Siêu Năng Thời Đại

Chương 22: Lãnh Đạo Cũ





Nhà số 5, khu tập thể tỉnh ủy tỉnh Yến.


Trước giờ Ngô Kiến Quốc chưa từng tới nhà Lý Văn Lượng, trong tưởng tượng của hắn thì nơi đó hẳn sẽ phải là một tòa biệt tự khá bề thế, rộng rãi và hiện đại.


Nhưng hôm nay tự mình đặt chân tới đây Ngô Kiến Quốc hơi sửng sốt một chút, căn nhà này thực sự quá… bình thường.


Nhìn vào bức tường hơi cũ đã bạc màu sơn, cổng đá bị rêu phong bao phủ, cánh cổng bằng gỗ vang lên tiếng cót két mỗi lúc đóng mở.


Nhà của Lý Văn Lượng, chính xác là nhà của Lý lão gia tử, được xây dựng từ thập niên năm mươi thế kỷ trước.


Thời đó trình độ thi công, xây dựng trong nước không cao, cộng thêm với quan niệm của các lãnh đạo cũ là không muốn ở nhà cao tầng, cho nên hầu hết nhà cửa xây tại thời kỳ đó đều chỉ có một hoặc hai tầng.


Tuy nhiên cũng vì đặc điểm thời đại, thời kỳ trước mật độ dân cư cực kỳ thưa thớt, cho nên khu tập thể tỉnh ủy phân chia đất khá thoải mái.
Mỗi ô đất ở đây đều rộng trên ba trăm mét vuông, đủ để xây một căn nhà rộng rãi, cùng với một khoảnh sân nhỏ.


Thông thường căn nhà này chỉ có Lý lão gia tử cùng một người giúp việc ở lại, còn ba người con trai đều có nhà riêng bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng lui tới thăm nom.


Về phần thế hệ thứ ba của Lý gia như Lý Văn Lượng thì càng không muốn ở lại đây, chưa nói đến vấn đề lão gia tử có đồng ý cho họ ở chung không, mà thực sự những người trẻ tuổi không thể quen với nếp sống nhàm chán của Lý lão gia tử.


Ngô Kiến Quốc bước vào trong sân, lập tức nhìn thấy Lý Văn Lượng đang đứng trò chuyện với mấy người khác.
Những người này đều là thành viên của tập đoàn Lý thị, lúc này bọn họ đang ra sức lấy lòng Lý Văn Lượng, khác hẳn với lúc trước ở bệnh viện.



Dù sao rất nhanh sẽ trở thành người cầm lái của Lý thị, là cấp trên trực tiếp của bọn họ, tương lai bọn họ có cơm ăn áo mặc hay không phải trông chờ vào hắn, cho nên trước tiên cứ làm tốt quan hệ cũng không mất gì.


Vừa thấy Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển đi tới, Lý Văn Lượng vội vã nói vài lời ứng phó với những người kia, rồi mau chóng đi tới phía bên này, cười nói:

- Kiến Quốc lão đệ cùng em dâu tới rồi sao, mau đi theo ta, lão gia tử đang chờ các ngươi bên trong.


Ngô Kiến Quốc mỉm cười, hắn biết Lý Văn Lượng đang cho mình chút mặt mũi mà thôi, có thể Lý lão gia tử có nhắc qua mình với Lý Văn Lượng, nhưng để lão gia tử nghiêm trang chờ đợi mình thì tuyệt đối là không thể.


Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng tới việc những người xung quanh đều không tự chủ mà nhường đường cho Ngô Kiến Quốc, dù không biết hắn là ai nhưng kẻ có thể trực tiếp tới gặp Lý lão gia tử không nhiều, cũng không biết chàng trai trẻ này có lai lịch ra sao.


Bước qua phòng khách, Ngô Kiến Quốc thấy Lý Văn Dũng đang bận rộn tiếp khách, còn Lý Văn Cương và hai người con trai của lão đều không ở đây.


Ngô Kiến Quốc biết Lý Văn Cương xong rồi, tuy rằng hắn không đến nỗi mất hết tất cả, nhưng từ nay về sau trong Lý gia sợ rằng hắn sẽ không còn tiếng nói nữa.


