Hôm nay, không biết cô nghĩ gì mà liên tiếp bỏ lơ hắn qua một bên. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng tâm trí lại đang nghĩ về một việc. Đó là khi bộ phim kết thúc, làm thế nào để bắt cóc cô về rồi làm chuyện kia? Nếu cô không đồng ý, hắn sẽ bị kết án hi,ếp d.â.m vài năm...
Với một cái liếc mắt, hắn bí mật nhìn con mồi của mình. Hắn ch,ết mất. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với cổ chữ T hới hé mở, để lộ hầu hết cổ trắng hấp dẫn, khiến ai nhìn vào cũng muốn trở nên hung dữ như ma cà rồng.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly. Ngay khi cô ngồi xuống, cặp đùi trần trụi hấp dẫn hiện ra, chỗ nào nên lộ cũng đã lộ. Trước mặt hắn, chiếc váy có thể bao phủ nơi linh thiêng huyền ảo. Hai chân khép vào nhau tạo thành hình tam giác nhỏ, dường như đang dụ dỗ hắn đưa tay nhấc tấm vải mỏng lên để tìm hiểu.
Ý chí của hắn giống như đi trên lớp băng mỏng, bây giờ nó đã biến thành một làn khói, trôi nổi không một dấu vết.
Các mao mạch trong khoang mũi sắp phát nổ. Nó không nên diễn ra như vậy. Hắn lau mặt để tỉnh táo lại. Lúc cô không chú ý, hắn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn. Ngay sau đó, máy điều hòa trung tâm trong rạp chiếu phim đã đổi sang chế độ cực lạnh.
Sau một khoảng thời gian, cô lạnh đến nỗi run lập cập, phải nép mình vào vòng tay hắn, cơ thể cô tự nhiên dựa sát vào “nguồn ấm” bên cạnh.
“Nguồn ấm” nguy hiểm chờ đợi con mồi, nhịn không được tận hưởng cái ôm của người đẹp.
“Có lạnh không?” Hắn cố ý hỏi, nhân cơ hội để ôm cô ngồi lên trên đùi mình.
Cô cuộn tròn thành một cái tổ nhỏ trong vòng tay vừa rộng vừa nóng bỏng của hắn, ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của hắn bằng cả hai tay, giống như đang cầm một cái lò sưởi khổng lồ.
“Ừm...” Cuối cùng, cô cảm thấy thoải mái. Cô khịt mũi hài lòng, nhưng cô không biết rằng mình đã lên xe của đạo tặc.
“Nhìn kìa...” cô dựa vào cánh tay hắn nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi màn ảnh, kéo hắn thảo luận về cốt truyện. “...Bánh mì do nữ chính nướng to và mềm, trông rất ngon.”
“Chà... Nó thực sự to, mềm, ngon…” Người đàn ông không có tâm tư để xem phim.
Đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào hai “bánh mì” cao trong cổ áo cô. Từ góc nhìn hiện tại của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy những quả mọng màu đỏ tươi ở đầu trước của “bánh mì” một cách rõ ràng. Hắn gào thét trong lòng. Âm thầm nuốt nước bọt.
“Ah! Cô ấy sẽ mang nó đến cho chồng ăn! ”
“Ăn nó thật ngon... “ Hắn ham muốn liếm đôi môi khát nước của mình.
“Không đời nào! Bên trong nó có độc! ”
“Không sao đâu, anh sẵn sàng bị đầu độc…” Cuối cùng hắn cũng không nhịn được. Hắn mở cổ áo của cô bằng một tay, lấy nó ra khỏi áo ngực bằng tay kia, bóp lấy một bộ ngực nặng xoa nắn.
“Anh... “ Cô đột nhiên bị tấn công cuối cùng cũng tỉnh lại, hoảng loạn nhìn xung quanh, gương mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn ngăn chở hắn. “Anh không giữ lời. Anh đã nói nếu em không đồng ý, anh sẽ không chạm vào em...”
“Tôi không chạm vào em. Em không lạnh sao? Nếu em bị lạnh ở ngực, rất dễ bị ốm. Tôi đang giúp em sưởi ấm.” Người đàn ông nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc. Tay hắn không những không dừng lại mà còn tăng cường chuyển động vươn tới một viên ngọc khác.
“Anh bị điên à? Đây là rạp chiếu phim, người ở sau...”
“Nhưng đây là chỗ ngồi của cặp đôi. Nghe này, ai thực sự đến đây để xem phim?” Người đàn ông phàn nàn một cách đau khổ. Cô hướng tai lên lắng nghe. Ghế của cặp đôi đều là ghế sô pha, phần tựa lưng rất cao, hiệu quả che chắn rất tuyệt vời.
Cô bắt đầu loáng thoáng nghe thấy âm thanh lạ ở ghế bên cạnh. Chỉ có chỗ ngồi của họ yên tĩnh như tờ, cô không thể không đỏ mặt. “Anh đã lên kế hoạch cho vụ này phải không?”
“Chúng ta có phải là người yêu hay không? Các cặp đôi có nên đặt chỗ của cặp đôi không? Nếu em đặt chỗ này, có phải em nên tuân theo các quy tắc?” Hắn phân tích từng điều một, từng bước tiến về phía trước. Những gì hắn nói là hợp lý, làm cô không nói nên lời.
“Anh thật vô lý…”
“Tôi chỉ nhớ em, rất nhiều. Nên em hãy để tôi sưởi ấm em, một chút thôi.” Hắn dỗ dành bằng ngữ điệu dịu dàng, nhưng bàn tay không thành thật của hắn đã bắt đầu xoa xuống lưng, xuống vùng eo xinh đẹp của cô. Cuối cùng, hắn đến phần cuối được chờ đợi từ lâu của mình, nhấc váy của cô ấy lên và áp lòng bàn tay vào.
“Nhìn này, em không mặc quần tất. Mông nhỏ của em bị lạnh ngắt rồi. Tôi đây rất đau lòng.” Hắn vỗ nhẹ vào cánh mông đàn hồi giống như quả đào của cô, tạo ra âm thanh lanh lành.
Sau đó, hắn nhào nặn vài lần, mới buông tha. Hắn bóp nó chơi vui vẻ cho đến khi cặp mông màu hồng của cô được bao phủ đầy dấu vân tay ban đỏ.
Bàn tay to nóng bỏng tiếp tục luồn về phía trước một lần nữa: “Và ở đây... Nó không thể bị đóng băng… ở đây, ồ... Tôi không thể chịu đựng được.”