Xe taxi vừa chạy đi được chừng mấy trăm thước, Tôn Nguy lấy ra gói thuốc lá ném cho tài xế trung niên có thân hình hơi mập mạp, trên đầu đã có chút hói, nhìn như tùy ý hỏi một câu: "Phía sau có người theo không?"
Người trung niên tóc vàng mắt xanh, thấy thế nào cũng là người sinh trưởng tại nước Anh, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, khóe miệng hiện ra vẻ cười nhạt trào phúng, dùng tiếng Trung cực kỳ tiêu chuẩn đáp: "Có ba chiếc đi theo phía sau, cũng không biết thuộc phía chính phủ hay truyền thông. Cần tôi bỏ rơi bọn hắn không?"
Tôn Nguy hừ lạnh một tiếng, phân phó nói: "Những con ruồi này thực sự đáng ghét, Cao ca, phiền anh bỏ rơi bọn hắn đi."
"Được thôi." Vị tài xế người Anh được Tôn Nguy gọi là Cao ca lên tiếng, nhấn mạnh chân ga, đồng thời vặn mạnh tay lái. Chiếc taxi dùng tốc độ nhanh như điện chớp đột nhiên chui vào một con đường nhỏ chật hẹp bên cạnh, bên trong con đường nhỏ, hắn quẹo đông lại quẹo tây khoảng mười phút, một lần nữa hắn lại cho xe taxi quay về đường lớn. Thừa dịp cơ hội đang đợi đèn xanh đèn đỏ, vị tài xế tên Cao ca mở gói thuốc Tôn Nguy ném qua, lấy một điếu bỏ vào miệng châm lửa. Rít sâu một hơi lại phun ra, dùng một loại giọng nói của một người con lãng tử đã lâu không về nhà, nhỏ giọng cảm khái một câu: "Ân, đúng vị đạo chính tông quê nhà, đã nhiều năm không được nếm qua."
Bỏ qua những con ruồi theo dõi, xe taxi không chậm không nhanh bình ổn chạy về hướng nhà bảo tàng Anh. Một lát sau, đã chạy tới New Oxford Street, Russell Square. Nhà bảo tàng nước Anh có lịch sử đã lâu trên thế giới, lại có tính tổng hợp quy mô to nhất, đang nằm trên sân rộng này. Còn chưa xuống xe, Trương Văn Trọng xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn thấy được cửa chính kiến trúc theo phong cách La Mã. Nhất là mười sáu cột khắc phù điêu theo hình trụ La Mã, càng thể hiện ra khí phách đồ sộ rộng lớn.
Lúc này xe taxi ngừng lại, Tôn Nguy chỉ tay, nói: "Trương ca, đó là nhà bảo tàng Anh. Thế nào, tôi đi vào với anh?"
"Thế nào, cậu lo lắng về tôi?" Trương Văn Trọng cười cười, hỏi ngược lại.
"Sao lại vậy? Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi." Tôn Nguy cười đáp.
"Các vị muốn làm gì thì đi làm việc của mình đi thôi, không cần đi cùng tôi, tôi cũng chỉ muốn đi dạo một mình." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đưa tay đẩy cửa xe bước xuống.
Nếu Trương Văn Trọng đã rõ ràng biểu lộ thái độ, như vậy Tôn Nguy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười gật đầu nói: "Vậy được, tôi sẽ không gây trở ngại anh nữa, khi nào anh muốn về thì gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón anh."
"Khi trở lại cũng không cần phiền phức cậu nữa, tôi tự mình về được." Trương Văn Trọng cười lắc đầu từ chối, xoay người hướng tòa nhà rộng lớn trên sân rộng đang đông đúc du khách đi đến. Tôn Nguy theo dõi bóng lưng của hắn vài giây, mới phân phó vị tài xế tên Cao ca lái xe rời khỏi nơi đó.
Tòa nhà này vào thế kỷ mười chín được kiến thành nhà bảo tàng nước Anh, chiếm diện tích sáu bảy mươi ngàn bình phương. Hiện nay tổng cộng có hơn một trăm phòng trưng bày, số cổ vật dùng để triển lãm cũng phải hơn bốn triệu vật phẩm. Vô luận là quy mô kiến trúc hay số lượng vật phẩm đem triển lãm, trên toàn bộ thế giới cũng có thể đứng được ở số một số hai. Cùng với New York Metropolitan Museum, Bảo tàng Louvre ở Paris, đều được liệt vào ba nhà bảo tàng lớn nhất thế giới. Du khách các quốc gia nghe danh mà đến tham quan, tự nhiên cũng nối liền không dứt.
