Siêu Năng Lập Phương

Chương 27: Lập Phương Thần Bí



Chương 27: Lập Phương Thần Bí

Lúc này Nguyên Vũ Khánh đã vô cùng mệt mỏi, hắn để khối lập phương lên bàn rồi lăn ra ngủ.

Cùng thời điểm đó, cách phòng hắn không xa có một ông lão đang ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.

Thật lâu sau, ông lão mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ trầm tư, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

"Đạo trời có được tất có mất, Vũ Khánh à, có một số thứ ta phải để ngươi tự mình ngộ lấy, cho dù có nói cũng chẳng giúp ích được gì. . ."

Cùng với tiếng thở dài, ông lão khẽ xoay người, sau đó bước vào trong nhà.

Thời điểm ông lão vừa đóng cửa, tại một chỗ cách nhà hắn khoảng hai ba trăm mét.

Nơi đây có một người con gái đang ngắm sao ở ở ban công, hồi lâu cô gái mới đưa tay nhặt lấy chiếc lá đang rơi trước mặt nhìn.

Ngắm nhìn chiếc lá một lúc, cô gái nhẹ lắc đầu, sau đó vào phòng rồi đóng cửa.

Nguyên Vũ Khánh vốn không biết chuyện này, nhưng thật lâu sau đó hắn mới biết.

Đâu phải tự nhiên con gái nó cho free cái gì, tất cả đều có dụng ý cả, tại hắn không chịu hiểu mà thôi.

Một ngày mệt mỏi cứ thế trôi qua, đến sáng hôm sau, Nguyên Vũ Khánh thức dậy một cách sảng khoái.

Vệ sinh cá nhân xong, hắn lập tức cầm khối lập phương lên kiểm tra một phen.

Làm hắn ngạc nhiên là v·ết m·áu hôm qua đã biến mất, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt của hắn lại ảm đạm.

Có lẽ tám chín phần mười là do đám côn trùng đánh hơi thấy mùi máu, nên đã mang máu của hắn về tổ làm thức ăn.

Trước mắt chưa thể khám phá được nội tình của khối lập phương, nhưng Nguyên Vũ Khánh cũng không nóng vội.

Hắn còn rất nhiều thời gian, hôm nay không được thì để ngày mai, ngày mai không được thì tháng sau.

Dù gì hắn cũng rảnh, nên thừa thời gian để nghiên cứu.



Nhưng để cho an toàn, Nguyên Vũ Khánh chạy vào nhà kho lục lọi máy in 3D và một ít dây thép đặc biệt.

Hắn dùng máy tính, cẩn thận quét sáu mặt của khối lập phương, sau đó cho máy in 3D hoạt động.

Thời gian còn chưa đến hai tiếng, một khối lập phương có hình dạng tương tự đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nguyên Vũ Khánh cầm khối lập phương bằng thép lên quan sát, tuy độ nặng chênh lệch rất nhiều, nhưng hình dáng thì không cần bàn cãi.

Với lại màu sắc cũng khác biệt quá nhiều, cần phải sửa sang lại một chút mới được.

Nghĩ là làm, mười lăm phút sau, trước mặt hắn xuất hiện một khối lập phương có kích thước, màu sắc và hoa văn giống hệt như bản gốc.

Nguyên Vũ Khánh hết sức hài lòng, đem khối lập phương bằng thép đặt lên bàn, làm như vậy sẽ không bị người khác nghi ngờ.

Nếu có người biết đến sự tồn tại của khối lập phương, sau đó điều tra ra hắn, vậy hắn chỉ cần giao khối lập phương bằng thép này ra là được.

Như vậy là hắn có thể giữ lại khối lập phương thần bí kia mà không sợ nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nói thế giới hiện tại đang hòa bình, nhưng sẽ không tránh khỏi chuyện g·iết người c·ướp c·ủa.

Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng Nguyên Vũ Khánh đoán sẽ có một ít người biết tới sự tồn tại của khối lập phương.

Trước mắt không có khả năng tự vệ, hắn chỉ có thể dựa vào cách này để bảo vệ bản thân.

Nguyên Vũ Khánh thầm nghĩ trong lòng, tương lai ai hỏi gì cứ nói thật là được, có gì cứ đổi thừa nhặt được đồ giả là xong.

Tuy cách này không chắc lắm, nhưng ít ra cũng chừa lại cho hắn một đường lui.

Xử lý mọi chuyện ổn thỏa, Nguyên Vũ Khánh xóa hết vết tích và tài liệu của khối lập phương trong máy tính.

Nhìn máy tính đã trống rỗng, Nguyên Vũ Khánh khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng có thể an tâm, bị người khác tìm được cũng chẳng sao, vì đã có bản sao thế thân rồi!"



Nhưng hắn vốn không biết chuyện này đã giúp mình tránh được một trận tai kiếp.

