Siêu Cấp Shipper

Chương 4: Vật Tay





Đám người Tiền Lỵ vô cùng xấu hổ, chỉ đành rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Ôn Hinh như đang suy nghĩ gì đó mà cười cười, xoay người đi vào tiệm internet cafe.

Những người xung quanh cũng rất nhanh đã giải tán hết.
“Anh Khải, không phải anh nói Phương Dạ là một tên nghèo kiết xác sao, sao anh ta lại lái xe thể thao?” Em gái tóc vàng nghi hoặc nói: “Có khi nào cha mẹ anh ta là nhà giàu ngầm không?”
“Anh thấy, tám chín mươi phần trăm là cậu ta thuê chiếc xe này!” Trương Tử Khải cười lạnh nói: “Trước kia anh đã gặp qua cha mẹ cậu ta, đều là những công nhân xí nghiệp ở dưới tầng đáy của xã hội mà thôi, sao có thể là nhà giàu ngầm được chứ?”
Hiển nhiên là em gái tóc vàng cũng đồng ý với suy nghĩ này, che miệng cười nói: “Vì để theo đuổi hoa khôi, anh ta cũng thật đã lấy hết vốn liếng ra rồi.

Tiền thuê xe thể thao một ngày không ít đâu, nếu như cha mẹ anh ta biết chắc họ sẽ tức đến ói máu.”
“Ha ha ha ha, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, sinh ra đứa con không có tiền đồ như vậy thôi.” Trương Tử Khải càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, tâm trạng buồn bực nãy giờ đều đã bị quét sạch: “Chờ xem đi, tối nay chúng ta sẽ có kịch hay để xem…”
Phương Dạ lái chiếc Poison về thẳng phố thương mại, sau khi khoá xe thì lấy xe điện xuống, sau đó lái xe điện về quán cafe dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
“Chị Vi, em về rồi!” Anh cười ha ha hỏi: “Còn đơn hàng nào không?”
Hai đơn hàng liên tục đều nhận được lợi ích lớn, bây giờ anh hận không thể nhận nhiều đơn hàng một chút.
“Gấp cái gì, ngày nắng nóng thế này, chẳng lẽ cậu không muốn nghỉ một chút sao?” Hạ Vi liếc anh một cái, sau đó đưa ly cafe qua: “Tôi mời cậu đó, uống đi.”

“Cảm ơn chị!” Phương Dạ nhận lấy uống một ngụm lớn, đúng là anh đang rất khát.
“Uống từ từ thôi, đâu có ai giành với cậu, lỡ bị sặc thì sao?”
Phương Dạ uống một ngụm hơn nửa ly vào bụng, vừa lau miệng vừa cười nói: “Ngon quá, tay nghề của chị Vi đúng là rất tuyệt, hèn gì tiệm chúng ta làm ăn tốt như vậy!”
Hạ Vi đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Bớt nịnh hót đi, tôi sẽ không dễ dàng tăng lương cho cậu đâu.

Tiền thuê và tiền điện nước bây giờ mắc như vậy, đừng thấy tiệm làm ăn không tệ, thực ra cũng chỉ là miễn cưỡng không bị lỗ mà thôi.”
“Chị Vi đừng hiểu lầm, em không có ý này.” Phương Dạ mau chóng xua tay nói.
Bây giờ anh đã là tỷ phú, đương nhiên không quan tâm đến chút tiền lẻ này.
Hạ Vi lại không tin: “Đừng tưởng tôi không biết mục đích mà cậu đến đây làm công là vì người đẹp đến đây tuần trước đúng không.

Chị đây là người từng trải, nhìn một cái là thấy ngay.

