Siêu Năng Lập Phương

Chương 24: Trở Về Thành Phố



Chương 24: Trở Về Thành Phố

Thấy hành động của hắn, Phương Nhã Vy đánh hắn mấy cái rồi lăn ra nằm tiếp, cơ hồ chưa có ý định rời giường.

"Dậy đi mày, sắp tới giờ ăn sáng rồi kìa." Nguyên Vũ Khánh khều khều.

"Lười quá à!!!" Phương Nhã Vy lắc lắc cái đầu.

"Lười gì?! Về dọn đồ đi, một hồi còn lên xe về nữa!" Nguyên Vũ Khánh vỗ vai Phương Nhã Vy.

Nhưng trái lại, cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Hummmm. . ."

"Gì?" Nguyên Vũ Khánh cười cười, chọt chọt vào eo Nhã Vy rồi hỏi.

"Không gì! Kéo tao dậy đi!" Phương Nhã Vy lắc đầu rồi giơ hai tay lên.

Nguyên Vũ Khánh thở dài một cái, vừa kéo Nhã Vy lên thì bị ghì lại, làm hắn phải chống tay xuống giường nhìn cô nàng.

Phương Nhã Vy đưa tay sờ mặt hắn, cười cười nói: "Mày đẹp trai!"

Nghe vậy hắn đành cười khổ, đứng dậy nói: "Rồi rồi! Dậy được chưa? Con lạy má, sắp tới giờ rồi kìa!"

"Mai mốt không thèm khen mày nữa." Phương Nhã Vy nói xong thì ngồi dậy bước khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng Phương Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh im lặng không nói, tựa như bản thân đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Chừng 15 phút sau, cả lớp ăn sáng xong thì xuống núi, tiếp đó lên xe thẳng tiến đến Vân Tiêu Thiền Viện rồi mới về thành phố.

Đến thiền viện, cả đám đi thắp nhang cầu nguyện xong thì bắt đầu tản ra chụp hình.

Trong lúc uống nước, Phương Nhã Vy đột nhiên đòi chụp chung một tấm, thế là hắn gật đầu đồng ý.

Tìm được địa điểm thích hợp, Nguyên Vũ Khánh ngồi chéo chân lên ghế, còn Nhã Vy thì đứng phía sau choàng tay ôm cổ rồi nghiêng đầu như đang nói nhỏ cho hắn nghe.

Chụp xong tấm này, hắn với Nhã Vy đi chụp chung với mấy đứa bạn.

Trong lúc đó, hắn vô tình nhìn thấy rất nhiều người đẹp, thế là toàn bộ đều nằm vào sổ đỏ của hắn.



Tham quan thiền viện đến 11 giờ thì cả lớp lên xe đi về, dọc đường Phương Nhã Vy nằm lên đùi hắn ngủ ngon lành.

Mà lúc này cũng mệt, nên hắn không để ý mà dựa lưng vào ghế rồi ngủ luôn.

Xe chạy đến 7 giờ tối thì tới trường Bách Khoa, ngồi chờ một lúc thì cô Thanh tới đón Nhã Vy.

Thấy hắn, cô Thanh gật đầu rồi cười cười, thấy vậy hắn đứng dậy chào hỏi các thứ.

Chào hỏi với trò chuyện với cô Thanh được một lúc thì Nguyên Vũ Khánh về nhà.

Đến nơi thì thấy ông nội đang đứng trong sân đợi mình, hắn liền mỉm cười rồi vác ba lô bước vào.

Đợi hắn ngồi xuống, ông nội bắt đầu hỏi thăm về chuyến đi chơi ở núi Vân Tiêu.

Nghe đến đó hắn liền nhe răng cười rồi đưa mấy tấm hình chụp với cả lớp cho ông nội xem.

Nhưng trong lúc vô tình, Nguyên Vũ Khánh để lộ tấm hình mình với Nhã Vy chụp chung trong Vân Tiêu Thiền Viện.

Thấy vậy Nguyên Vũ Khánh lập tức lướt qua tấm khác, tránh cho ông nội hiểu lầm này nọ.

Nhưng dưới góc nhìn của người từng trải, ông nội còn không hiểu hay sao?

Thấy cảnh thất thố của Nguyên Vũ Khánh, ông nội khẽ vuốt chòm râu rồi mỉm cười.

Nụ cười hiền hòa ấy bao hàm cả sự ấm áp, tuy nhiên nếu chú ý kỹ sẽ phát hiện sự quan tâm đang ẩn sâu bên trong.

Bất quá ông nội sẽ không hỏi về chuyện tình cảm nam nữ, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.

Mà thấy người ông của mình mỉm cười như vậy, Nguyên Vũ Khánh đã hiểu hết thảy.

Nhưng hắn không có ý định giải thích, vì càng giải thích càng dễ hiểu lầm hơn.

Chỉ có điều, lúc này đại não của Nguyên Vũ Khánh bỗng nhiên xẹt qua một ý nghĩ.



