Siêu Năng Thời Đại

Chương 32: Rắc Rối Nhỏ Trên Đường





Chiếc Bentley chầm chậm lăn bánh ra khỏi khu vực sân bay.


Đường Yên bình tĩnh quan sát vẻ mặt Ngô Kiến Quốc, chỉ thấy chân mày của hắn hơi nhíu lại, nét mặt phức tạp lộ rõ vẻ đăm chiêu pha chút nghiêm nghị.


Không ngờ hắn còn có một mặt như vậy, Đường Yên nghĩ thầm.


Ấn tượng về Ngô Kiến Quốc trong lòng nàng không được tốt cho lắm, mặc dù nàng biết hắn từng là một nhân vật không hề tầm thường trong hàng ngũ quân đội.


Cả hai lần tiếp xúc trước đây Ngô Kiến Quốc đều tỏ ra bất cần, khiến cho Đường Yên cảm thấy hắn vừa có chút khinh bạc lại có chút lưu manh.


Cộng với việc hắn chỉ toàn giao du với những kẻ không đứng đắn như Lý Văn Lượng, hoặc là phường tam giáo cửu lưu như Lão Cửu, đủ khiến nàng nhận định tên này chắc chắn không phải người tốt lành gì.


Tuy nhiên ngay lúc này đây Đường Yên lại phải một lần nữa đánh giá lại Ngô Kiến Quốc, ít nhất ánh mắt hắn bây giờ khiến cho nàng không khỏi liên tưởng đến một người - ông cụ Đường.


Phải biết rằng ông cụ Đường được xếp vào hàng những nguyên lão quốc gia, đã từng trải qua rất nhiều sóng gió, cả trong chiến tranh vệ quốc lẫn thời kỳ bất ổn.


Chưa kể ông cụ còn là một trong những người thuộc hàng ngũ đứng đầu đất nước, khiến cho khí chất của ông cụ Đường trở nên rất đặc biệt.


Nghiêm khắc, quyết đoán, có chút lãnh đạm nhưng lại khiến người ta nể sợ và kính trọng, giống như một cây đại thụ che trời vậy.


Mà khí chất đó, hôm nay Đường Yên lần nữa gặp được trên gương mặt của một người đàn ông mới ngoài ba mươi tuổi.


Trong lòng nàng tự hỏi, điều gì đã khiến một người trẻ tuổi như Ngô Kiến Quốc có thể trở nên tương đồng với ông cụ Đường như vậy?


Dù chỉ mới gặp gỡ Ngô Kiến Quốc vài lần, cũng đã xem qua những thông tin cá nhân của hắn, nhưng lúc này Đường Yên vẫn vô cùng tò mò về con người thật của Ngô Kiến Quốc.


Rốt cuộc đâu mới là Ngô Kiến Quốc thật?

Một tên vô công rỗi nghề, thường xuyên đánh bạc uống rượu hút thuốc, sống tạm bợ cho qua ngày đoạn tháng?

Hay là một kẻ đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, mặt ngoài thì tỏ ra bất cần nhưng trong lòng lại đầy rẫy tang thương?

Vốn Đường Yên còn chuẩn bị kỹ càng sẽ hỏi hắn ra sao, lợi dụng hoàn cảnh để lung lạc hắn thế nào, sau đó từ hắn lấy được những thứ nàng cần.


Nhưng đối diện với Ngô Kiến Quốc bây giờ, Đường Yên bất giác cảm thấy khó có thể mở lời, nàng không có đủ tự tin để truy hỏi hắn.


Ngô Kiến Quốc im lặng lái xe, một mặt hắn đang suy nghĩ về vấn đề làm thế nào để tiếp cận càng nhiều thông tin của đối thủ hơn, mặt khác hắn cũng chờ đợi cơ hội tiếp theo mà hệ thống cung cấp.


Dù rằng hắn từng là Long Vương, là linh hồn của đội Long Hổ, nhưng Ngô Kiến Quốc hiểu rõ mình vẫn chỉ là một con người bình thường.
Hoặc có thể nói hắn mạnh hơn người thường một chút, nhưng vẫn không thoát khỏi giới hạn của con người.


