Siêu Năng Lập Phương

Chương 67: Đánh Đổi Thọ Nguyên



Chương 67: Đánh Đổi Thọ Nguyên

Bất quá, thấy khối lập phương cuối cùng cũng chịu xuất hiện, Nguyên Vũ Khánh biết cơ hội đàm phán của mình đã đến.

Có điều, Nguyên Vũ Khánh vốn không biết những suy nghĩ của mình đã bị nó nhìn thấu từ lâu, chỉ là không làm ra động tĩnh gì, mà chậm rãi nói:

"Chính là ta! Chúng ta dùng xưng hô ta ngươi để nói chuyện đi!"

Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh không khỏi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, liếc mắt nhìn khối lập phương, nghiêm túc hỏi:

"Khối lập phương, rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?"

Nói ra lời này, Nguyên Vũ Khánh đã cân nhắc rất nhiều, với lại, kinh nghiệm lúc trước nói cho hắn biết, khối lập phương chắc chắn biết rõ ý định của mình.

Kỳ thực Nguyên Vũ Khánh đã đoán đúng, bản thân khối lập phương thừa sức đoán được ý định của hắn, chỉ là tại lúc trước không phải thời điểm thích hợp nên không thể câu thông.

Nhưng giờ thì khác rồi, bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để nói chuyện với nhau.

Nghĩ đến đây, khối lập phương khẽ rung chuyển một cái, sau đó trầm thấp nói:

"Ta là một phần của khối lập phương này, nói cho ngươi biết, người sở hữu khối lập phương này nhất định phải c·hết, trừ khi. . ."

Nghe thấy lời này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh ngạc, sau đó rơi vào trầm tư, cuối cùng là nói không nên lời.

Vật có thể thông linh cùng người khác, đây còn là đồ vật bình thường nữa không?

Hơn nữa, nó còn sinh ra linh trí, trí tuệ không hề thua kém nhân loại.

Nếu đặt khối lập phương ở bên ngoài, đoán chừng sẽ gây ra một trận mưa tanh gió máu.

Nhưng giờ khắc này Nguyên Vũ Khánh không hề vui mừng chút nào, vì lời của khối lập phương rõ ràng là đang nhắm vào hắn.

Bản thân từng lĩnh ngộ qua một lần, cho nên lần này Nguyên Vũ Khánh không dám đoán bừa nữa.

Nhưng nói như vậy, tám chín phần là phải bỏ mạng tại chỗ này sao?



Xem ra muốn tìm đường sống thật sự rất khó, nhưng hắn muốn nghe tiếp đoạn phía sau.

"Bất quá. . . Ta và ngươi có một đoạn duyên phận, nên ngươi có hai sự lựa chọn."

Nghe lời này, Nguyên Vũ Khánh như mở cờ trong bụng, trong lòng thầm đoán bừa điều kiện mà khối lập phương đưa ra.

Nhưng nghĩ một lúc cũng không ra trò trống gì, Nguyên Vũ Khánh đành thu liễm tâm tình, tiếp đến phải xem ý trời như thế nào.

"Lựa chọn thứ nhất, ngươi cứ tiếp tục ngồi trong đây, nhưng ba ngày sau sẽ bị không gian xung quanh nghiền ép thành hư vô."

Nghe đến đây, Nguyên Vũ Khánh biết lựa chọn đầu tiên đã vô duyên với mình rồi.

Chọn như không chọn, nên hắn muốn nghe lựa chọn thứ hai xem sao.

Khối lập phương cũng không làm hắn thất vọng, thấy hắn trầm tư không nói thì chậm rãi lên tiếng:

"Lựa chọn thứ hai, nếu muốn thoát ra ngoài, ngươi phải đánh đổi thọ nguyên của mình. Đạo trời có được tất có mất, ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận."

Âm thanh của khối lập phương không nhanh không chậm, truyền vào tai hắn một cách rõ ràng, tựa như cố ý nói cho hắn nghe từng chút một.

"Thọ nguyên?!" Nguyên Vũ Khánh khẽ nhếch miệng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ chua chát.

Tuy đây là hai từ hán việt, nhưng hắn biết thọ nguyên là gì, đó là thứ quan trọng nhất đối với một người.

Nhưng khối lập phương nói như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn, đây còn thiên lý nữa không?

Thọ nguyên, hai từ này nghe rất đơn giản, nhưng muốn có được thọ nguyên, thật sự đơn giản như thế sao?

Thậm chí có kẻ chỉ vì một chút dược phẩm tăng thọ nguyên mà đã g·iết hại không biết bao nhiêu sinh linh vô tội.

Điều ấy đủ cho thấy, thọ nguyên quan trọng đến mức nào.



Bất quá, hắn sẽ không dại dột mà làm ra lựa chọn thứ nhất, vì làm như vậy, chẳng khác nào đang lựa chọn c·ái c·hết.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh thầm thở dài, thấp giọng nói: "Ngươi muốn bao nhiêu năm thọ nguyên của ta?"

