Siêu Năng Lập Phương

Chương 29: Cùng Nhau Đi Chơi



Chương 29: Cùng Nhau Đi Chơi

Lựa phòng xong cũng đã là ban đêm, mà lúc này lại không có gì làm, thế là Nguyên Vũ Khánh lôi máy tính ra chơi Liên Minh Huyền Thoại.

Mà trong lúc chơi game, hắn lại nghe tiếng mở cửa, nhìn qua thì thấy Nhã Vy đang bước vào.

Cô nàng nằm trên giường nhìn hắn chơi game một lúc thì đột nhiên lên tiếng: "Tao ngủ ở đây nha."

Nghe xong, Nguyên Vũ Khánh lập tức ngẩn người, bỏ luôn cả việc chơi game mà ngồi bật dậy.

Hắn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở núi Vân Tiêu.

Có điều lúc ấy cả hai đã say nên không có gì để nói, nhưng hôm nay thì khác, hoàn toàn không có chút bia rượu nào.

"Mày điên hả?" Nguyên Vũ Khánh nhìn xung quanh một vòng rồi thấp giọng mắng.

"Có đâu, tao vẫn bình thường mà?!" Phương Nhã Vy trả lời một cách bình thản.

Nguyên Vũ Khánh nghe đến đây thì nhảy dựng lên, thấp giọng nói: "Mày ngủ ở đây, rồi nhà mày biết thì nghĩ sao về tao?"

Trái ngược với vẻ mặt kinh hãi của Nguyên Vũ Khánh, Phương Nhã Vy bình tĩnh đáp:

"Chả sao đâu, huống chi có ai biết đâu mà mày lo?!"

"Ờ, không lo! Nhà mày biết rồi tống tao vào nhà đá thì sao?" Nguyên Vũ Khánh cười khổ.

"Thì cho mày c·hết chứ sao, hỏi ngộ." Phương Nhã Vy cười hì hì.

". . ." Nguyên Vũ Khánh có chút không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng cãi qua cãi lại một hồi, Phương Nhã Vy vẫn quyết định ngủ lại phòng hắn.

Đến 9 giờ tối, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu ngủ, nhưng hắn nằm cách Phương Nhã Vy một khúc.

Nhìn nhỏ bạn của mình mặc váy ngủ hai dây mà lòng hắn như lửa đốt, dù sao cũng là con trai mà.

Bất quá Nguyên Vũ Khánh không có làm loạn, bằng không sẽ đi bốc lịch ngay.



Mà đây là lần đầu hai đứa ngủ chung mà không có cồn trong người, thế nên nằm kiểu gì cũng không nhắm mắt được.

Nằm được một lúc cũng không khá hơn chút nào, nhưng lúc này Phương Nhã Vy lại lấy chân đạp hắn.

Thấy hắn không phản ứng, Phương Nhã Vy lại lấy chân khều khều làm Nguyên Vũ Khánh nhột.

Nhột quá chịu không được nên hắn ngồi bật dậy, nắm lấy chân Phương Nhã Vy thọt lét, làm cô nàng giãy giụa liên tục.

Được một lúc, Phương Nhã Vy chịu hết nỗi, lấy chân đạp hắn xuống đất rồi cười hì hì, nói: "Nhột muốn c·hết."

"Thì đứa nào chọc tao trước?!" Nguyên Vũ Khánh vừa dứt câu thì thấy nguyên cái gối bay thẳng vào mặt mình.

Thấy nhỏ bạn muốn tuyên chiến nên Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười, rồi lấy cái cây gãi lưng thọt lét Phương Nhã Vy.

Mà mới thọt được mấy cái, Phương Nhã Vy đã giựt được cây gãi lưng rồi quất hắn lên bờ xuống ruộng.

Đau quá nên Nguyên Vũ Khánh không ngừng la "Á đau, đau quá ây da, tha cho tao đi, ây da. . ." nhưng Phương Nhã Vy vẫn không tha.

Giỡn được một lúc Phương Nhã Vy cũng mệt, nên hai đứa quyết định đi ngủ.

Lúc đi ngủ, Nguyên Vũ Khánh nằm quay lưng lại, nhưng một lát sau thì thấy Phương Nhã Vy gác tay lên người mình.

Kêu mãi mà không thấy ai trả lời, Nguyên Vũ Khánh quyết định mặc kệ, để yên vậy rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Nguyên Vũ Khánh dậy trước, có điều vừa mở mắt đã thấy mình đang ôm Phương Nhã Vy.

Mà cúi xuống một chút thì thấy khe áo hở ra, và thế là hắn được mát xa mắt vào ngày đầu tiên.

Nằm nhìn Nhã Vy một lúc, Nguyên Vũ Khánh trở nên trầm tư.

Hắn không tin cô Thanh không biết Nhã Vy qua đây ngủ với mình, nhưng vì sao chẳng ai lên tiếng thì thật khó hiểu?

Suy nghĩ mông lung một lúc, Nguyên Vũ Khánh coi đồng hồ thì thấy đã hơn 7 giờ.

Mà hơn 7 giờ rồi thì đi ngắm bình minh kiểu gì nữa, nên hắn ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân.



Tầm nửa tiếng sau Phương Nhã Vy bắt đầu cục cựa, ngồi dậy rồi ngẩn đầu nhìn xung quanh.