Mà người áo đen kia thì khác, sức mạnh của hắn đã nằm ngoài phạm trù nhân loại.


Muốn đối đầu với hắn, chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là bản thân mình cũng phải phá vỡ giới hạn của người thường.


Mà ngoài hệ thống ra, Ngô Kiến Quốc không nghĩ có cách nào khác có thể giúp hắn đạt được điều đó.


Về phần công nghệ Gene mà hắn đoạt từ tay người Nam Dương, hay nói đúng hơn là Trần Bắc Phú bằng cách nào đó vô tình có được rồi lọt vào tay Ngô Kiến Quốc, chắc chắn không thể trợ giúp được gì nhiều.


Bởi mặc dù trên lý thuyết công nghệ này có khả năng tạo ra những Siêu Năng giả với sức mạnh cực lớn, nhưng nó vẫn chỉ là thứ đang nằm trong phạm vi phòng thí nghiệm.


Hiệu quả của công nghệ này hiện nay cực kỳ hạn chế, đòi hỏi phải bỏ ra nhiều thời gian, sức lực và của cải hơn nữa để nghiên cứu.


Mà Ngô Kiến Quốc cũng không dám chắc thứ đồ chơi đó sẽ mất bao lâu để thành công, hoặc là có thể nói hắn không biết nó có thực sự thành công hay không nữa.


10 năm, 20 năm hay thậm chí lâu hơn nữa, Ngô Kiến Quốc không thể chờ đợi chừng đó thời gian, nhất là trong hoàn cảnh còn chưa rõ người áo đen kia có thể mạnh lên từng ngày hay không.



Bởi vậy Ngô Kiến Quốc chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là dựa vào hệ thống.


Nhưng có một điểm khiến Ngô Kiến Quốc cảm thấy lực bất tòng tâm, đó là hệ thống này thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.


Ngô Kiến Quốc biết mỗi lần hệ thống giao nhiệm vụ, sau khi mình hoàn thành đều có thể ngẫu nhiên nhận được một thứ phần thưởng gì đó.


Chưa kể còn có điểm cửa hàng, có thể từ đó đổi lấy những thứ hữu dụng, ví dụ như viên thuốc lần trước mà hắn dùng để cứu sống Lý lão gia tử chẳng hạn.


Thế nhưng mỗi lần nhận được nhiệm vụ từ hệ thống đều rất ngẫu nhiên, không hề có thời gian, địa điểm, điều kiện cố định nào.


Điểm chung duy nhất giữa mấy lần giao nhiệm vụ, đó đều là những lúc người quen của Ngô Kiến Quốc gặp tình huống khó khăn.


Lần thứ nhất là Trần Tiểu Uyển bị họ hàng của Trần Bắc Phú lừa gạt, lần thứ hai vẫn là nàng bị người Nam Dương uy hiếp tới tính mạng.


Lần thứ ba là ông nội của Lý Văn Lượng, cũng chính là Lý lão gia tử rơi vào trạng thái hôn mê, thập tử vô sinh.


Tuy đã nắm được điểm chung này, thế nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn không khỏi cảm thấy bi đát.


Ta biết nếu thân bằng cố hữu của ta gặp khó khăn, nguy hiểm thì rất có thể kích phát nhiệm vụ hệ thống, nhưng ta cũng không thể đích thân ra tay đẩy họ vào hố lửa rồi lại chính mình cứu giúp chứ?

Như vậy không phải quá tiện rồi sao?

E hèm, tiện ở đây là đê tiện, không phải tiện lợi, xin hết sức tránh hiểu lầm.


, , ,

Ngô Kiến Quốc dừng xe lại ở ven đường, mở cửa bước xuống.


Tuy nói nghĩa trang liệt sỹ và sân bay đều thuộc phạm vi thủ đô, nhưng một ở đầu phía Đông, một ở đầu phía Tây, cách xa nhau gần hai trăm km.