Ăn uống một chút, Nguyên Vũ Khánh kiểm tra điện thoại, sau đó chạy qua chở Phương Nhã Vy đi shopping.

Tất nhiên là đợt shopping này cô nàng trả tiền, chứ hắn đâu có dư tiền mà đi mua đồ như thế.

Hẹn tám rưỡi sáng, mà khi hắn qua thì Phương Nhã Vy vẫn còn nằm một đống.

Lúc này hắn mới để ý, trong nhà Phương Nhã Vy toàn mặc váy ngủ, nhìn vào không khỏi mê hồn.

Nhưng nhìn một cái rồi thôi, Nguyên Vũ Khánh quyết định lấy laptop của Nhã Vy chơi game.

Lại nói, hầu như hắn chơi cái gì Phương Nhã Vy cũng đòi chơi theo, nên trong máy lúc nào cũng có sẵn file game, vì vậy hắn không cần cài lại.

Chơi được một lúc, Phương Nhã Vy vẫn chưa dậy thay đồ, phải đợi hắn mắng cả buổi cô nàng mới chịu ngồi dậy.

Thấy cô bạn cuối cùng cũng chịu đi thay đồ, Nguyên Vũ Khánh xuống phòng khách ngồi chờ.

Một lúc sau, cô nàng cũng thay đồ xong, thế là hắn lấy con SH của cô Thanh để chở Nhã Vy đi mua sắm.

Vào shop thì Nhã Vy cứ hỏi cái này được không, cái kia được không, làm hắn có chút khó nói nên lời.

Bất quá, bị hỏi như tra khảo nên Nguyên Vũ Khánh đành ậm ừ cho có lệ, sau đó giúp cô nàng chọn được năm bộ váy khá dễ thương.

Nhưng tới lúc tính tiền hắn mới ớn, không ngờ năm bộ váy này lại hết 25 triệu.

Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, thích là nhích chứ nào như hắn, muốn mua cái gì hơi đắc một chút đều phải suy nghĩ đắn đo.

Mua xong, Nguyên Vũ Khánh chở Phương Nhã Vy về, tới nơi cô nàng hỏi hắn ăn cơm không, nhưng hắn không đói nên chạy thẳng về nhà.

Mấy ngày sau đó cũng không có gì đặc sắc, hết vào trường đi học rồi ra cửa hàng bán đồ, có khi còn đi bar với mấy đứa bạn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đến trước tết Nguyên Đán thì có đợt kiểm tra 90 phút môn lập trình C/C++.

Vì không phải "tiếng anh" nên chả là cái đinh gì với hắn, nên việc học trở nên thảnh thơi.



Tới lúc kiểm tra Nguyên Vũ Khánh làm bài cực kỳ thoải mái, căn bản chả có chút khó khăn nào.

Hết giờ làm bài, hắn lại chạy xe đến trường Ngoại Thương để đợi cô nàng.

Được một lúc thì Phương Nhã Vy bước đến, khều khều: "Ê, mai về quê tao chơi không?"

"Về quê mày làm gì?" Nguyên Vũ Khánh ngây ngốc trong vài giây, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

"Thì chơi chứ làm gì, hỏi ngộ hông?!" Phương Nhã Vy cười cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

"Mày rảnh thế, ở đây không sướng hơn à? Tự nhiên về quê làm gì cho mất công?" Nguyên Vũ Khánh không từ chối, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.

"Đi đi cho vui, tại tao có nói với bà ngoại là có rủ mấy con kia về chơi, mà tụi nó lặn hết rồi!" Phương Nhã Vy dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

"À, thì ra là kêu tao đi thế chỗ tụi kia chứ gì?!" Nguyên Vũ Khánh không khỏi cười khổ.

"Đi đi mờ. . ." Phương Nhã Vy nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc.

"Cái định mệnh, mà quê mày ở đâu?" Nguyên Vũ Khánh nghĩ một hồi thì đưa ra quyết định.

"Nha Trang hì hì!" Phương Nhã Vy biết hắn đồng ý thì cười tươi như hoa.

"Hên là tao chưa đi Nha Trang bao giờ nha con." Nguyên Vũ Khánh cười cười rồi gật đầu.

Dù sao năm nào cũng ở nhà một mình nên khá chán, chi bằng đi đâu đó chơi cũng tốt.

"Hờ hờ." Phương Nhã Vy cười cười, khuôn mặt hiện ra vẻ hưng phấn.

"Mà mày tính đi mấy ngày?" Nguyên Vũ Khánh suy nghĩ một chút, thuận miệng dò hỏi.

"Đi tám ngày, đến 28 tết thì về." Phương Nhã Vy không chút đắn đo mà trả lời.

"Mày không đón giao thừa ở quê luôn à?" Nguyên Vũ Khánh hơi nghi hoặc.

"Không, tại tết này tao đi thăm ba tao." Phương Nhã Vy nói đến đây thì buồn buồn.