Bà dì đặt đồng 50 000 ra giữa bàn., cũng là lúc hắn vừa bước xuống đến nơi.. nó vội lấy tờ tiền và giấu đi.. nhưng hắn đã nhìn thấy rồi còn đâu.. hắn nhìn nó và bà dì bằng 1 ánh mắt đau khổ, ngẹn ngào nói không ra hơi.. (xúc động quá thôi..)
- A.. chào buổi sáng! Hiru.. chúc anh có 1 buổi sáng tốt lành nha.. (=.=’’ giả vờ giả vịt..) – nó cười tươi và nhấm nốt ngụm trà, nhìn mặt nó tươi roi rói như không có chuyện gì xảy ra…
- Chào cháu yêuuuuuuuuuuu! – bà dì lên tiếng, đã thế còn kéo dài chữ ‘yêu’ ra nữa khiến nó như bị ngàn tia sét giật đằng sau lưng đến là ớn.. (=.=’’)
- Dì.. – hắn vẫn còn choáng sau cú sốc sáng nay.. ngẹn ngào.. - ..về từ lúc nào vậy? mà.. cái gì 2 ng vừa đưa nhau đấy! (=.=’’ tội nghiệp anh này ghê)
- Đâu có đâu.. vậy à? Hơ hơ.. - ..nó tỉnh bơ như thường khiến hắn tức gần chết.. (=.=’’)
- Cháu thân yêu.. – mặt dì còn tươi hơn cả ánh nắng mùa hè.. -..thấy dì về mừng quá hay sao thế? Ôi, dì biết mà, chà.. hôm nay đẹp trời nên dì cá cược với Nguyệt Nga chút thôi mà.. gì mà căng thế cháu.. ko tin đc.. dì thua Nguyệt Nga đấy nhá.. mà cũng phải, ngày nào con bé chả tập luyện với cháu nhỉ ?.. À.. sắp sửa có bài kiểm tra hôm nay, 2 đứa học hành thế nào rồi đấy.. (=.=’’ bà dì này tính chọc tức con nhà ng ta chết à ?)
- Cái.. - ..hắn nhăn mặt.. - ..bà dì ‘ống chề’ kia.. vừa về cái đã kết hợp với con nhỏ sao chổi kia ăn hiếp thằng cháu này giờ còn định bức ép gì nữa đây.. 2 ng.. dám lôi tôi ra cá độ hả, đc đc lắm.. (=.=’’ xong đời anh cái anh này luôn)
- Ê.. – nó kéo kéo áo hắn nói nhỏ, mắt thì vẫn dán vào bà dì.. - ..Hiru.. hiru..
Rồi 1 tay xách cặp, 1 tay xách dép.. nó lôi tuột hắn ra khỏi nhà.. và với lại đằng sau 1 câu nói..
- Muộn rồi, cháu xin phép.. (=.=’’ chỉ giỏi chạy thôi..)
Bà dì lửa nóng bốc lên não phừng phừng.. cay cú thay cho 2 từ ‘ống chề’ của hắn (là ế chồng đấy ạ).. khi thấy nó lôi hắn ra khỏi nhà, bà ta quay ngoắt lại cầm chiếc giày cao gót phi 1 phát.. (o.0)
- Định chạy hả? HAI ĐỨA KIA.. (sát thủ..)
Choảng.. cửa kính vỡ choang.. hắn nhìn ra đằng sau và thở phào nhẹ nhõm vì hắn vừa thoát khỏi bà dì – tay thiện xạ phi đồ, mà lạ thật, đồ gì bà này cũng phi đc mới tài chứ, cũng may, nó đã cứu hắn..
- Tôi vừa cứu anh đó, biết chưa? – nó túm tay hắn chạy..
- Ờ.. ờ.. ơ.. nhưng mà.. CHO TÔI VỀ.. TÔI CHƯA THAY QUẦN ÁO.. -. Hắn gào lên khiến nó đứng khựng lại rồi nhìn hắn trong bộ đồ ngủ chợt phì cười.. (=.=’’)
- ha ha ha.. ca sĩ nổi tiếng là đây sao?!? Hô hô hô.. hớ hớ hớ… hơ hơ hơ… (=.=’’ nụ cười bất diệt)
- Hừ.. – hắn phi lại túm 2 bên má của nó và banh rộng ra hết cỡ.. - .cô.. cười tiếp đi… (^^)
- Á.. ôi.. ông.. ám.. a.. úi.. àm… ái.. ì.. (tôi không dám, anh làm cái gì)… - nó ấp úng không nói nên câu.. khi bị hắn banh mồm banh miệng ra như thế..
