Siêu Năng Lập Phương

Chương 14: Có Người Kiếm Chuyện



Chương 14: Có Người Kiếm Chuyện

Đặng Ngân Nhi nghe xong vẫn không có động tĩnh gì, khuôn mặt vẫn tức giận như trước.

"Nè, giận hả? Hay để mình làm giúp bài này cho." Nguyên Vũ Khánh không để ý đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp lấy quyển tập.

Làm được một nửa, Nguyên Vũ Khánh ngẩn đầu nhìn sang, cười cười hỏi: "Sao không nói gì hết vậy?"

"Không gì!" Đặng Ngân Nhi miễn cưỡng trả lời, trong lời nói mang theo vài phần tức giận.

Biết đối phương còn giận mình, Nguyên Vũ Khánh vẫn mỉm cười như cũ, tiếp tục cắm đầu ngồi giải bài tập.

"Làm xong rồi đấy, tham khảo đi!" Nguyên Vũ Khánh đẩy quyển tập sang, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.

Đặng Ngân Nhi cầm quyển tập, cắn đầu bút, hai mắt nhìn chằm chằm vào đó, tựa như không tin đây là đáp án.

Nguyên Vũ Khánh thừa biết đối phương đang hoài nghi, nhưng từng làm qua bài này nên hắn ứng phó được.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi thầy đưa ra phương pháp giải, kết quả của hắn giống như trên bảng.

Lúc này ánh mắt Đặng Ngân Nhi có chút sáng lên, nghi hoặc hỏi: "Ông làm hay quá vậy, bài này khó mà?"

"Cũng chưa khó lắm đâu, nếu là bài này thì tui chịu." Nguyên Vũ Khánh chỉ tay vào câu hỏi cuối sách rồi cười hề hề.

Và sau màn làm quen đó, Nguyên Vũ Khánh với Đặng Ngân Nhi bắt đầu trò chuyện qua lại.

Tuy xung quanh có nhiều người để ý, nhưng hắn chẳng quan tâm, miễn sao thầy không la vì ồn ào là được.

Trở về nhà, mỗi khi có thời gian rảnh, hắn lại nhắn tin với người bạn mới này, dần dần hai người cũng hiểu nhau nhiều hơn.

Sau hai tuần tiếp cận, Nguyên Vũ Khánh cùng Đặng Ngân Nhi chính thức quen nhau.

Khi đó hắn mới biết hành động trước kia của mình khiến Đặng Ngân Nhi rất tức giận, chuyện này làm hắn có chút dở khóc dở cười.



Nhưng rồi, vì thấy hắn đẹp trai, lại còn nói chuyện hài hước, hơn nữa học giỏi nên cô nàng mới gật đầu đồng ý.

Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì không có biến hóa gì, vì hết thảy đã nằm trong dự tính của hắn.

Huống chi con gái yêu bằng tai, chỉ cần dẻo miệng với nói chuyện hài hước một chút là có bạn gái ngay.

Mà thấy thái độ của hắn, Phương Nhã Vy cũng biết chuyện, bất quá không có nói năng gì nhiều.

Về phần Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt, khi biết hắn quen Đặng Ngân Nhi, hai đứa này cũng không đá động gì đến, vì đây là chuyện riêng của mỗi người.

Nhưng Nguyên Vũ Khánh không tránh khỏi vụ khao cả đám một chầu nước vì có ghệ.

Kết quả lần đó hắn tốn hơn tám trăm nghìn mới làm đám bạn im miệng được, hại hắn tổn hao không ít tiền tài.

Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, một tháng sau, nhà trường bắt đầu tổ chức lễ hội thể thao.

Đúng ngày chủ nhật, Nguyên Vũ Khánh chạy xe vào trường cổ vũ cho cả lớp.

Nhưng rồi tình cờ thấy Đặng Ngân Nhi đang ngồi bên kia, thế là hắn phóng tới, kéo cô nàng đi đánh quẻ lẻ.

Lại nói, tuy quen nhau nhưng hai người chỉ dừng lại ở mức nắm tay với nói chuyện, còn những thứ khác đều chưa hề đá động tới.

Bởi vì Nguyên Vũ Khánh biết mình còn quá nhỏ để làm chuyện ấy, chủ yếu là tìm cảm giác mới lạ mà thôi.

Những ngày sau đó, mỗi khi có tiết trên lớp, hắn lại dẫn Đặng Ngân Nhi đi uống nước và nói đủ thứ trên trời dưới đất.

Tuy yêu đương nhưng Nguyên Vũ Khánh vẫn chăm chỉ học hành, nếu không tương lai sẽ cho hắn một bạt tay.

Trong thời gian quen bạn gái, Nguyên Vũ Khánh không có đi đón Nhã Vy nữa, thay vào đó là quan tâm đến Đặng Ngân Nhi nhiều hơn.

Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy vậy cũng không nói gì, nhưng cả đám vẫn đi chơi với nhau đều đều.

Về chuyện này, ông nội không hề hay biết, với tính cách của ông nội, cho dù có biết cũng không phản đối.



