Siêu Năng Thời Đại

Chương 46: Diễn Xuất Của Thẩm Quân Ninh





Tình thế hiện tại có chút quỷ dị.


Đối mặt với Vu Khải đang trợn trừng mắt, một bên là Thẩm Quân Ninh đang tỏ rõ vẻ không thoải mái ra mặt, phía còn lại là Ngô Kiến Quốc đang ngoáy mũi.


Hắn ngoáy đi ngoáy lại một hồi, sau đó lôi ra một cục gỉ mũi to tướng, tiếp đó lại dùng một chiêu đàn chỉ thần thông bắn nó xuống dưới chân Vu Khải.


Ngô Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử đang phát khùng này, miệng nở một nụ cười khó hiểu, con mẹ nó giáo dục thời đại này có vấn đề gì rồi? Một đám người bệnh thần kinh, thế mà đều có thể đi học đại học, hơn nữa còn phát bệnh ngay giữa phố xá đông người, thật là khó hiểu.


Nói cái gì là hẹn hò với bạn trai ngay trong giờ học, buồn cười, hẹn hò cái rắm gì, ngươi đã hỏi qua ý kiến của lão tử chưa?

Tốt xấu gì lão tử cũng là một người đàn ông trưởng thành, có gu thẩm mỹ chỉnh chu, hoàn toàn không có sở thích gặm xương.


Được thôi, tiểu mỹ nữ này khuôn mặt cũng miễn cưỡng tạm coi như đạt yêu cầu, thế nhưng muốn mông không có mông, muốn ngực không có ngực, có thể tính là một trái táo xanh còn chưa phát dục hoàn thiện.


Mỹ nữ muốn truy ta, không một ngàn cũng tới tám trăm, chẳng lẽ mỗi người đều là bạn gái của lão tử, như vậy không phải một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều phải phân ra phục vụ một cô bạn gái khác nhau sao?

Nên nhớ, ka chỉ là một truyền thuyết, không phải thứ các ngươi muốn sờ là sờ, muốn chạm là chạm đâu.


Lúc này từ phía sau lưng Vu Khải có một người len lỏi qua đám đông tiến lên, đứng sóng vai với hắn, miệng liến thoắng trình bày:

"Vu lão đại, anh xem tiểu đệ đây nói có phải là sự thật hay không? Cô nàng này quả nhiên sau lưng anh câu dẫn nam nhân khác, mà anh vẫn còn không hay biết, si tình với ả như vậy, làm tiểu đệ đây thực đau xót tới rơi lệ trong lòng."

Vu Khải cắn chặt miệng, giận dữ rít qua kẽ răng:

"Con mẹ mày im mồm cho lão tử, ngại ta chưa đủ mất mặt hay sao?"

Nói đoạn hắn quay sang Ngô Kiến Quốc, gằn giọng:

"Tao không biết mày là ai, nhưng con nhỏ này tao đã nhắm trúng rồi, mặc kệ mày có muốn hay không, khôn hồn thì biến càng xa càng tốt, đừng có chọc giận đại gia đây, nếu không hậu quả mày gánh không nổi."

Ngô Kiến Quốc nhìn đối phương với ánh mắt thương hại, mìm cười nói:

"Đúng là gánh không nổi ngươi, từ nhỏ tới lớn lão tử chưa từng gánh qua phân, dù không biết nặng nhẹ ra sao, nhưng mùi thối thì chắc chắn không chịu nổi."


Vu Khải còn đang trợn trừng mắt, trong đầu lẩm nhẩm tiêu hóa lời nói của Ngô Kiến Quốc, thì tên đàn em của hắn đã nhanh nhảu:

"Lão đại, hắn bảo anh là phân kìa..."

Bốp, Vu Khải vỗ mạnh lên đầu hắn, mở miệng chửi:

"Mày mới là phân, cả nhà mày đều là phân...
Con mẹ nó, dám chửi tao? Có giỏi thì đừng chạy, ông đây kêu người tới phế mày."

Ngô Kiến Quốc nhìn hắn như thể đang quan sát một loài sinh vật vừa mới xuất hiện trên hành tinh này, trong đầu thầm nghĩ con mẹ nó thật sự có người như vậy sao?

Có giỏi thì đừng chạy? Nghĩ mình đang đóng phim hay gì, kêu người ta đứng lại để chờ đàn em của ngươi đến hành hung? Ta x...