Lý lão gia tử không ngăn cấm, thậm chí ngầm ủng hộ việc con cháu tranh đấu lẫn nhau, nhưng đó là trên cơ sở cạnh tranh lành mạnh bằng thực lực.
Còn những chiêu trò âm hiểm, đòn bẩn thì không, Lý lão gia tử bình sinh ghét nhất những kẻ không có năng lực, chỉ biết luồn cúi nịnh bợ, thích chơi âm mưu quỷ kế mà không có chân tài thực học.


Cũng vì lẽ đó mà trong mắt lão gia tử bây giờ Lý Văn Cương coi như không tồn tại, dù hắn vẫn mang họ Lý, vẫn có thể hưởng thụ quyền lợi của người Lý gia, nhưng sẽ không bao giờ được tham gia vào quyết sách quan trọng của gia tộc nữa.


Lý Văn Cương thất thế, thì hai người con của hắn cũng theo đó mà mất đi gốc rễ, giống như Lý Văn Cương không được nhúng tay vào chuyện nội bộ tập đoàn Lý thị, chỉ có thể im lặng nhận tiền lương hàng tháng mà thôi.


Trong thư phòng cũng là phòng ngủ của Lý lão gia tử lúc này chỉ có vài người, trong đó có cha của Lý Văn Lượng - Lý Văn Dương, lão gia tử cùng hai ông già khác.


Hai người này có vẻ khá là thân thiết với lão gia tử, ba người nói chuyện khá tùy ý, Lý Văn Dương ngồi một bên rót trà không tham gia.
Nhìn thấy Lý Văn Lượng dẫn Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển tới, Lý lão gia tử liền vẫy tay, cười nói:

- Tiểu Lượng tới rồi, mau tới chào hỏi Trương lão cùng Hoàng lão.
Đây là cháu nội ta Lý Văn Lượng, các ngươi cứ gọi hắn Tiểu Lượng là được.


Trương lão im lặng gật đầu, Hoàng lão cười ha hả nói:

- Ha ha, còn tưởng là ai, thì ra là tên tiểu tử ngươi.

Nhớ năm đó khi lão Lý còn công tác ở tỉnh ta, ngươi còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thường xuyên đi theo lão Lý tới nhà ta ăn chực bánh kẹo, có nhớ không?

Lý Văn Lượng lúng túng chào hỏi hai người, sau đó hướng về phía Lý lão gia tử nói:

- Ông nội, cháu đưa Kiến Quốc cùng Tiểu Uyển tới chào ông.
Viên thuốc hôm nay cũng chính là do Kiến Quốc đưa cho cháu, nói là phương thuốc bí truyền của gia đình cậu ta.


Lý lão gia tử gật đầu:

- Việc này ta đã biết, cũng phải cảm ơn với anh bạn trẻ đây, nhờ có ngươi mà lão Lý ta mới có thể ngồi đây thư thả uống trà như vậy.
Lời không cần nói nhiều, sau này nếu có việc gì khó khăn có thể trực tiếp tới tìm ta, trừ phi ngươi chọc thủng đến trời, nếu không lão già này cam đoan giúp ngươi gánh vác.


Trương lão cùng Hoàng lão im lặng, mắt không khỏi liếc nhìn Lý lão gia tử rồi lại nhìn Ngô Kiến Quốc.


Bọn họ quen biết nhau đã hơn nửa thế kỷ, có thể thân thiết tới bây giờ là đủ biết họ hiểu rõ lẫn nhau như thế nào.


Bởi vậy hai người hiểu những lời của Lý lão hoàn toàn là thật, Ngô Kiến Quốc sau này coi như đi ngang ở tỉnh Yến cũng không có vấn đề gì, trừ phi hắn làm những chuyện thương thiên hại lý, nếu không Lý lão chắc chắn sẽ che chở hắn.


Lý Văn Lượng cũng không tin vào tai mình, ông nội từ xưa đến nay rất ít hứa hẹn với người khác điều gì, càng không bao giờ trực tiếp đảm bảo sẽ giúp đỡ ai.
Cho dù là con cháu Lý gia, ra ngoài không may gây chuyện, trở về cũng không chắc được lão gia tử trợ giúp, có khi còn bị phạt thêm.


Mà Ngô Kiến Quốc là một người ngoài, lại có thể nhận được sự ưu ái đến vậy, đủ hiểu Lý lão gia tử biết ơn hắn đến mức nào.