- Hừ.. tại cô đấy.. – hắn nói rồi ngay lập tức lục chiếc điện thoại trong cặp nó rồi gọi 1 chiếc taxi và lôi nó theo.. – đi mua quần áo mới với tôi, giờ mà về là chiếc giày còn lại vào giữa mặt đấy.. (đúng là con nhà giàu)
- Mặt anh.. híc.. chứ mặt tôi âu mà lo.. – nó phụng phịu xoa xoa 2 cái má bị hắn bóp cho biến dạng… hắn quay lại giơ nắm đấm với 1 ánh nhìn như là.. ‘cô nói nữa tôi cho 1 trận bây giờ..’ và cứ thế kéo tuột nó lên taxi.. nó chỉ biết chống cự yếu ớt rồi gào lên.. - …TÔI BỊ SAY XEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!! (to mồm)
- MẶC KỆ CÔOOOOOOOO! (mồm to không kém..).- hắn nhè thẳng cái lỗ tai nó mà hét khiến nó sau khi ổn định lại, đầu quay ong ong.. toàn tiếng ve, tiếng cú kêu trong tai nó.. sao mà nó muốn đạp hắn ra khỏi xe thế không biết..
Sau 1 buổi sáng phải nói là ‘cực kì tốt lành’, dạo chơi trong shop quần áo, bị bao nhiêu ánh mắt tăm tia.. còn bị xét nét đủ trò, chưa kể phải đi xách đồ cho hắn, nó cay lắm, lúc về trường, nó phải đi xe buýt, ng nó cứ lâng lâng, đầu xoay xoay, đất quay quay, nhà bay bay.. trời hay hay.. vừa xuống xe, con nhỏ Vương Minh Thư cùng với đám F.C trong trường còn phi ra xô cho nó ngã túi bụi, còn hắn thì cười ha hả, lại còn nói mỉa nó nữa chứ.. nó tức lắm, muốn phi vào cho hắn 1 trận bõ ghét, hắn vẫn cứ cười... ‘đồ nham nhở’ nó khẽ rủa thầm hắn..
Vừa vào lớp 1 cái thì vận may của ngày hôm nay lại bắt đầu cuốn lấy nó..
- Trần Kiều Nguyệt Nga.. – nó đang tu hộp nước cam bỗng phụt ra hết, khi nghe tiếng gọi tên rất đầy đủ của mình từ miệng 1 đứa con gái…. Đen toàn tập… nó quay lại, con nhỏ Evil đứng lù lù trước mặt, nó biết ngay mà. Nhưng không biết có chuyện gì sẽ lại xảy ra với nó nữa đây.. lũ tò mò trong lớp túm tụm lại nhìn xem kết cục của nó sẽ thê thảm đến mức nào khi dám động đến hắc công chúa, chúng nó mong hắc công chúa của tụi nó sẽ xử đẹp nó – con bé ngỗ ngược không biết thân phận mình là gì.. Evil chống nạnh nhìn nó, hùng hổ.. nó quay mặt đi..
- Gì.. – rồi lại đưa chai nước cam vào miệng tu ừng ực.. bọn học sinh chờ đợi, cả Thảo Uyên và Kim Anh cũng lo lắng cho nó, tất cả nuốt nước bọt cái ực trừ nó và Evil, 2 ng trong cuộc..
- ...tôi tuyên bố.. từ nay.. tôi và cô sẽ là bạn thân.. – Evil không ngần ngại tuyên bố thẳng mặt khiến tất cả học sinh trong lớp đổ hàng loạt, tụi nó không hiểu sao 1 đúa nghèo kiết xác như nó mà lại có phúc thế không biết??.. (O.O)
- HẢAAAAAAAAA!! – nó phụt nốt chỗ nước cam trong miệng và quay ra nhìn Evil… 1 cách đáng sợ.. - ..cô.. cô.. nói thật hay đùa.. cô.. cô tính làm gì? Cô muốn làm bạn với tôi? Đùa hay thật vậy.. nếu sáng quên chưa uống thuốc thì giờ về uống đc rồi đấy.. khụ khụ.. chết con rồi mẹ ơi, sặc.. (haizz..)
- Tôi nói thật.. – Evil nhăn mặt.. - ..dù thế nào, tôi sẽ là bạn cô.. he he.. tôi sẽ dùng mọi biện pháp và thủ đoạn để cô làm bạn tôi..
Evil vừa nói vừa nhìn sang Thảo Uyên và Kim Anh, 2 cô bạn khẽ giật mình.. nó cũng dần hiểu ra..
- Cái.. - ..nó còn chưa kịp nói nốt thì con nhỏ Evil đã quay ngoắt đầu bỏ đi.. híc, từ từ cho nó giải thích và kịp hiểu vấn đề đã chứ.. còn Evil, cô khẽ nở 1 nụ cười nửa miệng, “Nguyệt Nga.. rồi cô sẽ là của tôi, cô.. còn quý giá hơn cả những đứa con gái tầm thường giàu sang.. cô là 1 ng vô giá..”
Sau buổi kiểm tra tàn khốc vùi hoa dập liễu của bà dì ngày hôm ấy, hắn gục hẳn xuống bàn, ờ thì hắn đâu phải thiên tài, đẹp trai, thành đạt, body chuẩn đâu cần phải thông minh.. nhưng đc mỗi cái thông minh vặt có thừa.. hắn nằm lăn ra thiêm thiếp ngủ, còn nó ư, đang mắc kẹt với con bé Evil kia kìa, kiểu gì mà.. Evil cứ ôm khư khư tay nó, không cho nó đi đâu cả.. khiến nó phát bực, còn kiểu sến sền sện thấy ớn của nhỏ nữa.. híc.. hắn quay xuống bàn dưới và mệt mỏi nhìn nó..
