Hai người đến cổng câu lạc bộ, Trương Dương không yên tâm mà nhìn Lâm Dật: “Lâm Dật này! Nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi điện cho tớ đấy.
Tớ đợi cậu ở cổng”.
Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi bước vào, Lâm Dật bị hút mắt bởi câu lạc bộ hoa mỹ diễm lệ trước mặt.
Bên trong được thiết kế theo phong cách sang trọng.
Nhân viên phục vụ đứng ở trước cổng đều là người đẹp, họ đồng loạt mặc váy đồng phục.
Đặc biệt là tất da chân màu da lại càng thu hút các ánh nhìn hơn.
Lâm Dật vào thang máy rồi đi đến một phòng ở tầng ba, sau đó đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng đều chật kín người rồi.
Nhân vật chính là An Hinh và Lưu Minh, hai người xem ra đã trang điểm rất kỹ lưỡng.
Những người ngồi xung quanh, có một số người Lâm Dật cũng quen biết.
Những người đó đều là phú nhị đại của trường.
Còn những người khác, mặc dù Lâm Dật không quen nhưng từ cách ăn vận của họ thì chắc là người có tiền.
Cuộc tụ họp của những phú nhị đại này khiến Lâm Dật không tìm thấy sự tồn tại nào dành cho mình.
“Anh đến rồi à?” An Hinh cùng Lưu Minh ngồi cùng nhau rồi lại hỏi Lâm Dật.
“An Hinh! Đây là bạn trai cũ của cậu đấy à?” Một cô gái xõa tóc dài, trên người mặc lễ phục màu trắng nhìn Lâm Dật, nói một cách châm biếm.
“Chúng tớ chia tay rồi, giờ chỉ là bạn bình thường thôi.
Hôm nay là sinh nhật tớ nên bảo anh ta đến ngồi cùng vậy, mọi người đừng có nghĩ linh tinh”.
An Hinh lên tiếng giải thích.
“Nếu đã là bạn trai cũ thì quà sinh nhật hôm nay chắc không tầm thường đâu nhỉ? Dù sao thì cũng từng yêu nhau mà.
Để chúng tớ xem người bạn trai cũ này đối xử với An Hinh thế nào nào”.
Người con gái đó nói một câu mà khiến tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Lâm Dật.
Lúc này Lâm Dật mới phát hiện ra, trên bàn vẫn chưa bày thức ăn mà toàn là quà.
Những người ngồi ở đây toàn là người có tiền, trên bàn đặt toàn đồ hàng hiệu.
Bất luận là mỹ phẩm hay túi xách đều trên hai nghìn tệ.
“Đến vội quá nên tôi chưa chuẩn bị được gì, chỉ mang đến một cái cốc”.
Lâm Dật lấy ra một chiếc cốc thủy tinh đặt ở giữa đống quà.
“Không phải chứ, chỉ một chiếc cốc cũ nát này sao?” Một cô gái nhuộm tóc vàng ngồi cạnh An Hinh không kìm nổi mà bật cười.
“Sao cơ, cậu tặng An Hinh nhà chúng tôi chiếc cốc thủy tinh, định nhắc cô ấy là phải uống nhiều nước nóng à?”
“Đúng thật là! Quà sinh nhật cũng không có lòng một chút.
Cái đồ có mấy chục tệ thế này mà cũng cầm đến được.
An Hinh! Sao cậu lại đi yêu cái loại người này cơ chứ?”
“Đúng là đồ gay mà, chắc là An Hinh nhà chúng ta khi ở bên cạnh hắn đã chịu không ít khổ cực”.
Đám người xung quanh nói câu nào là câu đó như đâm vào tim Lâm Dật.
Chiếc cốc này không phải là đồ bình thường mà nó là đồ giám đốc tặng cậu khi cậu mua xe.
Thoạt nhìn chiếc cốc này không khác gì với cốc bình thường nhưng xung quanh thủy tinh đó đều được khảm bạc.
Dưới cốc có dùng dây vàng in dấu Xe Mercedes nữa.
Nhưng Lâm Dật không muốn khoa trương quá nên cậu đã cho nó vào trong chiếc hộp.
Cách thức đóng gói khiến chiếc cốc thoạt nhìn không có gì đáng để ý cả.
“Lâm Dật! Tôi có lòng mời anh đến tham dự sinh nhật của tôi nhưng anh lại sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?” An Hinh nói với sắc mặt thất vọng.
