Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 86





Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 86: Hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian.
Nguồn dịch: Dịch giả - Cổ miêu
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
- Cậu chỉ giỏi ăn thôi. Được rồi, chúng ta tìm một gian phòng nhỏ nhưng có thể ăn uống vui đùa là được nhé?
Tần Thư Nhã nói ra ý nghĩ của mình.
- Cũng được đấy, tôi nghĩ mọi người nên đi quán bar Thiên Đường Nhân Gian đi, chỗ đó có cho thuê phòng, có thể ăn uống cũng có thể hát hò, mọi người nghĩ sao?

Cuối cùng cái tên kín miệng Hoàng Thế Nhân cũng mở lời.
- Thiên Đường Nhân Gian hả? Chỗ đó đắt lắm.
Lý Na là bạn gái gã nên vội lên tiếng, nói thầm.
- Không sao, anh có tiền mà.
Hoàng Thế Nhân nói câu đó xong liền liếc mắt nhìn sang Vu Thiên, như muốn nói cho Vu Thiên biết gã có nhiều tiền, Vu Thiên không thể so với gã được.
Vu Thiên thì lại chẳng sao hết, đi đâu chơi cũng thế cả thôi. Hắn sở dĩ đi theo Tần Thư Nhã cũng bởi vì sự an toàn của cô, mà cha cô đang giúp mình xây dựng võ trường. Hơn nữa mấy ngày nay không ở trường học thì là ở phòng ngủ, Vu Thiên cũng nghĩ nên thay đổi một chút không khí.
- Hay lắm, thế có phải thiếu gia Hoàng Thế Nhân đây mời khách hay không?
Uông Mai vừa nghe Hoàng Thế Nhân nói đi Thiên Đường Nhân Gian thì không nhịn được sự hưng phấn trong lòng. Mà cái tên Hoàng Thế Nhân này lại thể hiện chính mình có tiền, không thịt hắn thì thịt ai bây giờ?
Lúc này Hoàng Thế Nhân không quan tâm Uông Mai, kể cả người bạn gái trên danh nghĩa Lý Na của mình, hắn đang nhìn Tần Thư Nhã chờ đợi.
Tần Thư Nhã tựa hồ cũng cảm thụ được ánh mắt của Hoàng Thế Nhân.
- Lý Na, theo cậu nên đi đâu đây?
Cô rất thông minh khi đẩy quyền lựa chọn cho bạn gái Hoàng Thế Nhân.
- Thế thì nghe Mai tỷ đi, chúng ta đi Thiên Đường Nhân Gian.
Tuy Lý Na muốn tiết kiệm cho bạn trai nhưng nghĩ tới mọi người đang cao hứng mà làm như vậy không phải khiến cho mọi người mất hứng hay sao?
- Được, Lý Na cũng đồng ý rồi, ha ha, chúng ta đi Thiên Đường Nhân Gian thôi.
Uông Mai khá là nhí nhảnh, khi thấy Lý Na đồng ý liền vui sướng đến nhảy cẫng lên.
Cứ thế, sáu người gọi hai taxi hướng về hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian trên phố Hoàng Kim.
Do đại học Trung Hoa chỉ cách Thiên Đường Nhân Gian có hai con phố nên không lâu sau đó, mấy người Vu Thiên đã đặt chân tới cửa lớn của Thiên Đường Nhân Gian.
Sau khi trả tiền xe, sáu người liền bước ra ngoài.
- Oa! Thiên Đường Nhân Gian quả là xa hoa, xem đại môn khí phái chưa này.
Người nói lời này là Uông Mai, bởi trong sáu người trừ Vu Thiên ra, thì Uông Mai không phải là người thành phố Trung Sơn. Bởi sống ở những thành thị hạng ba nên khi tới kinh thành cô thấy cái gì cũng mới mẻ, nhất là khi tới hộp đêm số một kinh thành, Thiên Đường Nhân Gian, không kinh ngạc mới là khó tin.

