mình sẽ giới thiệu với cậu.”
Đối với Cố Nhân đây thật sự là một cám dỗ rất lớn.
Với gia cảnh của cô ta, chỉ sợ hơn 5 năm, cô ta còn không có được món trang sức mình thích.
“Không phải người giàu đều có người hầu riêng sao? Cần gì đến cô gái xách túi ” Cố Nhân đưa ra nghi hoặc.
Trương hoa giải thích: “Đây là tâm lý ganh đua so sánh giữa các cô gái. Những tiểu thư giàu có muốn ra ngoài, nếu những nữ sinh cùng tuổi đi theo, chứng tỏ họ nổi tiếng và dẫn đầu. Cậu thấy có ai mang người hầu đi dạo mua sắm không? Bên ngoài, cô gái xách túi là bạn bè có thể chia sẻ quần áo, trang sức. Đương nhiên, ở trong lòng họ,cô gái xách túi luôn là không cùng đẳng cấp.”
Chính lời đề nghị của Trương Hoa mà Cố Nhân đã gặp được Hạ Tịch Nhặt trong kì nghỉ hè.
Kỳ thật,bây giờ nghĩ lại, những món đồ trang sức sức đó có gì hiếm? Chúng là cội nguồn của tội ác, kéo bạn vào một vòng lẩn quẩn của sự phù phiếm bề ngoài, mà bạn vẫn cam tâm tình nguyện mà đắm chìm trong đó, không thể nào thoát ra được.
Khi Trương Hoa và Cố Nhân cung kính đứng trước mặt Hạ Tịch Nhặt, cô vẫn duy trì tư thế nửa nằm,cánh tay trắng nõn chống sau cổ, nhìn chằm chằm cô ta.
“Cô ấy tên là Cố Nhân, năm nay 16 tuổi, học tại trường M, gia đình sống ở tại Long Cương khu Quỳ Dũng trấn.” Trương Hoa cẩn thận giới thiệu.
“Trong nhà có ai?” Hạ Tịch Nhặt lười biếng hỏi.
“Ngoài cha mẹ, còn có...... Một người anh trai.” Sau khi suy nghĩ thêm,Cố Nhân bổ sung “Bọn họ không quan tâm đến chuyện của tôi.”
“Tốt lắm, tôi sợ nhất là cha mẹ cằn nhằn.” Cô đứng lên, nhìn vòng quanh Cố Nhân đánh giá một vòng. Một mùi thơm dễ chịu phả vào mũi cô.
“Tôi ghét nhất là người có mùi hôi, trước khi đến gặp tôi, phải nhai kẹo cao su. Không được mặc màu đỏ hoặc là mày sáng, không được mặc váy ngắn hơn tôi.Ngoài ra, không được phép trang điểm đậm. Cô có thể làm tất cả những thứ này không?”
“Có thể.”
Tiếp theo, cô đưa một tờ giấy A4 cho Cố Nhân.
“Còn những điều kiện khác cần tuân thủ, lần sau tôi sẽ bổ sung thêm. Đây là lịch trình của tôi,trên đó có ghi thông tin liên lạc. Về sau cô phải tuân thủ theo lịch trình này,rõ chưa?”
Cố Nhân cẩn thận gật đầu, cất tờ giấy vào trong cặp.
Cố Nhân lại hỏi “Tôi nên gọi cô là gì đây?”
Hạ Tịch Nhặt nhướng mày trả lời: “Cứ gọi tôi là Fable.”
Từ ngày đó, Cố Nhân chính thức trở thành cô gái xách túi của Hạ Tịch Nhặt.
Hạ Tịch Nhặt luôn phàn nàn trước mặt cô ta, Nghê Na thích khoe khoang thế nào.
Nhưng trong lòng Cố Nhân lại cảm thấy, hai người họ vốn dĩ giống nhau. Cô luôn mặc những bộ quần áo lộng lẫy trong các bữa tiệc, vì sợ những cô gái khác sẽ cướp mất sự nổi bật của mình.
Tuy nhiên, rõ ràng cô và Nghê Na chán ghét nhau, nhưng mỗi lần tổ chức sự kiện luôn mời nhau trước.
Lí do rất đơn giản là cô muốn nghiền nát Nghê Na xuống,cô muốn mọi người biết rằng cô rực rỡ hơn Nghê Na.
2. Hạ Dương.
Lúc Cố Nhân và Trương Hoa ra khỏi trường, một chiếc xe thể thao ngừng ở trước cổng trường.
Người trong xe bóp còi inh ỏi.
Cố Nhân nhìn vào trong xe thì thấy Hạ Dương.
Hạ Dương là anh họ của Hạ Tịch Nhặt. Có một lần Cố Nhân nhìn thấy anh ta là tại một bữa tiệc mừng gia đình mà Hạ Tịch Nhặt đã chuẩn bị cho anh ta.
Lần đó, Hạ Dương chủ động nói chuyện với Cố Nhân.
Anh ta khen Cố Nhân có đôi mắt rất đẹp.
Hạ Dương xuống xe, đi đến trước mặt cô ta.
“Hi, em Cố.”
