Sếp Ở Chung Nhà

Chương 7




Sau khi khóc đến hai mắt sưng lên, không thể khóc được nữa Tống Minh mới nín hẳn, dụi dụi mắt. Cậu vẫn trong tư thế ôm chặt eo anh, từ từ điều tiết lại hơi thở.
"Ngày mai... "
Tống Minh lí nhí, hít một hơi thật sâu.
"Ngày mai mẹ em đến, giải thích rõ ràng với bà ấy. Em nghĩ gì cứ nói hết ra đi, nói rồi sẽ không nặng lòng nữa! "
Vương Sác vừa nói vừa vuốt tóc cậu, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt Tống Minh.
"Ngày mai tôi muốn ở công ty, có thể không về nhà không? "
"Em định ở qua đêm? Bà ấy có thể dọn luôn tập đoàn An Vương để tìm em đó. Ngoan ngoãn nói rõ với bà ấy, không cần sợ, anh bên cạnh em. "
Nghe được câu "anh bên cạnh em" này, Tống Minh thật sự cảm động rồi. Từ nhỏ đến giờ chưa ai đối với cậu như vậy. Chỉ duy một mình Vương Sác anh luôn cho cậu cảm giác được bảo vệ, được an ủi.
Vương Sác nhẹ nhàng đưa áo cho cậu, ý bảo mặc vào. Tống Minh ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt người kia, càng nhìn càng đi sâu vào đôi mắt đó, trong nơi sâu thẳm đó chỉ có một mình cậu, chỉ mình Tống Minh.
"Vương Sác, anh thích tôi sao? "
Tống Minh đột nhiên lên tiếng, đặt ra câu hỏi mang tính xác thương cao như vậy khiến Vương Sác trở tay không kịp chỉ có thể im lặng. Bầu không khí ẩm đạm bắt đầu bao phủ lấy căn phòng. Im lặng, im lặng quá. Tất nhiên người chịu không nỗi không khí này chính là Vương Phó Chủ tịch.
"Haizzz, em hỏi như vậy là có ý gì chứ? Anh thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Tống Minh lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt người kia. Vương Sác ca ca tất nhiên yếu thế hơn vị Tiểu Tống Minh, bị nhìn chầm chần như vậy đương nhiên có chút... Khó thở.
"Em nói anh thể hiện chưa đủ rõ, vậy chỉ cần em cho anh một câu trả lời anh lập tức thể hiện cho em xem! "
"Sao có thể để anh hưởng lợi như vậy? Đương nhiên phải xem thái độ của anh có thể bẻ cong Tống Minh em không cái đã."
Nói như vậy chẳng phải đã ngấm ngầm mở đường cho anh rồi sao? Còn nhanh chóng đổi cách xưng hô như vậy... Tiểu Tống Minh thật sự khiến anh vui đến điên rồi!
Vương Sác kéo cậu lại gần, giúp cậu mặc áo vào. Sau đó... Không có sau đó nữa. Sau đó chắc là đi ngủ thôi, đã gần 10 giờ đêm rồi.
Sáng hôm sau Vương Mặt Lạnh lái xe chở Tống Bánh Ngọt đi làm. Cậu ở tầng 5, Vương Sác ở tầng 7 muốn gặp nhau phải mất vài phút đi thang máy. Mất vài phút vàng bạc của người ta.
Giờ ăn trưa, Tống Minh còn đang mãi mê lên ý tưởng cho kế hoạch mới thì mọi người trong phòng đột nhiên im bật. Cảm thấy có chút không ổn, cậu ngước mắt lên nhìn thử... Thiên a~
"Anh xuống đây làm gì? "
Phó Chủ tịch đại giá quang lâm đến bộ phận ý tưởng, đúng là chuyện hiếm thấy nha <lúc trước tôi nói Tiểu Minh ở bộ phận ý tưởng phải không? Quên mất ròi>
"Đến tìm em, đi ăn! "
Đáp ngắn gọn như vậy đã nắm tay cậu kéo đi khiến cả phòng đều mở to mắt xem mình có nhìn nhằm không? Đến vị trưởng phòng đáng kính cũng phải tháo cặp kính xuống lao mấy lần rồi đeo lên. Chỉ tội mấy chị nữ nhân viên, vài người tâm lí yếu cứ ngất lên ngất xuống. Sau trưa hôm đó, sự việc nhân viên bộ phận ý tưởng cùng phó Chủ tịch chính là tin hot nhất.
