Siêu Năng Lập Phương

Chương 34: Giáo Phái Tà Thần



Chương 34: Giáo Phái Tà Thần

Lướt tới tin tức cuối cùng, Nguyên Vũ Khánh lập tức nhấn vào xem, hắn thấy mấy ngày nay thành phố không được yên tĩnh cho lắm.

Về sau ra đường, hắn nhất định phải cẩn thận, bằng không sẽ gặp đám tà thần chuyên làm chuyện điên khùng này.

Nằm xem tin tức một lúc, Nguyên Vũ Khánh ngáp ngáp vài cái rồi lăn ra ngủ.

Đến 6 giờ tối ngày hôm sau, Nguyên Vũ Khánh chạy con dream qua nhà Nhã Vy.

Hôm nay cô nàng mặc váy trắng với áo len, còn hắn thì quần short với áo thun rồi thẳng tiến đến siêu thị Coop Mart.

Lên lầu ba, Nguyên Vũ Khánh lấy một chiếc xe đẩy, sau đó theo sau cô nàng đi vòng vòng.

Phương Nhã Vy dừng tại quầy sữa, lựa tới lựa lui một hồi thì lấy được năm lóc sữa chua.

Tiếp đó cô nàng đến những quầy khác để lấy bánh cùng mấy thứ lặt vặt khác.

Lượn vòng vòng một hồi, cái xe đẩy đã chất đầy đồ, nhưng nhiều nhất vẫn là rau củ quả.

Đến lúc tính tiền, hết đống đồ hơn ba triệu, làm hắn chỉ biết tròn mắt mà nhìn, đúng là nhà giàu có khác.

Đối với hắn, ba triệu không phải con số nhỏ, buôn bán tầm một tháng mới để dư ra được khoảng đó.

Vậy mà người ta đi mua sắm có chút đã tương đương với cả tháng buôn bán cực khổ, biểu sao không hâm mộ cho được.

Đến lúc về, Nguyên Vũ Khánh tay mang nách xách đủ thứ túi linh tinh, nhìn vào chả khác gì culi đi làm thuê cho người khác.

Nhưng mới đến hầm gửi xe, cả hai đột nhiên bị một người đàn ông trung niên chặn lại.

Nguyên Vũ Khánh thầm đánh giá đối phương, nhìn thì không giống người xấu, nhưng hắn cứ thấy có gì đó không đúng.

Thời điểm hắn định dẫn Nhã Vy tránh sang một bên, đối phương lại chặn đường, thì thào nói:



"Thiên ma giáng thế, chỉ có Chân Thần mới cứu vớt được chúng sinh, các ngươi hãy gia nhập với chúng ta, cùng chúng ta đi cứu rỗi thế gian này. . ."

"Đây chẳng phải đám tà thần đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội mấy ngày nay sao? Sao mình lại xui như thế?"

Nguyên Vũ Khánh thấy cảnh này, nhịn không được mà chửi thầm trong bụng, bất quá không có dám nói ra ngoài.

Đối phương ra sao hắn còn chưa biết, nếu lời ra tiếng vào, nói không chừng sẽ có chuyện thật.

Người xưa nói một điều nhịn là chín điều lành, nên hắn mỉm cười trấn tĩnh rồi nắm tay Nhã Vy vòng qua bên phải.

Nhưng người này lại kiên quyết chặn đường, miệng liên tục nói lảm nhảm làm hắn phải nhíu mày.

Được một lúc, giọng điệu người đàn ông càng thêm cuồng nhiệt, nhìn bọn hắn nói:

"Thiên tai đại họa, dị thú giáng lâm, thật ra là ác ma giáng thế để trừng phạt loài người, chỉ có Chân Thần mới khiến thế giới được hòa bình. . ."

Nghe mấy lời này, Phương Nhã Vy khẽ đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu rồi nắm tay cô nàng lôi ra sau lưng mình.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên bắn tới hai đạo nhân ảnh, một người trong số đó bịt mồm gã đàn ông trung niên tà thần lại.

Người trung niên mặc đồng phục dân quân tự vệ còn lại thì đứng chắn trước mặt, nghiêm túc hỏi:

"Tên dị giáo tà thần này không có làm mấy đứa b·ị t·hương chứ?"

"Bọn cháu không sao, gã này còn chưa làm gì là chú đã đến rồi, cháu xin phép về trước."

Nguyên Vũ Khánh thành thật trả lời, sau đó nhanh chân dẫn Nhã Vy rời khỏi.

Bất quá, vừa thấy tín ngưỡng Chân Thần của mình bị kỳ thị như vậy, gã đàn ông lập tức giận dữ, gầm thét:

"Các ngươi dám khinh nhờn Chân Thần? Chân Thần sẽ giáng lâm, sẽ trừng phạt các ngươi, các ngươi sẽ hối hận ha ha ha. . ."



Vừa dứt lời, tên dị giáo tà thần đột nhiên thúc trỏ ra sau, nhân cơ hội đó nuốt vào một viên thuốc màu trắng.