Thế nhưng mặc cho những người xung quanh sửng sốt, Ngô Kiến Quốc chỉ mỉm cười đáp:

- Lý lão gia tử không cần khách khí, vốn việc gia đình người khác ta chưa bao giờ muốn nhúng tay vào, nhưng Lý Văn Lượng là bằng hữu của ta, hắn đã gặp khó khăn ta tất nhiên phải giúp.
Vậy nên nếu cần báo đáp, thì để Lý ca hắn tùy tiện mời ta một bữa cơm là đủ rồi.


Lý lão gia tử híp mắt, một lần nữa đánh giá lại tên tiểu tử đang đứng trước mặt mình.


Lý lão sống trên đời hơn tám mươi năm, kinh qua không biết bao nhiêu loại người, nhưng cũng rất hiếm khi gặp được người như Ngô Kiến Quốc.


Không phải Lý lão gia tử tự kiêu, nhưng ông hiểu rõ địa vị của bản thân cũng như sức nặng trong lời nói của mình, người khác nếu đặt vào vị trí của hắn bây giờ, chắc hẳn đã sớm rối rít cảm tạ, vui sướng quên mình.



Nhưng Ngô Kiến Quốc thì không, trong mắt hắn toát ra một vẻ bất cần xen lẫn chút kiêu ngạo, hắn không hề có ý định nhân cơ hội này mà dựa dẫm vào Lý gia.


Những kẻ như hắn rất khó để thuần phục, thậm chí muốn thân cận cũng không đơn giản, nhưng một khi đã có được sự ủng hộ của hắn thì có thể yên tâm rằng hắn sẽ không vì danh lợi tiền tài mà phản bội.


Lý lão gia tử âm thầm gật đầu, người này xứng đáng để Tiểu Lượng kết bạn, sau này chắc hẳn sẽ trở thành một trợ lực lớn cho Tiểu Lượng phát triển, cũng là giúp cho Lý gia vững như bàn thạch vậy.


Lý Văn Lượng tằng hắng một tiếng, vỗ vai Ngô Kiến Quốc nói:

- Lão gia tử là lão gia tử, ta là ta, sao có thể đánh đồng như vậy được.
Ông cụ đã có lời như vậy, Kiến Quốc ngươi cũng đừng phụ lòng lão nhân gia.


Lý lão gia tử cười lớn, nói:

- Ha ha, tiểu tử ngươi cốt khí không tệ, không muốn dựa dẫm vào kẻ khác sao? Nhưng lời lão phu đã nói, tuyệt đối không thu lại, ngươi muốn nhận cũng được, không nhận cũng không sao, tùy thuộc vào lựa chọn của ngươi.


Ngô Kiến Quốc mỉm cười không nói, đối với hắn thứ quyền lực mềm do quan hệ mang lại thực sự không có sức hấp dẫn.


Từ trước tới nay hắn luôn đơn độc, cho nên thứ hắn theo đuổi là sức mạnh của bản thân.
Đối với Ngô Kiến Quốc chỉ có thứ mình có thể nắm chắc trong tay mới đáng tin cậy, còn lại tất cả những thứ dựa dẫm vào người khác mà có được, khi đối mặt với thực lực tuyệt đối sẽ tan rã trong phút chốc.


Nói như vậy không phải là Ngô Kiến Quốc phủ nhận các mối quan hệ, hắn hiểu rõ khi có nhân mạch rộng lớn thì đường đi càng dễ dàng gấp bội, thế nhưng mặt khác Ngô Kiến Quốc cũng không nỗ lực để kết giao với kẻ quyền thế giàu sang, trừ phi kẻ đó đem lại lợi ích trực tiếp cho hắn.


Hoàng lão xen vào nói:

- Chàng trai trẻ không cần phải khách khí như vậy, cậu cứu lão Lý một mạng, xứng đáng được hậu đãi.
Nói ra chắc cậu không tin, ta cùng lão Trương làm bạn với lão Lý đã nhiều năm, nhưng cũng chưa từng thấy hắn hứa hẹn gì với ai.
Như vậy có thể thấy lão Lý coi trọng cậu cỡ nào, không nên phụ lòng người già có hiểu không?

