Nhìn thấy hắn bị chảy máu mũi như vậy, mọi người không khỏi luống cuống tay chân.
Những người khác biết chuyện cũng nhanh chóng chạy tới nhà trưởng làng để quan sát, nếu không phải trưởng làng đuổi ra ngoài thì dám chừng căn phòng đã bị chen bể rồi.
Không đến một phút sau thì có một ông lão mặc quần áo thô ráp màu cháu lòng bước vào.
Vừa bước vào căn phòng, ông lão liền đặt hai đầu ngón tay lên bắt mạch cho Nguyên Vũ Khánh, sau đó quan sát mí mắt và mạch đặp trên cổ.
Trong quá trình này, người chung quanh cũng không dám thở mạnh, vì sợ làm ảnh hưởng đến vị công tử đang nằm trên giường.
Đợi khi ông lão mặc quần áo thô ráp thu tay về, trưởng làng liền lo lắng hỏi:
"Mộc lão đầu, vị công tử này thế nào rồi?"
"Tạm thời không có việc gì, chỉ là thể chất người này quá yếu, không cách nào tiếp nhận được đồ bổ sung khí huyết quá nhiều như Ngân Hạnh Nhưỡng nên bị khí huyết công tâm, tạm thời b·ất t·ỉnh trong một thời gian ngắn, đợi chút hắn tỉnh lại cho hắn uống chút nước ấm là được."
Mộc Lão nhẹ thở dài một cái, hồi nãy khi nghe Chung Minh thông báo, lão không khỏi kinh hãi.
Nhưng may là không có việc gì, bằng không cái làng này sẽ phải giải tán.
Bất quá, có một điều làm Mộc Lão không khỏi nghi hoặc, đó là vì sao thể chất của vị tiên nhân này lại yếu kém như thế?
So với người bình thường còn yếu hơn rất nhiều?
Cùng lúc này, trưởng làng nghe Mộc Lão nói như thế thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, phất tay nói:
"Không có việc gì là tốt rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta là được rồi."
"Vậy ta về nhà phơi thảo dược trước, có chuyện gì thì cho người tìm ta là được."
Mộc Lão nhẹ gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía hắn một cái, trong nội tâm như có điều suy nghĩ.
Thấy vẻ mặt của Mộc Lão như vậy, trưởng làng liền bước tới, vỗ vai nói:
"Không sao đâu, dù sao đây cũng không phải lỗi của chúng ta, chắc Nguyên công tử không trách chúng ta đâu."
Thật ra trưởng làng nói không sai, đối với dân làng thì Ngân Hạnh Nhưỡng đích xác là thức uống bình thường.
Lại nói, Ngân Hạnh Nhưỡng này không có gì quý giá, chỉ là được làm từ mấy chục loại trái cây dùng để bổ sung khí huyết, có thể xưng là rượu trái cây hoặc rượu thuốc mà thôi.
Đối với người trưởng thành bình thường, uống vào đều vô sự, không bị gì hết.
Nhưng ai ngờ vị tiên nhân này lại yếu như thế, chỉ mới uống có một ly mà đã nằm lăn quay ra rồi.
Nhưng hên là hắn chỉ uống một bát nên không nguy hiểm đến tính mạng, bằng không là chuẩn bị cưỡi hạc về trời với ông bà tổ tiên là vừa.
"Vậy ta về trước đây." Mộc Lão nhẹ gật đầu, sau đó thong dong rời khỏi căn phòng.
Tiễn Mộc Lão xong, trưởng làng liền cho người ngồi kế bên canh chừng, còn mình thì đi chuẩn bị cái gì đó.
Không lâu sau thì Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc tỉnh lại, nhưng vừa mở mắt đã thấy một người thiếu niên đang tròn mắt nhìn mình, sau đó nhảy dựng lên, hí ha hí hửng chạy ra ngoài cửa phòng như đang thông báo cái gì đó.
Nguyên Vũ Khánh đưa tay sờ mũi, thấy không có máu chảy ra thì hơi an tâm một chút, nhưng nhớ tới chuyện lúc trước thì không khỏi nghi hoặc.
"Chủ nhân, rốt cuộc ngài cũng đã tỉnh." Thời điểm Nguyên Vũ Khánh vừa lấy lại ý thức, Roblox đã truyền âm cho hắn.
Nghe Roblox nói vậy, Nguyên Vũ Khánh tò mò hỏi: "Roblox, vì sao ta lại b·ất t·ỉnh? Trong lúc ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?"
"Chủ nhân, vì cơ thể của ngài quá yếu nên không cách nào tiếp nhận được quá nhiều vật phẩm bổ sung khí huyết, cho nên bị khí huyết công tâm, chảy máu mũi mà b·ất t·ỉnh."
