Thế là hai đứa vừa đi vừa chọc nhau một lát thì tới nhà Nhã Vy, chở của nợ về nhà xong, hắn vội về nhà tắm rửa.
Sáng hôm sau, Nguyên Vũ Khánh chở Nhã Vy vào trường.
Khai mạc hội trại xong, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu đi chào hỏi từng lớp, vì hắn quen biết khá nhiều giáo viên.
Ban ngày cũng không có gì đặc biệt, nhưng từ 5 giờ tối thì toàn trường bắt đầu tổ chức ca hát.
Bên dưới thì cả đám bắt đầu buôn bán, mà lớp hắn bán trà đá với trà chanh, nhưng buôn bán khá ế.
Mấy lớp kia cũng không khá hơn là mấy, hầu như làm xong chỉ để cho cả lớp uống.
Đúng lúc này, đầu của Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nhảy số, hắn lập tức đứng giữa lớp thét lên: "Quân bây đâu!"
"CÓ!!!" Mặc dù cả lớp không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả lớp vẫn thét lên rần rần làm mấy lớp khác chú ý tới.
"Các khanh mang nước theo trẫm đi qua lớp khác nào." Nguyên Vũ Khánh thét lớn.
"Hạ thần tuân mệnh!" Cả đám hùa theo, đám con gái thì mang theo mấy ly nước rồi theo hắn.
Nguyên Vũ Khánh dẫn đầu kéo qua lớp 12a1, hắn nhắm vào lớp trưởng rồi nói: "Ê nhóc, mua nước cho lớp anh đi chú em."
"Mua? Mua gì cha nội?" Phạm Minh Sang ngơ ngác nhìn hắn, có điều còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Nguyên Vũ Khánh đã phất tay.
Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy hắn phất tay liền hiểu ý nên xông lên trước, tóm lấy Phạm Minh Sang đè xuống rồi thọt lét.
"Há há, buông. . . buông ra, buông ra há há. . ." Phạm Minh Sang cười đến chảy nước mắt, sau đó cầu xin: "Thôi, em mua nước cho anh là được, thả em ra há há. . ."
Thế là hắn chèo kéo được khách hàng đầu tiên, tiếp đó nhắm tới mấy lớp khác.
Mấy lớp khác thấy vậy thì bắt đầu có phong trào, mời gọi không được thì dùng vũ lực.
Cả lớp cười ha hả rồi đi, nhưng đúng lúc này hắn bị quân đoàn lớp 12a2 bắt lẻ, cả đám tóm cổ và làm y như hồi nãy.
"Há há, anh thua, anh thua, anh mua nước là được chứ gì, há há. . ." Nguyên Vũ Khánh cười ra nước mắt.
Hắn mua một hồi thì bay hết 300 ngàn, sau đó cay cú trở về lớp tập hợp quân lính.
Lần này Nguyên Vũ Khánh quyết định chơi trò xe lửa, hắn dẫn đầu, xông tới đâu thì c·ướp đồ ăn với nước uống tới đó.
Phương Nhã Vy đi theo sau lưng hắn thì cười nức nẻ, vào gặp cái gì ngon ngon cứ hốt là được.
Mấy lớp khác cũng không vừa, thế là toàn khối 12 lao vào c·ướp b·óc, cơ mà không có xảy ra hiềm khích gì cả.
Có điều hắn là đứa cầm đầu nên bị mấy lớp khác xúm lại thọt lét, làm hắn cười lăn ra đất.
Một lúc sau, đợi hắn bò tới lớp thì tóc tai đã bù xù như thằng điên, nhưng mà hắn thấy vui lắm.
Khoảng một tiếng sau thì thầy cô tổ chức trò chơi, và bắt buộc lớp nào cũng phải tham gia.
Trò đầu tiên là ngồi xuống đất, đứa sau kẹp chân vào bụng đứa trước, không được dùng tay, mà phải dùng mông để kéo tới đích.
Thế là cái quần của hắn đi tông từ đấy, cơ mà vẫn vui nên quậy phá tiếp chứ không dừng.
Mấy trò sau thì đỡ ác hơn, như xoay đĩa rồi lung tung các thứ, nói chung rất vui.
Đến 9 giờ tối thì hắn cùng đám lớp trưởng ra ngoài cổng nhận cơm hộp.
Đem vào thì Nhã Vy ăn không nhiều nên sớt qua cho hắn phân nửa, sau đó cả đám ngồi ăn ngon lành.
Tiếp đó cả lớp lại vui chơi quậy phá đến 11 giờ tối, lúc này trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn thời trang.
Lớp nào cũng cho ba bốn nhỏ đẹp đẹp lên đi biểu diễn, nhỏ nào cũng trắng với đẹp nên đám con trai bên dưới hò hét như khỉ.
Mà thời điểm chuẩn bị kết thúc, Nguyên Vũ Khánh chạy ra sau cánh màn, sau đó bước ra với bộ đồ thùng rác.
Vâng, hắn mặc nguyên cái thùng rác làm từ mấy tờ báo, vừa bước ra hắn liền ẹo ẹo như đám con gái làm toàn trưởng cười sặc nước.