Thấy đối phương rút điện thoại ra muốn gọi người tới, Ngô Kiến Quốc nở nụ cười trào phúng:

"Tiểu tử, ngươi muốn lão tử đứng lại, lão tử lại lập tức rời đi ngay, xem ngươi làm gì được?"

Sau đó không đợi Vu Khải kịp phản ứng, Ngô Kiến Quốc ngay lập tức bước về phía chiếc taxi đang đỗ gần đó, muốn lên xe đi khỏi đây.


Đương nhiên Vu Khải không định để Ngô Kiến Quốc rời đi dễ dàng như vậy, hắn lao đến tóm lấy cổ áo Ngô Kiến Quốc, gằn giọng nói:

"Muốn đi? Hỏi ý tao trước!"

Ngô Kiến Quốc thực sự cảm thấy bản thân gần đây đã quá hòa ái, quá đủ kiên nhẫn, cho nên mới có thể chịu đựng hai người bệnh thần kinh này trong thời gian dài như thế.
Hắn tóm lấy cổ tay của Vu Khải, dùng lực bóp nhẹ một cái.


Đương nhiên, sự nhẹ nhàng này chỉ là tương đối.
Với Ngô Kiến Quốc mà nói thì như vậy vẫn tính là chưa dùng đến một phần mười sức lực, còn với Vu Khải nó chẳng khác gì một chiếc kìm sắt khổng lồ kẹp thẳng vào cổ tay hắn cả.


Phải biết thân thể của Ngô Kiến Quốc hoàn toàn không phải người thường có thể so sánh, hắn đã trải qua sự cường hóa hai lần, một là khi sử dụng Cố Thể Đan, hai là lúc Hệ thống thăng cấp.


Nói không ngoa, sức mạnh một bàn tay của hắn khi nắm chặt hết cỡ, hoàn toàn không thua kém một chiếc máy ép thủy lực, có thể dễ dàng bẻ cong cả sắt thép, chứ đừng nói tới cơ thể con người bằng xương bằng thịt.


Đương nhiên Ngô Kiến Quốc cũng hết sức chú ý, bàn tay chỉ dùng sức vừa đủ để Vu Khải bị chút đau đớn da thịt, từ đó biết khó mà lui.


Hắn đơn giản không muốn phải dây dưa phiền phức vô cớ, chứ cũng không đến mức giống như một kẻ tùy tiện ra tay tàn nhẫn với người khác.


Cơn đau từ cổ tay truyền tới khiến mặt Vu Khải đỏ bừng, không nhịn được mà thét dài một tiếng như heo bị chọc tiết.
Hắn muốn rút tay về, nhưng bàn tay của Ngô Kiến Quốc lại giữ chặt như khóa sắt, khiến cho Vu Khải không thể mảy may nhúc nhích được chút nào.


Vài giây sau, Ngô Kiến Quốc buông lỏng tay, để cho Vu Khải có thể thoát ra.



Nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử đang xuýt xoa đến rớt nước mắt, Ngô Kiến Quốc cười nhạt:

"Tiểu tử, đừng có gây rắc rối, trở về lo học hành báo hiếu cha mẹ đi."

Nói xong, hắn liền mở cửa bước lên chiếc taxi gần đó, nói:

"Bác tài, cho tôi đến Tổng Cục Chính Trị."

Chiếc taxi lập tức lăn bánh, bỏ lại Vu Khải còn đang ngồi trên mặt đất xoa xoa cổ tay, cùng với đám đông hiếu kỳ đằng sau.


Mọi người đều chú ý vào một màn đặc sắc này của Ngô Kiến Quốc, mà hoàn toàn không để ý tới Thẩm Quân Ninh cùng tên đàn em của Vu Khải đã rời đi từ bao giờ.


...


Ở một con ngõ nhỏ, cách hiện trường vụ việc vừa xảy ra chỉ vài phút đi bộ.


Tên đàn em của Vu Khải hiện tại đang đứng trong đó, trên tay còn cầm một xấp tiền mặt, vừa đếm vừa cười nói:

"Haha, ông chủ quả nhiên rộng lượng, còn thưởng cho em nhiều như thế.
Lần sau có việc gì anh cứ gọi em, nhất định không khiến cho anh thất vọng."