Nói chị nghe xem, hai người phát triển đến bước nào rồi, đã ra ngoài thuê phòng chưa?”
“Vẫn chưa ở bên nhau.” Phương Dạ cười khổ nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tối nay chắc sẽ có kết quả.”
“Ồ, thì ra tối nay cậu muốn tỏ tình sao?” Hạ Vi đầy kinh nghiệm nói: “Nếu vậy tôi sẽ đưa cậu tiền lương trước, tránh làm hỏng đại sự của cậu!”
“Không cần không cần, tôi có…”
Hạ Vi không nói nhiều chuyển luôn tiền cho anh, Phương Dạ cầm điện thoại xem, số tiền hình như không đúng lắm.
“Chị Vi, không phải 500 tệ sao?”
“Thêm 500 coi như chị tặng cậu.” Hạ Vi vui vẻ nói, “Cố lên, sớm thoát khỏi kiếp FA.”
Phương Dạ không kìm được sự cảm động, có thể gặp được một bà chủ như chị Vi, anh cũng xem như là rất may mắn rồi.
Đúng là quán cafe làm ăn không tệ, Phương Dạ còn chưa uống xong ly cafe, đơn hàng mới đã đến rồi.
“Anh trai shipper tiện thể mang hai túi gạo lên đây, nếu không thì đánh giá kém…” Sau khi nhìn thấy dòng ghi chú này, Phương Dạ suýt nữa đã chửi thề.
“Đừng giận, khách hàng là Thượng Đế mà.” Hạ Vi cười rồi đưa cafe và điểm tâm đã gói xong cho anh: “Đi sớm về sớm, ship xong đơn này tôi sẽ cho cậu tan làm.”
“Biết rồi chị Vi.” Phương Dạ lấy tinh thần rồi đi ra khỏi quán cafe, ngồi lên chiếc xe gắn máy chạy đi nhanh như chớp.
Mặc dù Poison rất tốt, nhưng nếu dùng để đi ship, đương nhiên chiếc xe gắn máy của anh vẫn là tiện lợi nhất!
Anh mua hai bao gạo hai mươi lăm kí ở trong siêu thị trước khu chung khư của khách hàng.

Sau khi đến dưới lầu, anh đau khổ phát hiện thang máy đã bị hư:
“Mẹ nó, khách hàng này ở tầng mười đấy!” Phương Dạ tức giận khiêng bao gạo, vịn cầu thang từ từ leo lên.
Thể chất của anh không được xem là quá tốt, còn chưa leo được hai tầng đã thở hổn hển rồi.

“Cố lên, mày làm được mà!” Phương Dạ nghỉ một lúc, rồi lại khiêng bao gạo tiếp tục đi lên.

Leo gần mười lăm phút, cuối cùng anh cũng lên đến tầng mười.
Sau khi ấn chuông cửa, một chàng trai đi ra mở cửa.
Anh chàng khoảng ba mươi tuổi, cánh tay anh ta còn to hơn đùi của Phương Dạ, trên cổ quấn một chiếc khăn lau mồ hôi, trong tay còn cầm một cái tạ tay, hình như là đang tập thể dục trong nhà.
“Sao chậm vậy?” Người đàn ông cơ bắp nhận lấy cafe: “Khiêng gạo vào đi, để trong phòng bếp là được.”
“Được… Được ạ!” Phương Dạ mệt muốn đứt hơi, nhưng vẫn khiêng hai bao gạo vào trong phòng bếp theo lời dặn của khách hàng.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là tăng cường thể chất sơ cấp!”
Quả nhiên là lại được thưởng rồi!
Trong chốc lát, cơ thể của Phương Dạ đã xảy ra thay đổi.

Cơ bắp trở nên rắn chắc và cân đối, gần như mỗi một tế bào đều tràn đầy sức mạnh.

Anh cảm thấy một đấm của mình đó thể đánh chết cả một con hổ!
Nếu như thể chất của người bình thường là một điểm, vậy thì thể chất hiện tại của Phương Dạ ít nhất cũng hơn năm điểm, đây chính là sức mạnh của hệ thống.
“Tuổi còn trẻ như vậy, sao khiêng có chút đồ mà đã mệt đến thếrồi?” Người đàn ông cơ bắp khinh thường nhìn anh một cái, sau đó nâng cánh tay lên khoe cơ bắp của mình: “Nhóc con, cậu phải chú ý rèn luyện sức khỏe.