"Về nhà liền phải gặp mẹ em... "
"Anh ở đây! "
Tống Minh thở dài, đưa mắt nhìn khung cảnh ngòai cửa xe. Vương Sác ở bên cạnh cũng chẳng nói nhiều, tiếp tục chạy xe. Chiếc Ferrari dừng trước siêu thị của chú Lý. Anh mở cửa bước xuống xe, lát sau quay lại cầm hai chai nước khoáng đưa cho cậu.
"Uống đi. Chấn tĩnh tâm trạng lại. "
Nói rồi anh chạy xe vào hầm giữ xe, im lặng tại chổ đậu nhìn cậu uống nước
"Tống Mình! Vào thôi. "
"Ừm! "
Cả hai tiến đến cầu thang bộ, cậu cứ đứng chần chừ mãi không dám bước lên. Bỗng nhiên Vương Sác kéo cậu vào người, ôm chặt. Tống Minh cảm nhận hơi ấm của người kia liền có thêm dũng khí, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Tống Minh thật ra từ lâu đã động tâm với anh, chỉ là cần cân nhắc thêm một số vấn đề.
"Vương Sác, anh thật sự thích em sao? "
"Anh còn phải trả lời sao? Anh thích em. "
Tống Minh yên lặng lắng nghe nhịp tim của đối phương, cậu cũng không có ý định buông anh ra, cả hai cứ như vậy ôm nhau...
Đột nhiên Tống Minh đẩy mạnh anh ra, ép anh vào tường hôn tới. Nụ hôn nhẹ nhàng, êm ái nhưng có tính chiếm hữu. Vương Sác bị tấn công đột ngột, lại muốn bật cười với nụ hôn vụng về của cậu.  Anh một tay ôm eo, tay còn lại đở gáy cậu. Một, ba, xoay người. Anh từ thế bị động trở thành chủ động, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm cậu ra, từ từ len lỗi vào các ngóc ngách trong khoang miệng cậu, cướp đi từng ngụm khí của cậu. Hai đầu lưỡi luyến ái quấn lấy nhau, từ từ chiêm ngưỡng mĩ vị trong khoang miệng đối phương. Cho đến khi Tống Minh không thở nỗi nữa đánh nhẹ vào lưng anh, Vương Sác mới luyến tiết rời khỏi môi nhỏ của cậu, kéo theo một sợ chỉ bạc ám muội.
"Em như thế nào lại chủ động rồi? Anh có thể xem là lời đồng ý không? "
Tống Minh bị hôn đến tê cả đầu lưỡi, còn chưa kịp hít đủ không khí đã nghe câu hỏi của anh.
"Em là... Là đang tự tiếp thêm chút sức cho bản thân thôi! "
"Mạnh miệng, xem sau này em có thể mạnh miệng như vậy không. "
Cả hai lên nhà, không chần chừ đẩy cửa bước vào. Qủa như dự đoán, mẹ Tống đang an ổn ngồi trên sofa, tay cầm tách trà nóng đưa lên miệng.
"Về rồi sao? Tống Minh, Phó Chủ tịch Vương, mau ngồi đi. "
Bà Tống không có chút gì gọi là bất ngờ khi thấy Vương Sác. Rõ ràng chuyện hai người sống cùng nhau không ai biết, thế nào Tống phụ nhân đây lại biết trước.
Tống Minh và Vương Sác vừa đặt mông ngồi xuống, bà Tống đã lên tiếng hỏi
"Yêu nhau bao lâu rồi? "
Hả? Gì chứ?....
楊玉 tâm tình không tốt, văn hôm nay có chút nhạt. Thứ lỗi!