Cùng lúc này, bằng mắt thường có thể thấy mạch máu trên trán tên dị giáo tà thần đã hiện ra rõ ràng.

Trong sát na đó, một luồng khí tức đáng sợ bỗng nhiên ập tới, làm những người xung quanh không khỏi kinh hãi.

Hai thành viên dân quân tự vệ đứng bên cạnh còn chưa kịp làm gì đã b·ị đ·ánh bay ra ngoài, trên người còn dính thêm một thanh dao găm.

Nguyên Vũ Khánh không nghĩ tên này còn mang theo v·ũ k·hí, nên hắn lập tức dẫn Nhã Vy chạy trốn, nhưng lại bị tên điên kia bám theo.

"C·hết đi lũ kiến hôi ngu ngốc."

Gã trung niên dị giáo tà thần bay lên không trung, tung một quyền về phía hắn.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức đẩy Phương Nhã Vy sang một bên, rồi dùng hai tay đỡ lại một quyền của đối phương.

"Oành!!!" Nguyên Vũ Khánh như trái bóng, b·ị đ·ánh văng vào trụ đá, vô tình bị thanh sắt đâm vào chân.

Mặc dù rất đau, nhưng Nguyên Vũ Khánh biết đây không phải thời điểm để than khổ, nên hắn cắn răng rồi rút thanh sắt dài chừng 5cm ra khỏi chân mình.

Sau đó hắn cố gắng đứng dậy, đồng thời ra hiệu cho Nhã Vy đừng tiến tới.

Nhưng còn chưa đợi hắn kịp tính toán phương pháp ứng phó, phía trước lại truyền đến một đoàn hỏa cầu màu đỏ.

"Khánh, tránh ra!" Phương Nhã Vy hét lớn một tiếng, đồng thời vứt túi đồ sang một bên, rồi cầm cái nón bảo hiểm dưới đất ném về phía trước.

Trong lúc nhất thời, Nguyên Vũ Khánh lập tức cảm nhận được một luồng khí nóng như tát vào mặt mình.

Sắc mặt Nguyên Vũ Khánh trở nên âm trầm, hắn không ngờ người này lại hành sự quả quyết như vậy.

Khẽ cắn răng cố nén cơn đau, Nguyên Vũ Khánh nhanh chóng lách người sang một bên, vừa kịp lúc tránh được đòn t·ấn c·ông.



Ngay thời điểm đó, Phương Nhã Vy đã xoay người 360 độ rồi tung một cú đá cực mạnh vào đầu đối phương.

Gã trung niên tà thần lập tức lui về sau năm bước, trên khóe miệng lộ ra một tia máu tươi.

Lúc này đôi mắt của gã điên này đã biến thành màu đỏ, sau đó tung ra một đoàn hỏa cầu về phía Phương Nhã Vy.

Trong cái nháy mắt đó, Nguyên Vũ Khánh đã xuất hiện trước mặt người trung niên, đồng thời quét mất chân trụ của đối phương.

Đoàn hỏa cầu vừa ra liền bị lệch hướng, vô tình trúng vào đường ống dẫn nước của siêu thị, làm nước máy văng ra tung tóe.

Chớp lấy cơ hội đó, Nguyên Vũ Khánh lập tức chạy tới nắm tay Phương Nhã Vy chạy ra đường lớn.

Lúc này bên ngoài đã đông nghịch người đứng xem, xe cộ đều bị tắc nghẽn.

"Tránh ra, tránh ra. . ." Cảnh sát lập tức kéo đến, đem khu vực siêu thị bao vây lại.

Không đến một phút đồng hồ, tên trung niên tà thần đã lững thững bước ra.

Nhưng làm hắn kinh hãi là mạch máu của tên này đã biến thành màu đen, nhìn vô cùng quỷ dị.

"Đi c·hết đi lũ ngu ngốc, Chân Thần sẽ giáng thế để trừng phạt các ngươi ha ha ha. . ."

Gã trung niên tà thần cười lớn như kẻ điên, nhưng đột nhiên bị một thiếu niên từ trên trời lao xuống, đá cho một cước văng ngược vào trong.

Tiếng v·a c·hạm vang lên liên tục, sau đó người thiếu niên liền xông vào trong tìm kiếm đối phương.

Nhưng đúng lúc này, lông mày của Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nhíu lại, vì hắn cảm nhận được khí tức của gã tà thần kia đang tăng lên.

"Oành!!!" Tiếng nổ kinh thiên vang lên, lầu một của siêu thị lập tức bị phá hủy thành một mảnh hỗn độn.

Thấy cảnh này, mọi người đứng bên ngoài bắt đầu nghị luận, còn Nhã Vy thì siết chặt lòng bàn tay của hắn.

Trong lúc mọi người đang lo lắng, người thiếu niên mới từ từ bước ra với bộ dáng đầy chật vật.

Có thể thấy thương thế trên người thiếu niên này không nhẹ, hẳn đã đón một đòn trí mạng của tên tà thần.

"Không sao rồi, tên kia đã bị khống chế, mọi người giải tán đi." Người thiếu niên nói một cách khó khăn, sau đó được y tá đưa đi chữa trị.