Nguyên Vũ Khánh thấy vậy cũng khẽ đảo mắt nhìn qua, dưới cái nhìn của Bức Xạ Tiên Linh, trái cây này quả thật có chứa hàm lượng linh khí, có điều ít hơn linh trà kia rất nhiều.
Sau cùng hắn lại nhìn tới gói vải xù xì giống như xác ướp kia, lập tức để lộ ra trước mặt hắn là một củ cải có hình dáng khá giống con người.
"Nhân. . . Nhân sâm?!"
Nhìn gốc nhân sâm này, Nguyên Vũ Khánh không khỏi tròn xoe hai mắt.
Bởi vì đồ chơi này quá nổi tiếng, cho dù không có chút kiến thức nào về thảo dược nhưng hắn cũng nhận ra được.
Đây chính là đồ vật thần kỳ dùng để kéo dài sinh mệnh được rất nhiều giới quý tộc săn đón.
Nhìn gốc nhân sâm trong tay mình, nó vậy mà dài khoảng 90cm, sợi rễ rậm rạp chằng chịt, dùng đầu gối cũng biết đây là nhân sâm sơn dã chứ không phải nhân tạo.
Nguyên Vũ Khánh thoáng đánh giá qua một thoáng, phát hiện thứ này còn phát ra linh khí nhiều hơn lá trà gấp nhiều lần thì không khỏi hít sâu một hơi.
Từ rất xa xưa về trước, con người đã biết dùng nhân sâm để gia tăng tuổi thọ cho mình.
Nếu ăn vào, nói không chừng còn có thể gia tăng tuổi thọ, nghĩ tới đây hắn không khỏi hưng phấn.
Phương Nhã Vy cũng nhìn thấy gốc nhân sâm này, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây là lần đầu cô nàng thấy nhân sâm ngoài đời thật, hơn nữa nhìn vóc dáng lại to như thế, biểu sao không kinh ngạc cho được?
Vừa nhìn gốc nhân sâm này, cộng thêm hiểu biết sơ lượt về thế giới bên kia, Phương Nhã Vy lập tức nghĩ đến chuyện giúp hắn có thêm thọ nguyên.
Cố nén hưng phấn trong lòng, Phương Nhã Vy thấp giọng nói: "Nếu nhân sâm này tốt như dự đoán, nói không chừng mình có thể khôi phục một ít thọ nguyên đấy."
Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên âm thanh của hệ thống: "Nữ chủ nhân nói không sai, quả thật gốc nhân sâm này đã có tuổi đời hơn 100 năm, cộng thêm linh khí bên kia dày đặc nên đã được uẩn dưỡng vô cùng tốt, đích xác là thức có thể khôi phục một chút thọ nguyên cho chủ nhân. Bất quá. . ."
Nghe hệ thống nói tới đây, Nguyên Vũ Khánh nhịn không được mà hỏi: "Bất quá thế nào?"
"Bất quá, đây chỉ là gốc nhân sâm bình thường, cho nên thọ nguyên khôi phục được không nhiều. Nếu muốn tốt một chút, chủ nhân phải tìm được những gốc nhân sâm đặc thù, rồi kết hợp với thuật luyện đan, có như vậy, hiệu quả của nhân sâm mới được phát huy tối đa."
Nghe Roblox nói vậy, Nguyên Vũ Khánh như có điều suy nghĩ, bất quá hắn cũng không trong mong quá nhiều vào thuật luyện đan này.
Vì thứ này không phải muốn là có được, mà phải dựa vào cơ duyên và sức ảnh hưởng của mình, bằng không thì chỉ có nằm mơ mới đạt được ước nguyện.
Thấy hai mắt của hắn đột nhiên mở lớn, Phương Nhã Vy nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"À không, Roblox vừa nói với anh, gốc nhân sâm này có tuổi đời hơn 100 năm rồi, cộng thêm việc linh khí bên kia vô cùng dày đặc, nên gốc nhân sâm này có thể giúp anh hồi phục được một ít thọ nguyên đã mất." Nguyên Vũ Khánh trả lời.
"Vậy thì tốt quá! Để mai em nấu cho anh uống!" Phương Nhã Vy phấn khởi nói.
"Ừa, mà em với mẹ cũng uống đi, một mình anh uống cũng không hết đâu, để lâu sẽ mất dược lực đấy."
Nguyên Vũ Khánh đề nghị, vì hắn biết thứ này không có hiệu quả quá nhiều, uống hết cả gốc cũng không có hồi phục được mấy, cho nên chia đều cho mọi người là tốt nhất.
"Dạ!" Phương Nhã Vy không từ chối, dù sao lời của hắn cũng là sự thật.
Đồ đào lên để lâu sẽ mất đi dược lực vốn có, tốt nhất là nên dùng sớm nhất có thể là được.
"Lát mẹ về, mình gọt đống trái cây này ăn thử đi!" Nguyên Vũ Khánh đề nghị.