Người đang đứng đối diện với hắn là một ông chú khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ hoa hòe hoa sói, chim cò lòe loẹt.
Bụng của ông ta hơi phệ, trên đỉnh đầu chỉ có lơ thơ vài cọng tóc, thuộc diện hói có thâm niên.


Nhìn tên tiểu tử trước mặt đang cười tươi như hoa nở, ông ta liền mở miệng dặn dò:

"Được rồi, mày tiếp tục theo dõi cô nàng kia, có điều gì bất thường nhớ báo lại cho tao."

Tên kia gật đầu như bổ củi, sau đó xoay người rời đi, trên miệng còn không ngừng huýt sáo líu lo.


Mắt thấy thằng nhóc kia đã đi khuất, ông chú hói đầu hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:

"Đã muốn chơi con nhỏ này từ lâu rồi, tiếc là thằng ranh con Vu Khải kia lại cố chấp theo đuổi nó, làm mình cũng không dám ra tay.
Lần này thì hay rồi, thằng nhóc đó bị mất mặt trước nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không còn hứng thú làm mấy cái trò tình ái tán tỉnh ngu ngốc ấy nữa."

"Hừ, không có cái đuôi Vu Khải kia, tao trước tiên sẽ chơi tàn mày, sau đó cho mày đi làm gà móng đỏ! Mẹ kiếp, dám giỡn mặt với lão tử, mày còn non lắm!"

Đoạn hắn quay đầu lại phía sau, muốn bước ra khỏi con hẻm.
Nhưng bất ngờ thay, sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người.


Tên đầu hói dụi dụi mắt, nhìn lại, quả nhiên chính là Thẩm Quân Ninh không sai.


Thẩm Quân Ninh tiến tới gần hắn, miệng treo một nụ cười cực kỳ quỷ dị, khác hẳn với hình tượng trong sáng thường ngày của nàng:

"Đại lão bản, ông muốn chơi tàn ai thế?"


Đầu hói nhìn thấy Thẩm Quân Ninh đang đi tới gần mình, nhưng cũng không sợ hãi hay xấu hổ gì, hắn lớn tiếng cười ha hả, buông lời ngoan thoại:

"Haha, còn tưởng là ai, thì ra là tiện nhân mày.
Không sai, ông đây chính là muốn chơi tàn mày đó, thì sao? Dám làm mất mặt tao trước cả đám người mẫu, mày cũng gan dạ lắm.
Sao nào, giờ không có thằng nhóc con kia làm chỗ dựa, mày nghĩ tao vẫn không dám động vào người mày sao?"

Thẩm Quân Ninh lắc lắc đầu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười:

"Không không, ông đương nhiên dám.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi đây cũng thích chơi lắm, chỉ là không biết ông có dám chơi hay không thôi."

Nói đoạn, nàng đặt bàn tay lên trên mặt tên đầu hói, nhẹ nhàng vuốt ve:

"Thế nào, tôi biết nhiều kiểu chơi lắm, ông muốn chơi thế nào đây?"

Thấy Thẩm Quân Ninh biểu hiện không bình thường, tên đầu hói hơi chột dạ, nói:

"Mày...?"

Còn chưa kịp thốt ra mấy chữ, thì bỗng nhiên một cơn đau quặn từ ngực trái của hắn truyền tới, giống như thể ai đó đang dùng dây thép gai không ngừng siết chặt lấy trái tim hắn vậy.


"...
Mày...
Không..."

Từ hốc mắc, lỗ mũi, miệng, lỗ tai...
của hắn có máu trào ra không ngừng.
Thân thể to béo không đứng vững nổi, ngã đánh rầm xuống mặt đất như một thân cây bị cưa tận gốc.
Chân tay hắn giật giật vài cái, cuối cùng nằm im bất động trong vũng máu.


Ánh mắt của Thẩm Quân Ninh hoàn toàn lạnh lùng tới mức tàn khốc, như thể kẻ vừa ngã xuống trước mặt nàng chỉ là một con kiến hôi, chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt.


"Dám cả gan tính kế sau lưng bà cô đây, còn suýt chút nữa làm hỏng việc lớn của bọn ta, chết chưa hết tội!"

Đôi môi nàng vẫn mang theo nụ cười quỷ dị mà mê người, trên tay cầm lên một chiếc điện thoại, bấm số gọi đi:

"Là tôi đây..!"