Sau khi đi vào nhà bảo tàng, Trương Văn Trọng cũng không vội vã đi tới phòng triển lãm văn vật nghệ thuật đông phương thuộc Trung Quốc, mà theo dòng người đi vào phòng triển lãm văn vật Ai Cập, vừa thưởng thức văn vật, vừa dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá hệ thống bảo an của nhà bảo tàng. Những thi thố công khai về bảo an, cũng chỉ có thể hù dọa những kẻ trộm bình thường, còn thi thố bảo an chân chính tại đây, đều giấu trong chỗ tối, không thể đơn giản mà phát hiện được.
Trương Văn Trọng chậm rãi đi tới tấm bia đá Rosetta thuộc văn vật Ai Cập trứ danh, híp mắt đánh giá khối đá được chế tác trước Công Nguyên. Cao đến vài thước, rộng cũng không ít. Ở trên khối đá, được dùng văn tự Hy Lạp, văn tự Ai Cập cổ và văn tự thể văn thông tục ba loại chữ viết do quốc vương Ai Cập Ptolemy V tuyên ngôn, ở bên cạnh Trương Văn Trọng, là một đôi vợ chồng son trẻ tuổi người Pháp đang hiếu kỳ đánh giá tấm bia đá cẩm thạch, vừa cười khẽ thì thầm âu yếm, thường thường còn thản nhiên không hề để ý mình đang ở giữa công chúng ôm nhau hôn thắm thiết.
Trương Văn Trọng nhìn thấy một màn này, trong lúc lắc đầu cảm khái người Pháp vô cùng lãng mạn, đồng thời trong lòng cũng không tự chủ được hiện lên một bóng hình xinh đẹp, điều này đột nhiên làm cho hắn chấn động. Sau thoáng chần chờ, hắn lấy điện thoại do hoàng thân Charles đưa tặng bấm dãy số di động của Vưu Giai.
"Đô...đô...đô..."
Sau một thoáng, bên trong điện thoại chỉ truyền ra thanh âm đô đô, Vưu Giai vẫn chưa tiếp điện thoại.
"Không ai tiếp sao? Mà thôi, chờ sau đã." Trương Văn Trọng lắc đầu, yếu ớt thở dài, bỏ điện thoại trở vào trong túi, đi theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm văn vật Ai Cập, hướng về phòng triển lãm văn vật Hy Lạp La Mã, cùng lúc đó, cũng ngay bên trong nhà bảo tàng nước Anh, chỉ bất quá là ở bên trong phòng triển lãm văn vật Hy Lạp La Mã, Vưu Giai trong bộ trang phục thanh lịch nhưng không mất vẻ tôn quý, đang loay hoay mở túi xách lấy ra điện thoại di động của nàng, nhìn biểu hiện dãy số trên màn hình. Khác với Trương Văn Trọng chính là, điện thoại của Vưu Giai vẫn có thể sử dụng tại nước ngoài. Cho nên mặc dù nàng đang ở London nước Anh, vẫn có thể nhận được điện thoại.
"Giai Giai tỷ, ai gọi điện thoại cho chị vậy?" Vưu Tình đang đứng bên người nàng, trang phục vô cùng model thò đầu tới, hiếu kỳ nhìn số điện thoại dò hỏi.
Vưu Giai lắc đầu nói: "Không biết, là một số điện thoại xa lạ."
Ánh mắt Vưu Tình dời khỏi màn hình, bắt đầu quan sát văn vật Hy Lạp La Mã xung quanh, lại thuận miệng nói: "Giai Giai tỷ, chị thử gọi lại hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết đối phương là ai sao?"
Suy nghĩ một chút, Vưu Giai cũng không gọi lại, mà bỏ điện thoại vào túi xách, vừa cười vừa nói: "Thôi khỏi, nếu như đối phương tìm chị có việc, thì sẽ gọi lại thôi."
Vưu Tình đột nhiên cười, trêu ghẹo nói: "Ai, em nói chị Giai, chị thật không gọi lại sao? Chị không sợ, người gọi tới là Trương ca hay sao?"
Trương Văn Trọng?
Trong đầu Vưu Giai đột nhiên hiện ra thân ảnh Trương Văn Trọng, điều này làm cho nàng không khỏi chần chờ, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: "Điện thoại này có phải do Trọng ca gọi tới không?" Nhưng nàng rất nhanh nở nụ cười tự giễu, hơi lắc đầu tự nói: "Cũng không phải trong phim điện ảnh, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy?"