Nếu cậu có thể tập luyện thành như vậy, có khiêng thêm hai bao gạo nữa cũng không thành vấn đề.”
“Anh nói thật nhẹ nhàng, đây là tầng mười đấy, anh giỏi như vậy sao không tự mình khiêng đi?” Phương Dạ bất mãn nói.
“Nếu tôi tự mình khiêng thì còn cần cậu làm gì, tưởng tôi ngu à?” Người đàn ông cơ bắp cười lạnh nói: “Nếu không phải là do thang máy hư rồi, tôi cũng sẽ không mua cafe chỗ cậu đâu!”
“Thì ra anh đặt cafe là vì muốn tôi làm lao động miễn phí cho anh?” Lúc này, Phương Dạ vô cùng tức giận.
“Đúng thì sao? Cho dù cậu có biết thì cũng phải ngoan ngoãn làm thôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cậu!” Người đàn ông cơ bắp không biết xấu hổ nói.
Phương Dạ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có bắt nạt người quá, tôi thấy anh cũng chỉ là một người nhìn được nhưng không dùng được mà thôi, sức lực chưa chắc đã lớn hơn tôi!”
“Cậu nói gì?” Người đàn ông cơ bắp nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận, anh ta ghét nhất người ta nói mình như vậy: “Nhóc con, nói bậy sẽ phải trả giá đấy, coi chừng tôi xé nát cái miệng của cậu, rồi lại đánh giá kém cho tiệm cafe đấy!”
“Không tin? Vậy chúng ta so thử đi?” Phương Dạ xắn tay áo lên: “Vật tay là đơn giản nhất, thế nào? Ai thua người đó là cháu!”
“Được, một lời đã định!” Người đàn ông cơ bắp đang cầu còn không được.

Hai người ngồi vững trước một cái bàn hình vuông, mỗi người đưa tay phải ra nắm chặt tay đối phương.
“Một trận quyết định thắng thua hay là ba trận thắng hai trận?”
“Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy đâu, một trận quyết định thắng thua đi!” Phương Dạ bình thản nói.
“Được, bắt đầu!” Người đàn ông cơ bắp bắt đầu giữ chặt cổ tay, anh ta quyết định từ từ giày vò Phương Dạ!

Nhưng vừa ra sức, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.
Cổ tay của Phương Dạ thế mà lại cứng như sắt, dù cho anh ta có dùng sức thế nào thì cũng không hề nhúc nhích.
“Thật kỳ lạ!”
Người đàn ông cơ bắp không hề nản lòng, tiếp tục dùng sức mạnh hơn.
Phương Dạ dường như không hề cảm nhận được sự cố gắng của anh ta, cười nhạt một tiếng rồi nắm lấy tay đối phương vặn nhẹ một cái.
Sắc mặt của người đàn ông cơ bắp thay đổi rất nhanh.

Theo sức mạnh ngày càng lớn, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu cũng xuất hiện ngày càng nhiều trên trán anh ta.
“Dùng sức đi, anh chưa ăn cơm sao?” Phương Dạ châm biếm nói.
“Đừng… đừng có đắc ý!” Người đàn ông cơ bắp tức đến không chịu nổi, cắn chặt răng dùng hết sức lực trên người.
“Chậc chậc chậc, yếu quá đi.” Phương Dạ lắc lắc đầu, sau đó ấn cổ tay của người đàn ông cơ bắp vào trong một cái, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc cực lớn vang lên, chiếc bàn gỗ vốn rất chắc chắn đã không chịu nổi sức mạnh này mà vỡ thành tám mảnh!
“Đau đau đau đau!” Người đàn ông cơ bắp che cổ tay lại, gào khóc thất thanh, lúc nãy Phương Dạ ấn một cái đã kéo căng cơ của anh ta rồi.
“Không cần gọi ông nội, nhưng nhớ phải đánh giá tốt, nếu không lần sau tôi sẽ lại đến tìm anh để vật tay đấy.” Phương Dạ phủi phủi vụn gỗ trên đùi, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi nhà của người đàn ông cơ bắp.
“Quái vật… Đúng là một quái vật mà…” Ánh mắt của người đàn ông cơ bắp ngây ra nhìn về phía Phương Dạ rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Rốt cuộc anh ta xui xẻo đến mức nào mà lại chọc đến tên này chứ…
Phương Dạ sảng khoái leo lên xe gắn máy.

Điện thoại trong túi lại vang lên, anh lấy ra nhìn, thì ra là tin nhắn Lâm Sương Sương gửi đến.
‘Phương Dạ, tôi vẫn cảm thấy tối nay nhiều người thì sẽ vui hơn.

Hay là chúng ta đặt một phòng bao ở khách sạn Thuỵ Hào rồi gọi cả bọn Tiểu Lỵ đến nhé, cậu thấy thế nào?’
“Khách sạn Thuỵ Hào?” Phương Dạ ngây ra.
Đó là nhà hàng năm sao vang danh khắp thành phố này, giá cả không hề rẻ chút nào!
Trong kế hoạch của bọn họ, vốn dĩ là muốn đến một nhà hàng Tây để trải qua bữa tối chỉ có hai người….