“Hạ tiên sinh, chào.”
“Em và bạn em định đi đâu vậy?”
“Chúng tôi đi tìm Fable.”
“Ồ?” Hạ Dương nhướng mày. “Theo anh được biết, Fable hôm nay có việc khác. Chỉ sợ em không gặp con bé được đâu.”
Anh ta chuyển chủ đề “Hay anh dẫn em đi hát nhé? Karaoke, em đã nghe về nó chưa?”
Hai cô gái nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Rất thú vị.” Anh ta mở cửa xe ra,làm động tác mời.
“Lên xe đi.”
Cố Nhân do dự một chút, sau đó chậm rãi đi qua.
Thật ra cô ta có chút chán ghét sự phù phiếm và bóng bẩy của Hạ Dương. Nhưng anh ta là công tử nhà giàu, Cố Nhân không dám đắc tội anh ta.
Cố Nhân lên xe, phát hiện Trương Hoa vẫn đứng đó, không lên.
“Tiểu Nhân,hôm nay mẹ mình có dặn về nhà sớm. Cậu và Hạ công tử đi chơi đi.”
Hạ Dương nở một nụ cười gian xảo, sau đó làm dấu OK. Rồi phóng ga nghênh ngang rời đi.
Không biết vì sao, Cố Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an. Cô ta chợt cảm thấy mình đã quyết định sai lầm.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhân tới karaoke.Ở đây rất tối,quả cầu thủy tinh đầy màu sắc tản ra thứ ánh sáng thối nát.
Hạ Dương dẫn cô ta vào phòng. Có khoảng 6, 7 người ở đây. Có nam có nữ.
Cô ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạ Dương giới thiệu Cố Nhân với từng người. Bọn họ không mặn không nhạt chào hỏi cô ta.
“Muốn hát không?” Hạ Dương đột nhiên ghé sát vào cô ta hỏi.
Trong phòng rất ầm ĩ, tiếng từ dàn âm thanh vọng ra to đến chói tai.
Nếu là ngày thường, anh ta đột nhiên ghé sát cô như vậy sẽ khiến Cố Nhân cảm thấy đột ngột. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mọi thứ đều trở nên đương nhiên.
Nhờ Hạ Dương chỉ dẫn, Cố Nhân đã chọn một bài của Đặng Lệ Quân.
Cố Nhân nói Hạ Dương rằng mình muốn đi vệ sinh. Hạ Dương nhanh chóng gọi phục vụ và bảo cô ta dẫn Cố Nhân đi.
Trong nhà vệ sinh, cô ta soi gương. Sau đó từ trong túi lấy ra thỏi son. Nhẹ nhàng bôi lên môi.
Đây là thỏi son Hạ Tịch Nhặt tặng cô ta.Cô chỉ dùng một lần nhưng màu quá nhạt nên không thích nữa.
Sau khi Cố Nhân quay lại,chỉ còn lại một mình Hạ Dương. Âm thanh ồn ào cũng dừng lại.
“Những người khác đâu?”
“Họ có việc nên đã về trước.”
Hạ Dương nói chuyện ánh mắt anh ta gắt gao dán chặt vào cô ta. Giống như một con diều hâu đang quan sát con mồi của nó.
Cố Nhân cảm thấy khó chịu với ánh mắt này.
“Vậy thì tôi cũng……” Cô ta khẩn trương siết chặt túi xách của mình.
“Quên những người khác đi.Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi. Lại đây ngồi đi.”
Anh ta vẫy tay với Cố Nhân. Đáng lẽ lúc này, cô ta nên bỏ chạy. Lý trí của cô ta đã nói với cô ta như vậy.
Nhưng không biết vì cái gì, cô ta không khống chế được mà đi tới phía trước. Rồi ngồi xuống sofa cách anh ta 1m.
Hạ Dương đột nhiên giơ tay, chạm vào vai cô ta. Cơ thể cô ta không nhịn được mà run rẩy.
“Sao, em sợ à?”
Cô ta lắc đầu.
Sau đó nghe được cô ta nghe được tiếng cười khúc khích của Hạ Dương. Rồi anh ta tiến lại gần Cố Nhân.
“Thật ra trong bữa tiệc hôm đó, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã chú ý đến em. Nhìn em ngây thơ như một thiên thần vậy. Nếu trên đời này tồn tại tình yêu sét đánh, thì anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
Anh ta thì thầm vào tai Cố Nhân với giọng nói mê hoặc.
Hạ Dương hôn cô ta. Cánh môi Cố Nhân run run. Thấy Cố Nhân không phản kháng chống cự gì, anh ta tiếp tục.
Lần này càng lớn mật hơn,cánh tay phải của Hạ Dương trực tiếp luồn vào trong áo cô ta
Cố Nhân lúc này thực sợ hãi, cô ta cảm thấy mình không nên ngây thơ mà cùng Hạ Dương đến đây.
Cô ta biết rõ điều gì chuẩn bị xảy ra với mình.
Trong lòng cô ta thầm gọi tên Cố Hoài. Cố Nhân ước gì anh có thể xuất hiện vào lúc này.