- Ê.. sao chổi, đi mua dùm tôi chai nước ngọt, ok.. (osin à?)
- Côca hay pepsi? – Evil đáp gọn lỏn.. (0.o)
- Côca.. – hắn đáp gọn lỏn không kém..(=.=’’)
- Chai hay lon.. – Evil đáp lại..
- Lon.. – hắn mệt mỏi..
- Thường hay xịn.. – Evil tiếp tục, trong khi nó thì chống mắt lên nhìn 2 đứa đấu khẩu nhau.. (nó đang khó chịu vì bị cho ra rìa đó mà..)
- Còn có loại đấy nữa à.. xịn đi.. – hắn thiêm thiếp..
- Đắt hay rẻ? – Evil vẫn không thua kém.. (=.=’’)
- Cô.. – hắn vùng dậy đập bàn.. - ..có mua không? Loại đắt.. tôi cho cô ăn đòn đấy.
- bằng cách nào? – Evil tiếp tục, nó thì đứng lùi ra xa.. tốt nhất giờ không nên tham gia vào chuyện của mấy ng điên..
- Tôi bóp cổ cô.. – hắn bực mình.. (anh này cáu lên rồi đấy).
- Cứ.. – Evil rướn ng lên thách thức, nó phi ra ấn đầu Evil xuống bàn..
- Thôi, tôi đi mua cho 2 ng là đc chứ gì.. (ngoan dễ sợ..)
- Chỉ có cô mới tốt vậy!! – cả 2 đứa đồng thanh rồi quay ra lườm nhau đến tia sét cũng chẳng có đất mà diễn nữa.. (=.=’’ nó bắt đầu bị cho ra rìa rồi)
Nó đi trên hành lang.. nhìn 2 lon côca mới mua, sao nó phải mua cho hắn và con nhỏ Evil kia nhỉ, 2 đứa đó cãi nhau thì ng có lợi là nó chứ, nó cười với 1 suy nghĩ đen tối, khiến Thảo Uyên và Kim Anh đi bên cạnh cũng phải tránh xa nó.. còn nó ư ? Bóc từng lon, từng lon 1 rồi đổ bột ớt vào trong từng lọ, từng lọ.. rồi cười khì khì đến mức Thảo Uyên phải đập cho nó 1 cái.. (=.=’’)
- Bà cười nhiều quá rồi đấy, im lặng đi.. tôi cho bà ngất giờ..(>’’’’’’< ơ, anh này bị làm sao vậy?)
- Cái.. cái.. – nó đơ như tượng đá, Evil, Thảo Uyên, Kim Anh nhìn nó em ngại.. - ..anh.. anh nói cái gì vậy?
- Hừ.. – hắn quay mặt bỏ đi.. trước khi đi ném cho nó 1 ánh mắt cực kì lạnh lùng khiến cho nó như rơi vào vực thẳng không đáy vậy..
Nó nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất.. mắt cứ như mờ đi, nó quay lại đi theo hướng ngược lại, đầu tiên nó đi rất chậm y như cái xác vô hồn vậy.. xong rồi nó vụt chạy.. hình như tay nó đang quệt nước mắt.. nó không yêu, không thích hắn.. nhưng sao nó buồn vậy?!? nó đáng ghét đến vậy sao? Nó đã từng nghĩ hắn sẽ chấp nhận nó cho dù nó là ai.. nhưng sao giờ.. hắn đã nói thế.. hắn thật đáng ghét.. nó chạy không mục đích.. chạy không dừng lại.. chạy.. chạy mãi,.. nó nghe tiếng Thảo Uyên, Kim Anh đang gọi tên nó, nó không quay lại.. và rồi, mất đà.. nó phi thẳng xuống hồ nước.. ngoi ngóp 1 hồi, nó không muốn ngoi lên nữa.. nó chìm dần, chìm dần..
Còn hắn.. hắn quay đi, trong lòng thấy nao nao.. hắn muốn quay đầu lại.. nhưng sĩ diện của đàn ông không cho phép hắn làm điều ấy.. nó giỏi lắm mà.. tự nó cũng lo đc… nhưng sao mà hắn thấy buồn.. nó ghét hắn thế ư? Hắn đã làm gì sai để nó ghét hắn đến thế.. hắn phi vào lớp túm cổ Hải Tường phi ra ngoài.. (=.=’’)
- Đi bar.. - hắn lạnh lùng nói
- Ơ.. tự nhiên hôm nay cậu lại muốn đi bar là sao? – Hải Tường ngơ ngác.. - ..buồn chuyện gì à..
- … - hắn im lặng, ko nói
- Ừ.. thì không hỏi, nhưng tôi là bạn của cậu đó.. – Hải Tường cau có.. (>’’