Đi trên đường hoa, hắn với Nhã Vy chụp hình đủ thứ, nhìn cô nàng cười rạng rỡ mà hắn thấy vui vui trong lòng.
Nhìn Nhã Vy cười, bao nhiêu bực tức cùng lo lắng trong người đã bay đi đâu mất, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc mà thôi.
Nguyên Vũ Khánh đi vào đám đông, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Nhã Vy với cái lý do quèn là "sợ đi lạc".
Chứ thật ra hắn thích nắm tay Nhã Vy lắm, thế mà trước kia chỉ coi đấy là điều bình thường.
Đi hết đường hoa, hắn với Nhã Vy lại gần tòa nhà Bitexco kiếm chỗ đứng để coi pháo hoa.
Trong lúc chờ đợi, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu chém gió, toàn chuyện trên trời dưới đất, hết chuyện mới lại lôi chuyện cũ ra kể.
Nói chuyện với Nhã Vy, hắn chưa bao giờ chán, cho tới lúc gần bắn pháo hoa, hắn đẩy cô nàng ra trước, rồi vòng tay ra ôm lấy cái eo thon gọn của cô nàng.
Lúc này Nguyên Vũ Khánh cũng không khỏi tò mò, hắn thấy Nhã Vy chỉ học múa thôi mà sao dáng vóc lại thon thả như thế?
Nhưng đúng lúc này, Phương Nhã Vy đột nhiên lên tiếng: "Lợi dụng tao hả?"
"Ai thèm lợi dụng mày." Nguyên Vũ Khánh cười cười, rồi đặt cằm lên vai cô nàng.
"Vậy buông ra đi!" Phương Nhã Vy không có quay đầu lại, nhưng khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười.
"Thôi, buông ra lại có đứa dẹo tới dẹo lui, rồi lèm bèm tao nữa." Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu.
"Lắm chuyện." Phương Nhã Vy cười tít mắt, sau đó cũng không có bắt bẻ gì nữa.
Nguyên Vũ Khánh khẽ mỉm cười, vì hắn thấy được khuôn mặt của Nhã Vy hơi đỏ, chắc là ngại đây mà.
Không đến năm phút sau, pháo hoa bắt đầu nổ, thế là một năm mới lại bắt đầu, một năm để hắn bắt đầu lại với Nhã Vy.
Nguyên Vũ Khánh không từ bỏ khoảnh khắc ấy, hắn liền kéo Nhã Vy dựa vào lòng mình.
Bị hành động của hắn làm cho giật mình, Nhã Vy khẽ "ơ" một tiếng, nhưng hắn chả quan tâm vì lúc này đang nhìn pháo hoa rồi.
Dường như đã cảm nhận được cái gì đó, cô nàng mỉm cười rồi đặt tay lên đôi bàn tay của hắn.
Tuy gần gũi là thế, nhưng đối với hắn, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, vì tình cảm của hắn vẫn chưa đủ lớn để sánh vai với Nhã Vy.
Nhìn lên bầu trời, Nguyên Vũ Khánh thầm nói: "Vy à, hãy đợi đấy, anh sẽ làm em hạnh phúc."
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên nổ ra một loạt pháo hoa, làm cả đám bên dưới hò hét.
Màn pháo hoa kết thúc, hắn dẫn Nhã Vy đến chùa Ngọc Hoàng còn được gọi là chùa Phước Hải, một trong những ngôi chùa có lịch sử ngàn năm trong thành phố.
Đến nơi, hai đứa bắt đầu thắp nhang cầu nguyện, sau đó đến trước cây mai để hái lộc.
Nguyên Vũ Khánh nhìn tới nhìn lui một hồi thì cũng chọn được một cái túi đỏ.
Mở ra thì bên trong có tờ một nghìn, còn Nhã Vy là tờ mười nghìn, làm hắn nhất thời im lặng.
Nguyên Vũ Khánh không nghĩ Nhã Vy lại may mắn như thế, nhưng hắn cũng không quan tâm nữa.
Về nhà thì đã là 3 giờ sáng, hắn không ở lại mà chạy về nhà chúc tuổi ông nội.
Nói chuyện với ông nội một lúc thì hắn về phòng, lúc này ông nội mới nhìn theo bóng lưng của hắn rồi vuốt râu mỉm cười.
Trở về phòng, Nguyên Vũ Khánh chợt nhớ tới khối lập phương, nếu không phải lần trước có trộm, hắn cũng quên mình phải tìm hiểu về nó.
Chính vì vậy, hắn liền lên mạng tìm kiếm thông tin về khối lập phương màu đen.
Khiến hắn vui mừng là có rất nhiều thông tin trên mạng, có điều giống như khối lập phương kia thì lại chẳng có chút tin tức nào.
Đến gần sáng, Nguyên Vũ Khánh nằm dài trên giường, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, vì tốn cả buổi mà chẳng thu hoạch được gì.