Vưu Tình cũng thật không ngờ tới, một lời suy đoán đùa giỡn của nàng lại thật chính xác, cũng không biết Vưu Giai đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này nàng đã dời ánh mắt khỏi những văn vật Hy Lạp La Mã, dùng giọng nói vô cùng cảm khái lẫn kính nể nói: "Tuy rằng đã sớm biết y thuật của Trương ca rất cao, nhưng em không bao giờ ngờ được anh ấy lại được hoàng thân Charles đích thân mời đến chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, thực sự là quá uy vũ. Giai Giai tỷ, chị thật không biết đâu, đêm qua em trò chuyện với mấy người bạn thân trên mạng, có nhắc tới em quen Trương ca, còn rất quen thuộc hắn, đã làm cho bọn họ ước ao muốn chết. Thậm chí còn có một cô gái nhỏ xuân tâm nhộn nhạo, không ngờ còn gọi điện thoại đường dài, muốn em đưa phương thức liên hệ với Trương ca nói cho cô ấy. Nghe giọng nói của cổ, sợ là thật muốn dâng luôn tới cửa. Nhưng Giai Giai tỷ cứ yên tâm, em đã tận đáy lòng nhận thức Trương ca là anh rể, tự nhiên sẽ không tiết lộ tin tức của hắn."
Nói đến đây, nàng hơi khựng lại, có chút hiếu kỳ, cũng có chút lo lắng nói: "Cũng không biết rốt cục Trương ca có chữa lành được cho nữ hoàng Elizabeth hay không?"
So sánh với Vưu Tình, Vưu Giai lại tràn đầy lòng tin nói: "Yên tâm đi, với y thuật cao siêu của Trọng ca, thế giới này không có tật bệnh gì làm khó được anh ấy!"
"Không sai, Trương tiên sinh nhất định sẽ chữa tốt cho nữ hoàng bệ hạ!" Alan đang đứng bên cạnh Vưu Tình, dùng tiếng Trung lưu loát nói. Sắc mặt hắn hiện tại tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng thân thể đã khôi phục bảy tám phần. Lần này nghe nói Vưu Giai và Vưu Tình muốn du ngoạn London, hắn thân là chủ nhân lập tức xung phong làm mặt dày đòi tới làm hướng dẫn viên.
Lần này Vưu Giai đến Anh quốc, đại biểu cho tập đoàn Vưu thị cùng một công ty của nước Anh thương thảo công việc hợp tác, tùy tiện cũng đưa Vưu Tình trở về Anh quốc đi học. Tính toán thời gian, nàng còn đến Anh quốc sớm hơn Trương Văn Trọng vài ngày.
"Ai cần anh lắm miệng!" Vưu Tình trừng Alan, sau đó vẻ mặt cười xấu xa đùa giỡn tỷ tỷ: "Ôi, Giai Giai tỷ, thực sự không ngờ, lòng tin của chị đối với Trương ca lại lớn đến như vậy. Con gái còn chưa xuất giá, chị đã như vậy rồi, chờ khi chị thật sự gả cho ảnh, thật không biết lại biến thành thế nào nữa đây."
"Hay cho cô gái nhỏ, cũng dám trêu chọc chị, có phải đã lâu không bị đòn, da bị ngứa phải không?" Vưu Giai cười mắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Vưu Tình vội vã cầu xin: "Đừng đánh, đừng đánh, em nhận sai được chưa vậy? Sau này em cũng không dám nữa."
Cười nháo loạn một trận, Vưu Tình đẩy Alan đang cười ngây ngô nhìn hai người, nói: "Alan, đừng nghĩ lung tung, mau mang chúng tôi đến phòng triển lãm văn vật Trung Quốc nhìn xem. Tôi muốn nhìn xem người Anh các anh đến tột cùng đã thu thập bao nhiêu hi thế trân bảo của quốc gia chúng tôi đây!"
Vẻ mặt Alan xấu hổ, vội vã biện hộ cho mình: "Chuyện này không quan hệ tới tôi."
Vưu Tình trợn mắt, tức giận nói: "Lời vô ích, chuyện này mà có quan hệ tới anh, anh chẳng phải thành lão yêu quái rồi sao?"
"Đừng nhắc tới, tôi suýt chút cũng đã thành yêu quái rồi đó." Alan dùng thanh âm nhỏ tới mức chỉ có hắn nghe được nói thầm. Sau đó lại ân cần hướng dẫn Vưu Tình cùng Vưu Giai đi ra khỏi phòng triển lãm văn vật Hy Lạp La Mã, đi tới phòng triển lãm của Trung Quốc.
Ngay khi chân trước của Vưu Giai bước ra khỏi phòng triển lãm Hy Lạp La Mã, chân sau của Trương Văn Trọng cũng vừa đi vào bên trong.
Kẻ trước người sau, hai người cứ như thế đã đi lướt qua nhau.