Mấy ông thầy với bà cô thì cười bò lăn ra đất, MC thì mắt cười quá nên ngồi xuống ôm bụng.
Nguyên Vũ Khánh bước ra hất hàm, tung váy hình thùng rác của mình sau đó quay vào cánh gà như đúng rồi.
Phương Nhã Vy đứng chụp cho hắn mấy tấm rồi cười ra nước mắt, vì đây là lần đầu cô nàng thấy hắn bựa như vậy.
Vào phía sau cánh gà, Nguyên Vũ Khánh thay lại bộ đồ của mình rồi bước đến bên cạnh Phương Nhã Vy.
"Mày làm tao bất ngờ quá, cũng biết dẹo lắm đấy chứ." Phương Nhã Vy vừa cười vừa đưa cho hắn xem tấm hình vừa rồi.
Nhìn tấm hình của mình trong điện thoại, Nguyên Vũ Khánh chỉ biết gãi đầu rồi nhe răng cười.
Còn trẻ mà, không chơi lớn, nữa già hối hận rồi sao, như vậy mới để lại ấn tượng sâu sắc.
Đến 12 giờ khuya, cả đám vay xung quanh đống lửa và hò hét như bò rống.
Tầm một giờ sáng thì bắt đầu tự do, thế là lớp nào lớp nấy đều thi nhau bắt nhạc rồi quẫy.
Mà lúc đó lại có một đứa con trai lên hát rồi tỏ tình, may là nhỏ kia gật đầu đồng ý, không thì quê ra mặt.
Sau đó toàn khối 12 với thầy cô thi nhau chụp ảnh, mỗi người một kiểu làm cả trường náo nhiệt vô cùng.
Đến ba giờ sáng thì cả đám đều mệt nên nằm dựa vào nhau mà ngủ, còn Nhã Vy thì nằm trên đùi hắn, còn hắn thì dựa vào vách trại.
Nằm ngủ một lúc thì thầy cô đánh thức, nhìn đồng hồ thì đã là 6 giờ sáng, thế là cả đám đi về trong sự tiếc nuối.
Nguyên Vũ Khánh chở Nhã Vy về nhà thì tính đi về, nhưng mới bước xuống phòng khách thì mở mắt không lên, thế là hắn lăn ra ghế sô pha ngủ thẳng cẳng.
Tầm chiều tối thì cô Thanh về, thấy hắn ngủ như c·hết ở phòng khách thì lấy chăn đắp lên.
Nguyên Vũ Khánh không biết mình ngủ bao lâu, đến khi thức dậy thì thấy Nhã Vy đang ngồi trước mặt vén tóc nhìn mình.
"Hú hồn, mà mấy giờ rồi vậy?" Nguyên Vũ Khánh ngồi bật dậy, hỏi trong vô thức.
"8 giờ tối rồi, mày về nhà tắm rửa đi, lát qua chở tao đi chơi!" Phương Nhã Vy cười cười.
"Ok bây bê!" Nguyên Vũ Khánh không từ chối, đứng dậy vương vai một cái rồi về nhà tắm rửa thay đồ.
Một tiếng sau, Nguyên Vũ Khánh chạy sang thì thấy Nhã Vy đã thay đồ rồi nên nhìn rất xinh.
Nhưng chả biết làm sao, Nguyên Vũ Khánh lại chờm lên và thấy được bên trong.
"Mày vô duyên quá!" Phương Nhã Vy lườm hắn rồi lấy tay che ngực.
"Mà nhìn ngực mày cũng được ấy chứ, vừa tay tao đấy ha ha." Nguyên Vũ Khánh thấy cô nàng che ngực thì lại nhây tiếp.
"Nè, nhìn cho đã đi!" Phương Nhã Vy nói xong liền kéo vạt áo lên cho thấy hết áo con rồi ném cái túi vào mặt hắn, sau đó vùng vằng đi lên lầu.
Nguyên Vũ Khánh méo mặt, vội vàng chạy lên lầu thì thấy cửa đã khóa, hắn đứng bên ngoài gọi với vào trong: "Ê, cho tao xin lỗi đi!"
". . ." Phương Nhã Vy vẫn im lặng, không nói một tiếng nào làm hắn thấy chột dạ trong lòng.
"Xin lỗi mà! Tao hứa đây là lần cuối!" Nguyên Vũ Khánh vừa gõ cửa vừa nói vọng vào trong.
". . ." Phương Nhã Vy vẫn im lặng không nói lời nào, làm hắn càng lo hơn.
"Vy ơi, mày mở cửa đi, xin lỗi mày mà." Nguyên Vũ Khánh lo lắng gọi vào.
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên, hắn nhìn vào thì thấy Nhã Vy đã rơm rớm nước mắt.
"Lúc nào mày cũng nói lần cuối! Mày toàn quá đáng không à! Mày nghĩ tao là gì hả? Bộ mày muốn làm gì là làm hả? hức. . . hức. . ." Phương Nhã Vy lớn tiếng trách móc rồi khóc.