"Dạ!" Phương Nhã Vy gật đầu, sau đó tiến tới xem video trong máy tính.
Việc thế giới bên kia có tới ba mặt trời đã không còn là gì đặc biệt nữa, nhưng thấy mấy sinh vật kỳ lạ thì không khỏi nhăn mày.
Cũng phải thôi, so với Thiên Nguyên Tinh thì Trái Đất căn bản chả là cái gì cả.
Hơn nữa, lịch sử hình thành bên đó cũng lâu đời hơn Trái Đất rất nhiều, cộng thêm linh khí dày đặc, cho nên có nhiều loài sinh vật lạ cũng là lẽ thường tình.
Nhưng đó vẫn chưa hết, ngoài đám sinh vật hình thù kỳ quái kia, cô nàng còn thấy rất nhiều thực vật lạ trong video.
Nếu có thể đem bọn chúng về nghiên cứu, nói không chừng sẽ tạo ra được một loại dược phẩm tiềm năng mới.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Phương Nhã Vy đã thấy hưng phấn, nhưng thấy cảnh hắn chạy trối c·hết thì cũng lo lắng vạn phần.
Đối với đám sinh vật không biết tên và đầy nguy hiểm kia, cô nàng cũng có chút bất lực.
Bất quá, Nguyên Vũ Khánh cũng không phải tự tiện xông qua, nên trên người có khá nhiều đồ vật phòng thân.
Nếu rơi vào đường cùng, hắn nghĩ mình cũng không sao, vì hắn còn có súng ống, cộng thêm trốn trong khối lập phương cũng có thể nói là an toàn.
Chỉ cần trong quá trình thám hiểm, Nguyên Vũ Khánh không phạm phải những sai lầm lớn là tính mạng sẽ được đảm bảo.
Tới khi thấy cảnh tượng của Làng Vũ Đại, Phương Nhã Vy mới biết chồng mình nói vậy là còn nhẹ.
Với mức sống hiện tại của bọn họ, đem so với những ngôi làng nghèo nàng nhất của Việt Nam thì bọn họ còn thê thảm hơn rất nhiều.
Trong video, Phương Nhã Vy nghe trưởng làng không ngừng than phiền về cuộc sống hiện tại, đến muối ăn và lương thực cũng không được đảm bảo đầy đủ.
Có điều thông qua video này, Phương Nhã Vy cũng đánh giá được phần nào về tính cách và con người của người dân trong Làng Vũ Đại.
Nhìn chung thì dân làng nơi đây khá chất phát và thật thà, nhìn không giống đám chuyên lừa gạt lắm.
Mặc dù vậy, Phương Nhã Vy cũng không dám khẳng định mười phần, vì để đánh giá một người cần phải có thời gian nhất định.
Dù sao lòng người khó dò, tốt nhất vẫn nên quan sát một đoạn thời gian xem sao.
Ngồi phía đối diện, thấy vẻ mặt của Phương Nhã Vy không ngừng thay đổi thì cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Ngoài việc là vợ chồng, cô nàng còn là cố vấn của hắn, cho nên mọi hành động đều vô cùng chuẩn xác.
Được một lúc thì Phương Nhã Vy cũng xem xong đống video trong camera hành trình của hắn.
Tuy thời lượng của video rất dài, nhưng Phương Nhã Vy cũng không xem hết, mà chọn cách tua nhanh, tới đoạn cần xem mới cho chạy chậm lại.
Ngồi nói chuyện một lúc thì cô Thanh về tới nhà, Nguyên Vũ Khánh liền dọn đồ ăn lên bàn cho mẹ vợ của mình.
Cùng lúc đó, Phương Nhã Vy đi pha cho mẹ mình một bình trà, sau đó rót ra tách cho nguội.
Rất nhanh mùi trà đã lan tỏa khắp phòng bếp, chỉ cần ngửi một chút thôi đã khiến tinh thần trở nên hưng phấn.
Cô Thanh ngửi được mùi thơm lập tức thấy mệt mỏi cả ngày đã tan biến đi đâu mất.
Chuyện này để cô Thanh không khỏi nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía tách trà.
"Trà gì vậy Vy?!" Cô Thanh nghi hoặc hỏi.
"Má đoán xem!" Phương Nhã Vy cười cười, sau đó đẩy tách trà về phía mẹ mình.
Cô Thanh thấy vậy thì nhấp môi một chút, hai mắt lập tức trừng lớn, sau đó lại nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái mà nước trà mang lại.
"Má thấy thế nào?!" Phương Nhã Vy mỉm cười rồi lấy một tách trà khác lên nhấp môi thử.
Quả nhiên giống như những gì Nguyên Vũ Khánh nói, chỉ nhấp môi đã khiến tinh thần trở nên phấn chấn mười phần.
Thấy hai mẹ con đang cảm thụ sự lợi hại của lá trà, Nguyên Vũ Khánh cũng rót cho mình một tách sau đó nhâm nhi từng chút một.