Vu Thiên khi thấy cửa lớn của Thiên Đường Nhân Gian cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên này cũng dần bị áp chế xuống. Bởi trước đó Hắc Lang còn mời hắn tới Đế Hào ăn cơm, mà mặt tiền chỗ đó với ở đây cũng không khác biệt mấy, sự ngạc nhiên của Vu Thiên vì thế mà giảm hẳn.
Nhưng sự do dự trong nháy mắt đó lại bị Hoàng Thế Nhân bắt được.
Do Vu Thiên cũng không có giới thiệu mình ở đâu đến, người nhà làm gì, mà Tần Thư Nhã cũng không nói, nên Hoàng Thế Nhân cũng không biết nhiều lắm về hắn, giờ thấy Vu Thiên ngạc nhiên thì gã biết chắc hắn chẳng phải công tử gì hết, chí ít là lần đầu tới nơi như thế này, nếu không thì ánh mắt của hắn cũng sẽ không như vậy. Cảm giác được điều này, khóe miệng Hoàng Thế Nhân khẽ nhếch lên, trong lòng có chút vui vẻ.
- Mọi người mời vào, xin hỏi mọi người muốn hát, khiêu vũ hay là nghỉ ngơi?
Thấy sáu người Vu Thiên đang bước vào cửa lớn, một nữ chiêu đãi viên nhiệt tình chào đón.
- Cho chúng tôi một phòng, có thể hát là được, tốt nhất là có thêm một phòng nhỏ bên trong để tiện nghỉ ngơi chút.
Hoàng Thế Nhân hướng về nữ chiêu đãi viên, thành thạo nói.
- Được, mấy vị tiên sinh, tiểu thư xin mời theo tôi.
Nghe thấy Hoàng Thế Nhân nói thế, nữ chiêu đãi viên kia liền mỉm cười dẫn sáu người Vu Thiên vào. Đối với loại sinh viên coi tiền như rác thì đám phục vụ ở đây một ngày thấy không ít.
Qua một hành lang dài, bước qua một tấm thảm đỏ mềm mại, mấy người Vu Thiên dừng trước một căn phòng mang biển 138.
- Các vị tiên sinh tiểu thư, đây chính là phòng mấy người yêu cầu.
Nói xong mấy câu này, nữ phục vụ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó bước vào bật đèn lên. Một gian phòng rộng khoảng 60m2 hiện lên trước mắt mấy người Vu Thiên.
- Các vị nếu muốn rượu thì trong tủ kia có, còn nếu muốn……
- Nếu muốn ăn hoa quả thì mở tủ dưới, còn nếu muốn hát, thì dùng máy tính màn hình cảm ứng kia, có thể chọn bài, nếu như mệt thì bên trong có một phòng nhỏ để nghỉ, đúng thế chứ?
Hoàng Thế Nhân liền cắt đứt câu nói của nữ phục vụ này, rồi liến thoắng kể ra những gì mà cô ta chuẩn bị giới thiệu.
- Đúng thế thưa tiên sinh, xem ra ngài là khách quen, nên tôi không quấy rầy nữa, nếu có chuyện thì xin rung chuông, tôi sẽ qua ngay.
Nữ phục vụ lễ độ trả lời.
- Đi, đi.
Hoàng Thế Nhân vung tay, đuổi cô phục vụ ra ngoài.
Đợi cô nhân viên vừa ra ngoài thì bên trong đã vang lên tiếng kêu của Uông Mai:
- Oa! Rượu đỏ Meire, chai này không tính là quý nhưng mà trên thị trường giá cũng lên tới một vạn đó, trời ơi, trong này toàn rượu cỡ đó, quá khoa trương rồi.

- Dừng lại đi, cậu phải biết nếu muốn dùng rượu kiếm tiền thì chỉ cái chai Meire đỏ này bên ngoài sẽ lấy của chúng ta hai vạn nguyên rồi đó.
Nhà làm nghề kinh doanh hộp đêm như Tần Thư Nhã thì hiển nhiên vấn đề này cô rất tinh thông.
Mà Hoàng Thế Nhân vừa nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, liền mừng chết đi được. Mặc dù gã cũng không ngờ trong phòng lại có rượu mắc như vậy, nhưng hắn biết do thái độ vừa rồi của mình nên nhân viên kia cho rằng mình là loại tiêu tiền như rác, nhưng nghĩ tới mưu kế của mình có thể thực hiện được thì có mất ba năm vạn cũng bình thường thôi.
- Ha ha, chuyện này không có gì đâu, chỉ cần mấy tiểu thư xinh đẹp có thể vui chơi thoải mái là được. Tiền cứ để tôi tính.
Hoàng Thế Nhân rất sợ người khác không biết bữa cơm này là gã mời, nên cố ý nhấn mạnh thêm một lần.
Hoàng Thế Nhân nói như thế, mấy người Tần Thư Nhã cũng không có chú ý, nhưng Lý Na lại lén nhìn gã, bởi chỉ nhờ mấy câu đó mà địa vị gã trong lòng cô phảng phất cao hơn không ít.
- Đến nào, cùng uống rượu, cùng hát hò, chúng ta nhờ vào bạn trai Lý Na mới có thể tận hứng chơi đùa được nha.
Uông Mai cũng biết đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cho nên cô liền nâng ly rượu đỏ lên hướng tới phía Lý Na.
- Mai tỷ nói cái gì đó?
Vừa nghe Uông Mai nói như vậy, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Na trở nên đỏ hồng.
- Đúng thế Mai tỷ, không thể nói thế được, hôm nay tôi mời các mỹ nữ đi chơi, sao lại có chuyện phải nhờ có ai mới được cơ chứ.
Nói xong câu đó, Hoàng Thế Nhân lại lén liếc nhìn Tần Thư Nhã. Trong quan niệm tán gái của gã, nếu muốn theo đuổi một người con gái thì nên liều mạng dùng tiền mà nện, đến khi nào cô ta động tâm thì thôi. Mà hiển nhiên Hoàng Thế Nhân cũng muốn dùng cách đó để tranh thủ chút hảo cảm của Tần Thư Nhã.
- Được, tâm ý đó của Hoàng thiếu chúng tôi sẽ nhận, hì hì. Mau, không ai hát thì tôi hát trước nha.
Vừa nói chuyện, Uông Mai liền phóng khoáng tới chỗ máy tính kiểu mới kia, chọn bài mình thích nhất để hát, “Thời gian vui vẻ”.
Mọi người liền vỗ tay cho Uông Mai, ngay cả Vu Thiên cũng thế, vừa uống rượu tay kia thì vỗ đùi, trợ hứng cho cô hát.
Uông Mai hát xong một bài liền đi xuống, Vương Đình liền xông ngay lên, chọn bài “giai điệu tuổi trẻ”, thấy Vương Đình lên hát, Tần Thư Nhã khẽ qua chỗ Vu Thiên.
- Vu Thiên, anh không định hát một bài à?