Quãng đường di chuyển khá dài làm cho Đường Yên lộ ra vẻ hơi mệt mỏi, mà chính Ngô Kiến Quốc cũng cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng.



Bắt đầu từ khi xuất phát ở sân bay Yến Kinh đến bây giờ đã gần nửa ngày, lúc này trời đã về chiều mà hắn còn chưa được hút một điếu thuốc nào.


Trước đây Ngô Kiến Quốc không hút thuốc, nhưng bây giờ thuốc lá đối với hắn giống như một thứ đồ chơi ưa thích khó bỏ.
Dù rằng nó có độc hại đi chăng nữa, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta say mệ khó cưỡng lại.


Thuốc lá, cũng giống như mỹ nữ vậy, tất cả đều có độc, nhưng đều là thứ mà bậc trượng phu không thể bỏ qua.
Ngô Kiến Quốc tự mình đúc kết ra kinh nghiệm như vậy.


Sờ sờ trong túi vài giây rồi rút ra một bao thuốc hơi nhàu nát, Ngô Kiến Quốc thành thục châm lửa rồi kéo một hơi dài.
Khói thuốc mang theo nicotine tràn vào phổi của hắn, khiến cho đầu óc thoáng thư giãn hơn một chút.


Đường Yên quan sát Ngô Kiến Quốc, nàng không hiểu tại sao đàn ông lại thích thứ vừa độc hại vừa có mùi vị khó chịu này đến vậy.


Bất kể là cha nàng, ông nội hay cụ nội đều là người nghiện thuốc khó bỏ.
Đường Yên từng phàn nàn với ông cụ Đường, nói rằng không cho phép ông cụ hút thuốc nữa, kết quả ông cụ Đường chỉ cười mà không đáp.


Đường Yên mở cửa bước xuống xe, đi tới bên cạnh Ngô Kiến Quốc, rút một điếu thuốc từ bao thuốc trong tay hắn rồi đưa lên trước mắt ngắm nghía.


Một thứ nhỏ bé thế này, thực sự có sức hấp dẫn tới mức khiến người ta không thể rời tay khỏi nó hay sao?

Ngô Kiến Quốc nhìn sang phía nàng, mỉm cười nói:

‘‘Không có việc gì làm cũng đừng học đòi người ta chơi bời.
Tuy rằng tôi phải công nhận cô là một người rất tốt nhìn, nhưng nếu hút thuốc vào thì chắc chắn răng sẽ bị ố vàng, làn da cũng sạm màu đi.
Tới lúc đó nếu không cưới được chồng, xem chừng cha cô sẽ vác dao tới tìm tôi tính sổ việc làm hư con gái ông ấy mất.’’

Đường Yên hừ lạnh một tiếng, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, nói:

‘‘Tôi không thèm, đừng nghĩ ai cũng như đàn ông các anh, tự đầu độc bản thân mình mà còn tỏ ra say sưa thích thú.
Đúng rồi, nếu anh hút xong cũng đừng lên xe vội, đứng đó tự kiểm điểm năm phút cho bay hết mùi khói thuốc đi, đừng để ám mùi lên xe của tôi, hôi chết đi được.’’

Ngô Kiến Quốc chỉ cười không đáp, không gian giữa hai người bất giác lại trở nên yên lặng.


Vị trí hai người dừng lại hiện giờ là ở trên một con đường tỉnh lộ, nằm giữa hai bên đều là cánh đồng bát ngát, phía xa xa còn có mấy nóc nhà lúp xúp ẩn mình giữa vườn cây trái.


Bởi vì ở giữa khu vực trống trải, cho nên gió cứ thế tự do mà thổi, rì rào xen lẫn vào từng nhánh lúa trên đồng, khiến nó trở nên xao xác từng đợt như sóng biển.



Ngô Kiến Quốc hơi liếc nhìn Đường Yên, thấy nàng đang yên lặng suy tư gì đó, mặc cho mái tóc bị gió lùa hơi rối đi, liền không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.