Sau đó cô nàng lững thững đi vào nhà vệ sinh đánh răng với rửa mặt, thế là lại tươi tỉnh tiếp.

Ăn sáng xong, Phương Nhã Vy rủ hắn qua Vinpearl chơi, mà hắn chưa đi nơi đó bao giờ nên gật đầu cái rụp.

Vinpearl nằm trên ngọn núi cách mặt nước biển chừng hai trăm mét, mà hai đứa lại lười nên quyết định đi cáp treo.

Ngồi cáp treo, Phương Nhã Vy cứ chỉ trỏ các thứ, nhìn cô nàng dễ thương như con nít vậy.

Lên Vinpearl, Nguyên Vũ Khánh thấy đu quay tử thần, thế là rủ Nhã Vy lên đó chơi.

Mua vé xong, hắn với Nhã Vy lên ghế ngồi và khóa đai an toàn vào, tiếp đó bắt đầu la thét.

Mà trò này đúng như cái tên của nó, vòng quay này tăng tốc tùy hứng, lúc nhanh lúc chậm làm cả đám giật mình liên tục.

Lúc đầu Phương Nhã Vy hí hửng lắm, nhưng lúc xuống thì nước mắt nước mũi tèm lem.

Nguyên Vũ Khánh nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai bị gì, có mỗi Nhã Vy là nước mắt nước mũi bù lu bù loa làm hắn phải lấy khăn giấy lau rồi dỗ.

Cả hai chơi thêm vài trò nhẹ nhàng nữa thì quyết định đi ăn uống chút đỉnh rồi vào thủy cung tham quan.

Lúc đi vào thủy cung, Phương Nhã Vy móc tay vào hắn với lý do "sợ đi lạc".

Có điều, khi nhắn nhìn ra xung quanh thì chẳng có mấy ai, vắng như thế này thì đi lạc kiểu gì?

Bất quá Nguyên Vũ Khánh cũng không có lên tiếng phản bác, mất công lại có người trừng mắt nhìn mình.

Xem cá dưới thủy cung chán chê, Nguyên Vũ Khánh vào công viên nước chơi cầu trượt.

Đến chiều tối, Phương Nhã Vy rủ hắn đi xem ca nhạc tại công viên nước.

Vào đến nơi, hắn phát hiện nhạc trong đây chả có gì đặc sắc, nhưng xoay ngang thì thấy Phương Nhã Vy đã gục đầu vào vai mình ngủ lúc nào không hay.

Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh lấy điện thoại chụp lại cảnh này cho cô nàng xem.



Về đến nhà, Nguyên Vũ Khánh cõng Nhã Vy lên phòng rồi ném lên giường, tiếp đó lấy máy tính ra chơi game.

Vì mệt quá nên hai đứa không có chọc nhau như hôm qua, mà cả hai nằm ngủ thẳng cẳng.

Mấy ngày sau, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nổi hứng, thế là rủ Nhã Vy đi ăn buffe.

Một suất chỉ có hai trăm nên không tính là đắt, mà vào thì được ăn thoải mái.

Ăn xong hai đứa đạp xe ra biển chơi, tối về lại cùng bà ngoại trò chuyện trên trời dưới đất.

Đến sáng 28 tết, Nguyên Vũ Khánh với Phương Nhã Vy dậy sớm để ngắm bình minh.

Tới đây thì hắn phải công nhận một điều, đó là bình minh thật sự đẹp, đẹp hơn mấy bức ảnh trên mạng rất nhiều.

Đúng lúc này, Phương Nhã Vy kêu hắn đứng ra phía trước, còn cô nàng thì đứng phía sau chụp hình.

Ngắm bình minh chán chê, Phương Nhã Vy rủ hắn đi dọc theo bờ biển để tập thể dục.

Lúc trời sáng hẳn, cả hai đi ăn sáng rồi quay lại biển chơi, vì lúc trước từng muốn tắm biển mà.

Ra tới bãi biển, Phương Nhã Vy đột nhiên cỡi đồ làm hắn giật mình, sém chút bật ngửa.

Mà giật mình thì giật mình, nhưng nhìn thì vẫn nhìn, và Nguyên Vũ Khánh thấy Nhã Vy mặc bikini màu đỏ.

Cỡi đồ xong, Phương Nhã Vy ném đồ cho hắn, kêu để đó rồi chạy xuống biển.

Nguyên Vũ Khánh cười chào thua, sau đó cỡi trần, phóng xuống biển quẩy.

Trong sát na này, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên cười cười, hí hửng nói: "Màu đỏ chứng tỏ yêu anh."

"Yêu cái đầu mày." Phương Nhã Vy biết hắn nói gì, có điều chỉ mỉm cười chứ không hỏi gì thêm.

"Khà khà, hôm nay bạo dữ bây, bộ không sợ tao làm gì à?" Nguyên Vũ Khánh dùng khuôn mặt đê tiện nhìn sang đứa bạn của mình.

"Ai chứ mày còn non lắm!" Phương Nhã Vy che miệng cười như điên.

Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nhe răng cười, hắn bất chợt lao đến, ẵm Nhã Vy lên rồi quăng xuống nước.

Sau một lúc, Phương Nhã Vy chịu không nỗi nên xin thua, nhưng hắn đâu có buông tha.