Hắn dừng động tác lướt ảnh trên điện thoại, thay vào đó là vẻ mặt đầy suy tư, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi:

"Ông nội, nếu cháu có gì không đúng thì xin ông thứ lỗi cho. Nhưng cháu có điều nghi hoặc, đó là ông cũng có vợ phải không?"

Sở dĩ hỏi như vậy là vì sống với ông nội đã lâu, nhưng hắn chưa từng nghe ông của mình nhắc tới lần nào.

Cho tới giờ, mọi thứ về ông nội vẫn rất mơ hồ, tựa như màng sương mờ ảo đang che mờ ánh mắt của hắn vậy.

Vì lẽ đó, sẵn có dịp thích hợp như hôm nay, nên hắn muốn hỏi thử một chút xem sao.

Hắn thật sự muốn biết thêm về người ông của mình, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe đề cập qua.

Tuy nhiên Nguyên Vũ Khánh cũng có phán đoán của mình, chỉ là không biết có đúng hay không mà thôi.

Về phần ông nội, khi nghe hắn hỏi, động tác vuốt râu đã chậm lại rất nhiều, sau đó cười cười.

Tiếp đó, ông nội gõ nhẹ vào đầu hắn, tựa như khiển trách rồi chậm rãi nói:

"Cháu nghĩ người sống đến từng tuổi này, thật sự chưa có bạn đời hay sao?"

"Vậy, người đó còn không ông?"

Nguyên Vũ Khánh thuận miệng hỏi thăm, nhưng lập tức ngậm miệng, vì hắn biết mình đã lỡ lời.

Mặc dù có phần lỡ lời, bất quá hắn cũng muốn nghe ông nội trả lời câu này.

Theo phán đoán của hắn, có lẽ ông nội sẽ lãng tránh, sau đó chuyển sang chủ đề khác.

Với lại, sống với nhau nhiều năm như vậy, hắn chưa thấy người thân nào bên cạnh ông nội cả.

Có lẽ người bà mà hắn mong đợi đã sớm q·ua đ·ời rồi cũng nên, với lại người thân đã mất hết, nên ông nội mới nhận cha hắn làm con nuôi.

Lúc này, Nguyên Vũ Khánh len lén đánh giá người ông của mình, tuy nhiên hắn chẳng thấy biểu hiện tức giận nào trên khuôn mặt già nua kia.

Hắn thấy ông nội đang nhìn mình rồi mỉm cười, sau đó tiện tay rót một tách trà để thưởng thức.

Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong đầu:



"Xem ra những gì mình nghĩ đã đúng, có lẽ đã chạm đến nỗi đau của ông nội rồi cũng nên."

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, ông nội lại thưởng thức trà thơm một cách thoải mái.

Thật lâu sau đó, ông nội bỗng nhiên nhắm mắt, hồi lâu sau chậm rãi mở ra, hiền hòa nói:

"Người đó vẫn còn sống, nhưng. . ."

Nói đến đây, ông nội bỗng nhiên im lặng, sau đó ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.

Nguyên Vũ Khánh biết chuyện nên không dám hỏi nữa, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc này, ông nội lại nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Ở đời không nên trăng hoa quá nhiều, vì làm như vậy, đến cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu."

"Tuy nhiên, người đi với cháu cả đời là người luôn bên cạnh cháu những lúc cháu khó khăn, là người luôn âm thầm lo lắng cho cháu, đấy mới là người cháu cần tìm, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa."

Nói đến đây, ông nội như nghĩ tới chuyện gì đó, trầm tư thật lâu rồi nói tiếp:

"Với lại, cháu nên chú ý một chút, đôi khi đó chỉ là những hành động nhỏ nhất, nhưng đó chính là người mà cháu cần tìm đấy."

Nghe mấy lời này, Nguyên Vũ Khánh ngẩn người, sau đó im lặng suy nghĩ, trong lòng không ngừng có tạp niệm.

Mặc dù không hiểu những gì ông nội nói, nhưng hắn âm thầm ghi nhớ trong đầu.

Bởi vì hắn biết, phàm là những chuyện người lớn nhắc nhở, tám chín phần mười đều có nguyên nhân của nó.

Chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa hiểu, tuy nhiên, cho dù có hỏi, hắn tin ông nội cũng không trả lời, vì vậy im lặng là giải pháp tốt nhất.

Kỳ thật những gì Nguyên Vũ Khánh suy đoán đã đúng 100% nếu lúc này hắn mở miệng, ông nội sẽ lắc đầu.

Lùi một bước mà nói, ông nội đang gợi ý cho hắn, nhưng với tính cách hiện tại, có lẽ hắn không thể hiểu ngay lập tức.

Mọi thứ đều cần thời gian để thẩm thấu, chuyện tình cảm và con đường tương lai cũng vậy.

Lúc này Nguyên Vũ Khánh bỗng nhớ lại những người con gái mà mình từng quen.