Ngô Kiến Quốc mỉm cười ra vẻ thuận theo, khiến cho Lý Văn Lượng thở phào một hơi, hắn biết tính tình của Lý lão gia tử nói một không hai.
Dù cho Ngô Kiến Quốc có cứu mạng lão gia tử thật, thì cũng không có nghĩa là lão gia tử phải nhún nhường với hắn, nếu Ngô Kiến Quốc thực sự khăng khăng từ chối, vậy sẽ làm lão gia tử phật ý.


Lúc này Lý Văn Dũng bước vào phòng, ghé tai Lý lão gia tử nói gì đó.

Lý lão gia tử nghe xong liền phất tay ra hiệu cho Lý Văn Dũng ra ngoài, sau đó cười nói:

- Lãnh đạo cũ tới thăm ta, hiện mới vừa tới ngoài cổng, chúng ta mau ra tiếp đón đừng để lãnh đạo phải đợi lâu.


Ngô Kiến Quốc cùng Lý Văn Lượng đều không biết lãnh đạo cũ của Lý lão gia tử là ai, nhưng Hoàng lão và Trương lão thì khác, cả hai người đều kinh ngạc không nghĩ tới lãnh đạo sẽ tới tận đây để thăm lão Lý.


Quả thực không phải ngẫu nhiên mà trong ba người thì lão Lý thành công nhất, quan hệ của lão với lãnh đạo hơn hẳn hai người bọn họ, dù xuất phát điểm đều giống nhau chỉ là nhân viên cấp thấp nhất.


Ba người Lý lão cùng nhau bước ra hướng về phía cửa nhà, Lý Văn Lượng cũng không nhịn được sự hiếu kỳ mà đi theo bọn họ.
Ngô Kiến Quốc nhún vai, quay sang nói với Trần Tiểu Uyển:

- Ngươi nếu nhàm chán có thể không cần đi cùng ta, cứ đợi ở bên ngoài là được, dù sao ở đây cũng rất an toàn không cần lo lắng gì.
Một lát nữa xong việc chúng ta cùng đi ăn trưa, ta mời ngươi ăn bít tết.


Từ lúc Ngô Kiến Quốc cùng Lý Văn Lượng tới gặp Lý lão gia tử tới bây giờ Trần Tiểu Uyển vẫn luôn theo sát hắn, chỉ có điều không ai để ý tới nàng, nàng cũng không tự tiện bắt chuyện với người lạ, cho nên chỉ có thể im lặng đứng sau Ngô Kiến Quốc.


- Không… không có gì, ta đi cùng ngươi là được rồi.
Những tài liệu kia, ngươi xem…

- Cụ thể là gì thì khó có thể giải thích cặn kẽ, ngươi chỉ cần biết những tài liệu này là một thứ công nghệ mới có liên quan đến vận mệnh đất nước.
Ta cũng không hiểu vì cái gì mà nó lại lưu lạc tới tay cha ngươi, nhưng có một điều ta chắc chắn, đó là với trình độ hiện tại của người Nam Dương chưa đủ để tiến với bước này.
Theo ta suy đoán, thứ đồ này là gián điệp Nam Dương lấy được từ tay cường quốc nào đó, cụ thể là nước nào thì ta cũng không rõ ràng.


Trần Tiểu Uyển nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta cầm những thứ này trong tay, e rằng bọn họ sẽ còn tiếp tục tìm tới.
Hay là giao nộp cho cảnh sát, để bọn họ xử lý việc này đi?

Ngô Kiến Quốc nhìn ra ngoài, lúc này Lý lão gia tử cùng Trương lão, Hoàng lão đang trở lại.


Đi giữa ba người là một ông cụ mặc đồ thái cực bằng vải thô đơn giản, râu tóc bạc phơ.


Nhìn vẻ ngoài có thể đoán được ông lão này không dưới tám mươi tuổi, thế nhưng dáng người lại thẳng như một thanh bảo kiếm.
Ánh mắt tinh tường mà sắc bén làm cho người đối diện không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi, nể trọng.



Đi phía sau ông lão này còn có mấy người, tất cả đều mặc quân phục, mang quân hàm thấp nhất cũng là thiếu tướng.
Ngô Kiến Quốc mỉm cười, quay sang nói với Trần Tiểu Uyển:

- Không cần phải nhờ tới cảnh sát, ở đây đã có người có thể xử lý vấn đề này rồi.



.