"Trong lúc ngài b·ất t·ỉnh, trưởng làng đã cho người đến xem bệnh, sau đó thì rời khỏi rồi để lại cái tên thiếu niên kia ngồi chông chừng."
Nghe đến đây thì hắn đã hiểu được phần nào, thì ra là do ham uống mà bị.
Lúc trước mẹ vợ từng nhắc nhở hắn là không được uống thuốc bổ quá nhiều, bằng không sẽ bị phản tác dụng.
Giờ thì hay rồi, còn chưa kịp làm gì đã nằm lăn quay ra mặt đất, đúng là có chút mất mặt.
Đúng lúc này, trưởng làng bước từ ngoài vào phòng, nhìn hắn mỉm cười, nói:
"Nguyên công tử, cảm thấy trong người thế nào rồi?!"
"Đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là không ngờ lại bị b·ất t·ỉnh như thế, làm trưởng làm chê cười rồi." Nguyên Vũ Khánh không khỏi lắc đầu.
Trưởng làng nghe hắn nói vậy thì vuốt râu, nhẹ lắc đầu không cho là đúng, nói:
"Cái này không trách công tử được, huống hồ không phải thể chất người nào cũng tốt như thế."
"Đúng rồi, không biết loại rượu đó tên là gì? Vì sao lại lợi hại như thế? Ta thấy so với lá trà kia còn tốt hơn rất nhiều."
Như nghĩ tới chuyện gì đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức nhìn sang trưởng làng với ánh mắt chờ mong.
"Ha ha, công tử chê cười rồi! Thật ra Ngân Hạnh Nhưỡng đó không có gì quý giá, chỉ là dùng nhiều loại trái cây để lên men, sau đó để hơn 8 90 chục năm là được, cho nên so với lá trà thì tốt hơn rất nhiều." Trưởng làng giải thích.
Giờ khắc này Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc biết vì sao loại rượu này lại mạnh như thế.
Thì ra là dùng nhiều loại trái cây, sau đó ủ trong 8 90 năm, bảo sao không mạnh cho được.
"Trưởng làng, ta có thể mang một ít Ngân Hạnh Nhưỡng này về nhâm nhi một chút được không?" Nguyên Vũ Khánh hỏi.
"Chỉ cần công tử thích là được, có điều Mộc lão đầu nói thể chất công tử quá yếu, cho nên không thể uống nhiều, bằng không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Trưởng làng cười lớn, thuận miệng khuyên.
"Cái này thì không thành vấn đề, có bài học trước đó, ta sẽ không phạm vào sai lầm cũ nữa đâu." Nguyên Vũ Khánh cười cười.
Ngồi được một lúc, Nguyên Vũ Khánh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người dân đang ngồi dưới gốc cây để nói chuyện, lâu lâu lại cười đùa với nhau.
Nhìn cảnh tượng này, Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên thấy thư thái lạ thường, tựa như tâm hồn được chữa lành vậy.
Thấy hắn nhìn mọi người ngoài sân rồi mỉm cười thì trưởng làng khẽ gật đầu, vuốt râu nói:
"Dân làng ở đây là vậy đấy, bình thường cũng không có quá nhiều việc phải làm, nên rảnh là bọn họ lại xúm lại một chỗ ngồi nói chuyện như thế đấy."
Nguyên Vũ Khánh không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Trưởng làng, bình thường thì mọi người làm gì vậy?"
"Công tử có điều không biết, khi tới vụ gieo hạt, bọn họ sẽ bận rộn ở ngoài đồng, khi rảnh thì lại vào rừng hoặc lên núi để tìm kiếm thức ăn, dù sao cũng không làm gì ra tiền."
"Nhưng đó là trước đây, còn những năm gần đây thi liên tục bị h·ạn h·án, nước trong kênh gạch cũng đã xuống tới mức không thể tưới tiêu được nữa, vì vậy mọi người mới thê thảm như vậy."
"Nói thật, nếu không phải công tử vừa tặng muối và gạo trắng, ta sẽ tổ chức cho trai tráng trong làng đi săn, sau đó đến thành trì để bán, sau đó đổi thành lương thực và nhu yếu phẩm."
Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Không biết thành thị gần nhất cách đây bao xa vậy?"
"Gần với làng chúng ta nhất là Thành Hóa Nghi, muốn tới đó thì cần ít nhất bảy ngày." Trưởng làng trả lời.
Nghe mấy lời này, Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêm túc hỏi:
"Trưởng làng, không biết ngài có thể đăng ký hộ tịch giúp ta được không?"
"Hộ tịch? Không phải ta đã cho người đi đăng ký hộ tịch giúp công tử rồi sao?" Trưởng làng nghi hoặc, tựa như đã nghĩ tới chuyện gì đó.