Phía đầu dây bên kia vọng tới một giọng nói khàn khàn pha chút âm nhu:

"Tình hình sao rồi?"

"Đã kiểm tra rồi, trong người hắn hoàn toàn không cảm nhận được có nội lực dao động nào cả."

Ngừng một chút, Thẩm Quân Ninh lại tiếp tục:

"Cũng không rõ vì sao hắn có thể sống sót dưới tay của Thiết Sa..
Quả thực là kỳ dị."

Người bên kia đáp lại:


"Chuyện kỳ lạ, trên đời này có rất nhiều.
Tuy nhiên nếu hắn không có nội lực, vậy thì chứng tỏ hắn không hề có quan hệ gì với môn phái kia.
Hừ hừ, nói vậy tức là đám người đang tìm kiếm chúng ta hoàn toàn chẳng liên quan gì tới hắn."

"Quả nhiên dự đoán của ta không sai, bên phía Đường gia đã có người tới nhờ vả bọn họ, vậy nên họ mới hưng sư động chúng, chủ động điều tra tung tích của chúng ta."

Thẩm Quân Ninh yên lặng lắng nghe, sau đó lại hỏi:

"Vậy chúng ta làm gì với tên kia bây giờ?"

"Mặc kệ hắn đi, chỉ là một tên phàm nhân, con sâu cái kiến mà thôi."

"Nói như vậy, tức là tôi có thể toàn quyền xử lý hắn, phải không?"

Ánh mắt Thẩm Quân Ninh hơi lóe lên, mỉm cười nói:

"Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy hắn là một con kiến khá thú vị.
Được, đợi khi có thời gian, sẽ từ từ chơi đùa với hắn sau."

Nói đoạn, mặc kệ cái xác của tên đầu hói nằm gục trong vũng máu, Thẩm Quân Ninh hơi phủi phủi hai bàn tay, sau đó bước ra khỏi con ngõ.


Đi đến ngoài mặt đường lớn, Thẩm Quân Ninh rút từ trong ba lô ra một cái gương nhỏ, hơi chỉnh sửa lại tóc tai một chút, tiếp theo mới hắng giọng một tiếng, la lên thất thanh:

"A A A....Có người chết!!!"

Sau đó nước mắt của nàng tuôn trào ra, làm cho cả khuôn mặt trở nên hơi lấm lem.
Thẩm Quân Ninh run run đứng đó, không ngừng chỉ về phía cái xác trong ngõ, miệng nói lảm nhảm:

"Có...
Có xác chết trong đó...
Có xác chết..."

Đám đông hiếu kỳ vây lại xem, rất nhanh có người bốc điện thoại lên gọi xe cấp cứu, lại có người khác gọi cho cảnh sát.
Cũng có không ít người rút điện thoại ra live stream, hoặc là chỉ trỏ bình luận, tạo thành một đám đông ồn ào hỗn tạp.


Trong số đó lại có người nhận ra Thẩm Quân Ninh, liền tiến tới hỏi han sự tình.
Được đà, cô nàng này càng khóc lớn hơn, thậm chí còn loạng choạng suýt ngất đi, khiến cho mấy người xung quanh phải vội vàng quây lại đỡ lấy nàng.


Chỉ là đầu của Thẩm Quân Ninh đang cúi gục xuống, cho nên không ai nhìn thấy trên khóe miệng cô ta đã nhếch lên một nụ cười đắc chí.


Ừm, rất tốt, còn có người nhận ra mình, như vậy mới đúng chứ.
Nói sao đi nữa mình bây giờ cũng là người nổi tiếng cơ mà!

Diễn xuất của Thẩm Quân Ninh quả nhiên đã đạt tới mức thượng thừa rồi…

---***---

Lời tác giả: Chương này đánh dấu sự xuất hiện của một trong số những nhân vật đẹp nhất mà cũng điên nhất trong cả bộ truyện này.
Đọc qua thì chắc ai cũng đoán được Thẩm Quân Ninh là một Siêu Năng Giả rồi, tuy nhiên tính cách của nhân vật này lại có phần...

biến thái, sau này sẽ gây ra không ít chuyện đau đầu cho Ngô Kiến Quốc.
Còn cụ thể là gì thì...
Mời theo dõi sẽ rõ.


Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi.
Tác vẫn mặt dày ăn xin hoa, bình luận và đánh giá.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.



.