Cô nàng này suốt cả quãng đường đi cứ chăm chăm nhìn mình, mặt thì đăm chiêu như có như không, chỉ thiếu nước dùng bút viết lên trán bốn chữ to ‘‘Muốn nói lại thôi’’.


Bây giờ mình chủ động tạo cơ hội cho cô ta nói, thì cô ta lại thủ khẩu như bình, xem ra vẫn là mình phải mở lời trước vậy.
Ngô Kiến Quốc cười thầm trong đầu, tự trích dẫn một câu nói nổi tiếng của Địa tạng vương bồ tát: ‘‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?’’.


Thế nhưng Ngô Kiến Quốc còn chưa kịp nói gì, thì một chiếc xe ô tô 7 chỗ màu đen trông hơi tồi tàn từ đâu tới đã lừ lừ tiến gần về phía hai người họ.


Cửa bật mở, vài tên đàn ông trông bặm trợn từ trên xe bước xuống.
Trong số đó có một tên đầu trọc, mặc chiếc áo ba lỗ cáu bẩn ố màu, trên cánh tay còn có hình xăm rồng phượng.
Hắn hướng về phía Ngô Kiến Quốc hất hàm, nói lớn:

‘‘Người anh em, đi xe đẹp như vậy, chắc tiền tiêu không bao giờ thiếu đâu nhỉ? Đúng lúc mấy anh em bọn tao đang lỡ độ đường, xe thì sắp hết xăng rồi, có thể cho vay vài đồng đổ xăng uống nước được không?’’

Một tên khác nhìn có vẻ trẻ hơn, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc nhuộm màu vàng pha lẫn chút đỏ, trên tai còn bấm mấy cái khuyên.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đường Yên như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.


Tên tóc vàng này cũng hùa theo gã đầu trọc, cười hô hố nói:

‘‘Còn cô em này nữa, con mẹ nó thật xinh đẹp quá đi, còn đẹp hơn mấy con gà móng đỏ ông đây cưỡi hôm trước nữa.
Cô em, có muốn đi dạo cùng bọn anh vài vòng không? Các anh đây tuy rằng không có xe đẹp như thằng mặt trắng kia, nhưng sức lực thì đảm bảo hơn hẳn, chắc chắn đưa em từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác không ngừng không nghỉ, hahaha.’’

Ngô Kiến Quốc còn chưa kịp mở miệng thì Đường Yên đã nhíu mày, phun ra vài chữ:

“Thứ cặn bã xã hội, cút.”

Lần trước ở quán bar Đường Yên đã không do dự mà tát thẳng vào mặt Lý Văn Lượng, nhưng bây giờ thì khác, tên tóc vàng trước mặt làm nàng cảm thấy ghê tởm hơn Lý Văn Lượng nhiều, tới mức không muốn động tay vào người hắn, tránh bẩn thỉu bàn tay của mình.


Ngô Kiến Quốc cũng âm thầm giơ ngón tay cái với Đường Yên, cô nàng này quả thực không phải là cao ngạo bình thường, một câu nói ngắn gọn này quả thực đủ cay nghiệt đó.


Mà nói đi cũng phải nói lại, mồm miệng tên tóc vàng kia quá không sạch sẽ, khiến cho Ngô Kiến Quốc cũng cảm thấy ngứa ngáy muốn cho hắn vài cái bạt tai.


Về phần đối phương có tới năm người, Ngô Kiến Quốc cũng không quan tâm lắm.


Năm tên côn đồ cắc ké, dù chọn bất kỳ ai trong hàng ngũ đặc chủng binh cũng có thể cho bọn chúng đo đất trong một phút, càng huống hồ Ngô Kiến Quốc là tinh nhuệ trong số đó.



Đúng lúc này một chiếc xe khác lại tới, dừng sát phía sau xe của bọn côn đồ.


Thế nhưng Ngô Kiến Quốc cũng không tỏ ra bất ngờ, bởi hắn biết những người mới tới này là ai.



.