Hồi ức giữa cô và hắn cứ thế ùa về. Có lẽ, hắn đã thực sự khiến cho người phụ nữ mình yêu đau khổ.
Hắn im lặng, ngực phập phồng dữ dội.
Làm sao hắn có thể tổn thương người phụ nữ mà mình yêu được chứ?
Tay hắn từ từ hạ xuống, chỉnh lại quần áo và vuốt mái móc mềm mại của cô. Dù cho hắn có nhẹ nhàng như thế nào người phụ nữ nhỏ vẫn cúi gằm đầu bờ vai run run, không nói một lời.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cầm điện, đứng sang bên kia của thang máy như 1 kẻ tội đồ. Cửa vừa mở ra, người đàn ông đã nhanh chóng bước ra mà không hề nhìn lại. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy mãi đến khi nó hoàn toàn biến mất giữa biển người, mới đau đớn mà từ bỏ ý định của mình.
***
Kể từ lần cãi vã trong thang máy, cô chưa từng gặp lại hắn. Chuyện của họ cũng do đó mà lặng im trôi vào quá khứ. Ngày tháng cứ bình bình mà trôi qua. Việc sáp nhập và thu mua sắp được ký kết. Đêm nào cô cùng phải tăng ca đến tận khuya để xử lý công việc. Nhưng chính vì bận rộn nên tất cả những phiền não, đau khổ đều bị bỏ lại phía sau.
Nếu không cứ bận rộn thế này, mọi phiền não đó sẽ không có cơ hội để tiếp tục tổn thương cô.
Không ngoài dự đoán, những ngày kế tiếp hắn không đến buổi đàm phán. Ngoại trừ những nội dung họp khẩn cấp hầu như hai người không giao tiếp gì. Ban đầu hắn còn nói với cô mấy câu xã giao nhưng sau đó hắn lại không tham dự bất kỳ cuộc họp nào cả. Cô cũng không quen với cảm giác này, dường như cô đối với hắn giờ đây đã thực sự là những người xa lạ.
Về chuyện này cô cũng rất bối rối. Chuyện sáp nhập và thu mua lại lần này cô luôn đi cùng với hắn từ đầu đến cuối nên đương nhiên biết dự án quan trọng như thế nào. Nếu bây giờ từ bỏ liệu có giống như hắn nói, hàng chục doanh nghiệp của hắn sẽ sụp đổ?
Cuộc họp hôm nay hắn cũng lại không xuất hiện. Mọi chuyện đều giao cho trợ lý giải quyết. Chuyện này đương nhiên phía đối tác cũng không hài lòng, cuối cùng giá cả phải giảm xuống mới giải quyết xong chuyện.
Trong lúc giải lao cô nghe được nhiều lời bàn tán từ người trong đội đàm phán của công ty hắn.
“Sao tổng giám đốc không đến vậy chứ?”
“Hừ, tối qua anh ấy uống nhiều quá. Ngày nào cũng uống như vậy...”
“Dự án lần này có vẻ không khả quan rồi.”
“Đừng nói dự án lần này nếu như anh ấy tiếp tục sa đà như vậy, cả công ty không biết còn trụ được bao lâu. Cả nhà tôi đều phụ thuộc vào công việc này đấy.”
“Thật không, chuyện nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng nghe nói tình hình của anh ấy rất tệ, ngày nào cũng đắm mình trong rượu, không quan tâm gì đến chuyện của công ty. Bỏ bê tất cả.”
Cuộc trò chuyện của mấy người này khiến cô trở nên hoang mang. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi rời khỏi phòng họp.
Ở tầng dưới, cô ngăn trợ lý mới của hắn lại: “Tôi muốn biết chuyện về tổng giám đốc.”
Người trợ lý tỏ ra bất ngờ về câu hỏi này, im lặng hồi lâu anh ta mới nhỏ giọng đáp lại: “Chuyện anh ấy uống rượu không phải chuyện khủng khiếp nhất. Tồi tệ hơn là lần nào uống say anh ấy cũng lái xe ra đường. Không biết anh ấy còn muốn mạng nữa không?”