Nguyên Vũ Khánh nhẹ lắc đầu, trước mắt hắn phải điều tra về khối lập phương thần bí này mới được.
Đến khi kim đồng hồ chỉ đến số 4, Nguyên Vũ Khánh ngáp dài một cái, cảm thấy bản thân sắp không trụ được nữa.
Nhưng trước khi ngủ, khối lập phương lại làm hắn b·ị t·hương, vô tình để lại một giọt máu trên bề mặt của nó.
Nhìn giọt máu rơi trên bề mặt màu đen của khối lập phương, Nguyên Vũ Khánh như nhớ tới chuyện gì đó.
Thế là hắn lập tức bật chức năng quay phim của điện thoại rồi cắm sạc, sau đó cho camera chỉa thẳng vào khối lập phương.
Có điều, chỗ quay phim và chỗ cất giữ khối lập phương đã được hắn ẩn giấu rất kỹ.
Hắn không muốn tình trạng lần trước xuất hiện lần nữa, như vậy quá phiền toái.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyên Vũ Khánh vươn vai lắc người vài cái, sau đó ngã xuống giường, mí mắt chậm rãi khép lại, sau 5 phút liền lâm vào ngủ say.
Thời điểm Nguyên Vũ Khánh đã ngủ say, giọt máu của hắn bỗng nhiên động đậy, sau đó bị khối lập phương hút vào.
Đến xế chiều, Nguyên Vũ Khánh vệ sinh cá nhân rồi đứng trước sân ưởn ẹo tạo dáng các kiểu.
Uống một ngụm nước lạnh, hắn kết nối điện thoại vào máy tính, sau đó chậm rãi xem lại video tối hôm qua.
Nguyên Vũ Khánh tua nhanh video, đến lần thứ ba, hắn rốt cuộc thấy được sự tình ngoài ý muốn.
Nguyên lai giọt máu kia không phải bị côn trùng mang đi, mà do khối lập phương màu đen nuốt vào.
Xem tới đây, Nguyên Vũ Khánh dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà một cách trầm tư.
Trong sát na này, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lập tức chạy đến khu chợ gần nhà.
Mua được con cá vừa c·hết, hắn liền về nhà, lấy máu của con cá để lên khối lập phương, lúc này tâm tình đã có chút hồi hợp.
Trong lúc chờ đợi, hắn mở điện thoại ra xem, phát hiện hôm qua có rất nhiều tin nhắn từ đám bạn.
Nguyên Vũ Khánh kéo khung chat xuống, chậm rãi xem hết tin nhắn, nhưng hắn không vội trả lời.
Sau mấy tiếng chờ đợi, Nguyên Vũ Khánh bước lại mặt bàn, rồi cẩn thận xem xét khối lập phương.
Nhưng sự tình như hắn mong muốn lại không xảy ra, để Nguyên Vũ Khánh rơi vào trầm tư, vẻ mặt có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ máu của động vật không có tác dụng, mà phải dùng máu của con người mới được?"
Nguyên Vũ Khánh nảy sinh một ý nghĩ táo bạo, bất quá lấy máu của mình cũng không phải cách.
Điều này khiến hắn rơi vào bế tắc, nhưng mọi chuyện luôn có cách giải quyết của nó.
Chỉ bất quá, lúc này Nguyên Vũ Khánh lại nhận được tin nhắn của Phương Nhã Vy.
Đọc tin nhắn xong hắn khẽ mỉm cười, sau đó phóng thẳng đến đón Nhã Vy đi chơi.
Tới tối khuya hắn mới trở về, sau đó nằm gác tay lên trán, tiếp tục nghĩ cách làm sao lấy được máu của con người.
Trong lúc suy tư, Nguyên Vũ Khánh nhớ đến một chuyện, hắn liền chạy đến bệnh viện, nhờ người quen kiếm cho mình một ít máu tươi.
May cho hắn là có người quen trong bệnh viện, nên lấy một ít mẫu máu tuồng ra ngoài là điều không khó.
Có được máu tươi, Nguyên Vũ Khánh liền để một giọt máu lên khối lập phương, sau đó hồi hợp chờ đợi kết quả.
Nhưng trải qua một lúc lâu, đợi khi v·ết m·áu kia đông cứng lại, khối lập phương vẫn không có hấp thu một chút nào.
"Máu của người khác không có tác dụng?"
Nguyên Vũ Khánh rơi vào trầm tư, tới trước lúc đi ngủ, hắn không quên nhỏ một giọt máu của mình lên khối lập phương.
Sau nửa tiếng chờ đợi, sự tình diễn ra không nằm ngoài dự đoán của hắn, khối lập phương quả nhiên đã hấp thu sạch sẽ giọt máu của hắn.
Thấy chuyện này có chút thần kỳ, Nguyên Vũ Khánh lại tiếp tục cho khối lập phương hấp thu máu tươi của mình.
Cho đến giữa khuya, lúc này khuôn mặt của hắn đã có dấu hiệu thiếu máu trầm trọng.