Bất quá, thời gian tốt đẹp chưa kéo dài được bao lâu, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu thấy chán.

Thế là hắn lạnh nhạt với Đặng Ngân Nhi rồi chia tay, mà trong thời điểm đó hắn đã chú ý tới Trương Bảo Hân.

Nhưng ở đời không ai biết trước điều gì, và hắn cũng không ngoại lệ, cho nên ăn phải quả đắng là điều không thể tránh khỏi.

Trải qua lần này, Nguyên Vũ Khánh cứ tưởng chia tay Đặng Ngân Nhi là xong, ai ngờ lại dẫn đến một rắc rối khác.

Kỳ thật, trong lúc còn quen Đặng Ngân Nhi, hắn đã phát hiện có người thầm thích cô nàng.

Nhưng vì lý do gì mà đối phương không tán thì hắn không biết, nhưng biết người đó tên Lưu Đức Nghĩa.

Mà trái đất vốn tròn nên đi một hồi cũng chạm mặt, qua cách nhìn của đối phương, hắn biết tên này muốn tẩn cho mình một trận.

Nhưng Nguyên Vũ Khánh không quan tâm, ghét thì kệ người ta, thích thì nhào vô làm một trận cho vui nhà vui cửa.

Đây là tính cách của hắn, với lại đang trong độ tuổi mới lớn nên không tránh khỏi thiếu suy nghĩ.

Mà hắn vốn không biết, chính tính cách không sợ trời không sợ đất này đã khiến mình vướng vào những phiền toái không đáng có.

Hằng ngày Nguyên Vũ Khánh vẫn lên lớp bình thường, nhưng cho đến một ngày.

Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Nguyên Vũ Khánh định vác cặp ra về thì thấy ngoài cửa có bảy tám người đang đợi ai đó.

Còn chưa đợi hắn bước ra, tên tóc vàng dẫn đầu xông vào lớp, chỉ tay vào mặt hắn, phun nước bọt nói: "Mẹ mày, coi chừng cái mặt chó của mày đấy."

Vừa nói xong, tên mập kế bên lập tức lao đến tung cước, nhưng hắn né nhanh quá nên tên mập sém đâm đầu vào vách tường.

Thấy vậy Nguyên Vũ Khánh cười khẩy, giọng thách thức nói: "Thích thì kêu thằng Nghĩa ra đây nói chuyện với tao, còn mày, chưa có cửa đâu."



Thật ra không cần đoán hắn cũng biết người tới kiếm chuyện với mình là ai.

Trong mấy ngày gần đây, ngoại trừ Lưu Đức Nghĩa, hắn còn thù oán với ai đâu chứ?

Nói xong, Nguyên Vũ Khánh định bước ra thì bị tên tóc vàng tung quyền đánh vào mặt.

Bất quá phản ứng của hắn cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã né sang một bên, dễ dàng tránh được một quyền vừa rồi.

Nghĩ lại cũng đúng, theo ông nội học võ lâu như vậy, hắn tin mình có thể đánh với bọn này một trận.

Vừa lúc Đỗ Tấn Hưng tới tìm hắn, thấy có người ăn h·iếp bạn mình thì bước tới ngăn cản.

Có điều, trong khoảnh khắc đó, Nguyên Vũ Khánh đã nháy mắt ra hiệu.

Thấy cái nháy mắt của hắn, Đỗ Tấn Hưng lập tức hiểu ra, liền nhanh chân bước đến khóa cửa lại.

"Đụ má, tao đang nói chuyện đàng hoàng với mày đấy, mày làm cái gì vậy?" Tên tóc vàng thấy hành động vừa rồi, lập tức nổi cáo, lớn giọng quát.

Nguyên Vũ Khánh nghe đến đây thì nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh, trầm giọng nói:

"Mày xông vào lớp tao, không có chào hỏi, lại dùng giọng điệu đao to búa lớn hâm dọa tao. . ."

Nguyên Vũ Khánh nói đến đây, khóe miệng lộ ra nụ cười dần mất đạo đức, nhếch miệng nói:

"Loại đàng hoàng như mày, tao sẽ đối xử tử tế."

Lời nói vừa dứt, Nguyên Vũ Khánh lập tức vứt cặp, trực tiếp lên gối vào hạ bộ của tên tóc vàng.

Tên đó lập tức trợn trừng hai mắt, ôm hạ bộ nằm bẹp xuống đất thở không ra hơi.

Còn những người khác thì bị cả lớp nhìn chằm chằm nên không dám manh động.

Tuy chưa quen thuộc với mọi người, nhưng được cái lớp hắn khá bao che nên Nguyên Vũ Khánh cũng an tâm.

Đá thêm vài cái, Nguyên Vũ Khánh sợ có người báo với nhà trường nên bước tới nắm đầu tên tóc vàng, lạnh nhạt nói:

"Về nói lại với thằng Nghĩa, nếu còn lần sau, mày coi chừng cái mặt chó của mày đấy."

Nói xong, Nguyên Vũ Khánh ra hiệu cho Đỗ Tấn Hưng mở cửa, sau đó cùng nhau rời khỏi lớp học.