“Đừng vội! Chúng ta vẫn còn chưa nhìn xem chiếc cốc này là hãng nào nữa.
Nói không chừng nó còn đáng giá trăm tệ nữa đó”.
Người con gái mặc lễ phục đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc của Lâm Dật.
“Thôi xong rồi! Hãng này tôi chưa nhìn thấy bao giờ, đoán chừng là hàng nhái rồi, chắc không đáng mười tệ đâu.
Ha ha”
“Chiếc cốc này nhà tôi cũng có một cái, là đồ được tặng khi mua đồ ở siêu thị.
Mẹ tôi chê nó chất lượng kém nên dùng để đựng đồ ăn của chó rồi”.
Cô ta nói một câu mà khiến mọi người đều bật cười.
Bọn họ đều là người có tiền, quà mà họ tặng chắc chắn không hề rẻ, vì vậy họ mới coi thường Lâm Dật.
“Cầm cốc lại đây cho tớ”.
An Hinh giơ tay cầm lấy chiếc cốc trong tay cô gái mặc lễ phục kia.
Lúc này chỉ thấy cô ta buông tay một cái, bỗng dưng ‘CHENG’ một tiếng là chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ thành vụn nhỏ.
“Không sao nữa rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi, bảo nhân viên phục vụ lại dọn chỗ rác rưởi này đi”.
An Hinh quay về chỗ ngồi của mình mà coi như không có việc xảy ra.
Trong lúc nói đến câu rác rưởi, An Hinh cố ý nhìn về phía Lâm Dật.
Lưu Minh cười tủm rồi nói đế vào: “Chúng ta ăn cơm trước đi, đợi lát nữa trên tầng còn có ‘tiệc nước’ nữa.
Sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đến đó phiêu một phen.
“Lưu thiếu gia! Cậu nói đến có phải khu vui chơi trên nước nổi tiếng nhất ở đây không?” Cô gái nhuộm tóc vàng chớp mắt hỏi.
“Đúng vậy, chính là nó đó”.
Lưu Minh đắc ý trả lời một câu.
“Woa! Tốt quá rồi, nghe nói ở đó nhiều trai xinh gái đẹp lắm, không biết có gặp được anh nào phù hợp không?”
“Nhưng nghe nói ở đó chi tiêu thấp nhất từ một vạn trở lên, đi một chuyến cũng không ít tiền đâu.
May mà Lưu thiếu gia có tiền nên chúng ta mới có thể hưởng thụ đãi ngộ đó”.
“May mà An Hinh đi theo Lưu thiếu gia, nếu không thì cái tên bạn trai cũ kia khéo còn không mời nổi bữa thịt quay ở vỉa hè ý chứ”.
Mấy người lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Dật.
“Thật ngại quá! Quên là anh vẫn chưa đi, nhưng ở đây hết chỗ ngồi rồi, hay là anh cứ đứng đó được không.
Đến lúc đó cứ tùy ý ăn vài miếng không thì đói chết”.
Lưu Minh đến bên cạnh Lâm Dật, vỗ vai Lâm Dật rồi nói.
“Không sao, ở chỗ này tôi còn một cái ghế nhưng hơi thấp một chút.
Nếu như anh không thích đứng thì có thể quỳ cũng được”.
Trong đám người đó, không ai coi Lâm Dật là người cả.
Trong mắt bọn họ, Lâm Dật là trò cười.
Lâm Dật nhìn An Hinh mà trong lòng lạnh băng.
Kể cả là đối xử với một con chó thì thời gian lâu dài cũng sẽ có tình cảm.
Còn An Hinh, cô ấy thật sự không có chút tình cảm nào với mình sao?
Cô ấy gọi mình đến đây là vì muốn sỉ nhục mình trước mặt bao nhiêu người như này sao? Khóe mắt Lâm Dật có chút ướt lệ, cậu kìm chế nỗi ủy khuất trong lòng rồi nở nụ cười.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc nên đi trước đây”.
Không ai để ý đến mình nên Lâm Dật xoay người định rời đi.
“Đợi đã”.
An Hinh đột nhiên gọi Lâm Dật đứng lại.
“Lâm Dật! Tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng nói với người khác anh từng là bạn trai của tôi nữa.
Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ở trường học nữa.
Giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi, hy vọng anh hiểu được”.
Những lời đó khiến tim Lâm Dật như bị dao sắc đâm xuyên thấu, đau đớn cực độ.
.