Đây là cọng cỏ cứu mạng của hắn nên Nguyên Vũ Khánh phải tranh thủ nắm bắt cơ hội, còn những chuyện khác, hắn thật sự không dám mơ tưởng xa vời.

"Không nhiều, chỉ cần 90 năm thọ nguyên của ngươi là đủ."

Khối lập phương không nhanh không chậm truyền âm, nhưng lời nói vừa ra, Nguyên Vũ Khánh không khỏi nhíu mày.

Một lần đòi 90 năm thọ nguyên, cái này là muốn g·iết người hay sao?!

Phải biết rằng, người bình thường chưa chắc đã sống đến từng đấy, nhưng hiện giờ hắn không còn cách nào khác.

Rơi vào tình huống này, ai cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khối lập phương không g·iết hắn ngay từ đầu đã là may mắn lắm rồi, cho nên hắn phải biết nắm bắt cơ hội.

"Được, ta chấp nhận điều kiện này, hi vọng ngươi nói được làm được như những gì đã hứa."

Nguyên Vũ Khánh đành cắn răng, cũng may là người sống tại thời đại này đều có trăm năm thọ nguyên nên việc này không thành vấn đề.

Cho dù trừ đi số năm hiện tại của bản thân, hắn vẫn còn thời gian để làm lại cuộc đời.

"Ngươi đừng mừng vội, thọ nguyên vốn có của ngươi là 130 năm, nhưng ta đã rút hết 17 năm, cộng thêm với số tuổi hiện tại, ngươi chỉ còn lại 3 năm để sống mà thôi."

Khối lập phương lần nữa truyền âm, nhưng tin tức lần này làm hắn như c·hết lặng.

Không ngờ khối lập phương này lại âm thầm rút đi thọ nguyên của hắn, mà hắn lại không hề hay biết gì.

Nhưng trộm cắn thọ nguyên thì thôi đi, đằng này còn đòi thêm 90 năm của hắn, đây chẳng khác nào dồn hắn vào đường cùng.

Thoáng cái chỉ còn lại ba năm để sống, ba năm thì có thể làm được chuyện gì chứ?

Bất quá, hắn nào còn sự lựa chọn khác, không đồng ý thì sẽ c·hết ở chỗ này.



Cho nên ra ngoài được, ít ra vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.

"Đây là chữ Phúc mà ông nội từng nói hay sao?"

Nguyên Vũ Khánh ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, khóe miệng chợt nở ra một nụ cười chua xót.

Giờ phút này Nguyên Vũ Khánh đã hết đường lui, vì vậy ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.

Sau một hồi suy nghĩ, Nguyên Vũ Khánh quyết định đánh cược một lần xem sao.

Nghĩ thông suốt như vậy, Nguyên Vũ Khánh không chút do dự, gật đầu nói: "Được, ta đồng ý đánh đổi 90 năm thọ nguyên để ra ngoài."

Bất quá, còn chưa để hắn chuẩn bị tinh thần, khối lập phương đã xông tới rồi nhập vào người hắn.

Trong lúc nhất thời, Nguyên Vũ Khánh thấy cơ thể như bị thứ gì đó hấp thu.

Không tới ba hơi thở sau, Nguyên Vũ Khánh đột nhiên chảy máu mũi, sau đó cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Sở dĩ Nguyên Vũ Khánh thấy mệt mỏi là vì thời điểm này, cơ thể hắn đang nhận lấy sự tàn phá vô cùng mãnh liệt, toàn bộ kinh mạch đều nhanh chóng bị phá hủy.

Ngay cả nội tạng cũng chịu tổn thương không nhẹ, nhưng khiến hắn đau đớn là có thứ gì đó ở giữa bụng đã vỡ nát.

Theo nguyên khí bổn mạng thoát ra ngoài, sinh cơ của Nguyên Vũ Khánh không ngừng bị xói mòn.

Khuôn mặt vốn hồng nhuận của hắn dần trở nên tái nhợt, toàn bộ căn cơ như bị rút sạch.

Thậm chí, bằng mắt thường có thể thấy, tóc trên đầu hắn đang nhanh chóng dài ra, sau đó chuyển thành màu trắng.

Nguyên Vũ Khánh cắn răng chịu đựng, loại thống khổ này là lần đầu hắn cảm thụ được, nói không chừng cũng là lần cuối.

Tuy chịu đựng là vậy, nhưng giờ khắc này, toàn thân hắn đều là mồ hôi, hơn nữa khóe miệng còn lộ ra một tia máu tươi.

Thật ra loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu được, nhưng may mà tâm tình hắn cứng cỏi nên mới gắng gượng được một lúc.

Sau một lúc chịu đựng sự t·ra t·ấn từ cơ thể, Nguyên Vũ Khánh không khỏi vui mừng, vì khối lập phương đã giữ đúng lời hứa.