Nó vào bệnh viện với tâm trạng rối bời.. Minh trí đang trong bệnh viện.. cậu đang đi lấy chút thuốc thì thấy nó mặt bần thần lững thững bước vào bệnh viện như ng vô hồn..
- thưa tiểu thư.. – Minh Trí khẽ cúi chào..
- ... – nó đi như vô thức...(T_T)
Minh trí lo lắng, khẽ đi theo nó.. nó dừng trước cửa phòng cấp cứu rồi khẽ đưa tay sờ vào tay cầm... rồi chợt rụt tay lại... nó ko dám vào.. Minh Trí im lặng.. nhìn nó. Còn nó ư, phân vân, lưỡng lự.. rồi cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào..
- Nguyệt Nga..- tiếng mẹ nó vang lên.. yếu ớt làm sao.. – con nó đến rồi ông ơi...
- M.. – nó mở to mắt, nước mắt chực trào ra.. chạy lại gần mẹ nó.. nhìn mẹ nó đau xót..- ai.. ai làm ba mẹ ra nông nỗi này..
- Ba con đang ngủ.. – mẹ nó hiền lành nhìn ba nó.. – ông ơi... d..dậy thôi.. Nguyệt Nga đến thăm ông... con.. con.. nó.. đến thăm ông.. con ơi.. trước giờ mẹ nghĩ là chỉ có tiền quan trọng.. nhưng những ngày qua.. mẹ đã nhầm.. tiền tài địa vị rồi thì cũng phải chết.. ba mẹ bị tai nạn.. tài xế xe đưa ba mẹ đi du lịch đã bỏ đi trước khi vụ tai nạn xảy ra.. mẹ yêu con..lo cho con lắm.. 2 tuần vừa rồi.. mẹ đã sống rất vui và sung sướng.. nhưng.. thiếu con.. mẹ thấy thật buồn... con ơi.. ba con đang ngủ.. đánh thức ba con dậy.. đi.. mẹ mệt lắm rồi.. mẹ ko còn gì để tiếc nữa.. tiếc cho con gái mẹ.. chưa đc nhìn thấy con lấy chồng, thấy con trưởng thành..
- Mẹ.. ba.. – nó chạy lại chỗ ba nó.. rơm rớm..
- con đấy à.. – ba nó mở mắt nhìn.. – ngoan này.. gọi ba nghe nốt 1 tiếng nữa đi con... gọi 1 tiếng nữa thôi..
- Ko.. – nó lắc đầu nguây nguẩy khóc lóc.. – nếu con gọi ba và mẹ sẽ đi mất.. con ko muốn thế.. ở lại với con, con ko muốn sống trên đời này 1 mình....
- Con ngoan... – ba nó cố với tay lên vuốt nó.. - ba yêu con lắm.. yêu... con...nh.....
Tay ba chưa kịp đưa lên khuôn mặt của nó thì đã buông thõng.. ba nó đã đi, mẹ nó cũng mỉm cười tiếp nối.. nó hét lên..
- Ba.. mẹ.. .- nó gào lên.. – con gọi rồi, con gọi ba, mẹ rồi.. sao vẫn chưa dậy.. vẫn chưa dậy.. ba ơi.. dậy nhìn con này.. ba ơi.. ba.. đừng chết.. ba ơi.. mẹ ơi.. đừng bỏ con.. con hứa sẽ nghe lời, ko bướng nữa.. con hứa...
- Máy trợ tim... – đề nghị ng nhà bệnh nhân ra ngoài.. - ...mau lên.. – cần cứu sống bệnh nhân...
Tút.. tút.. tút... nó lắng nghe từng tiếng động diễn ra trong căn phòng kia.. nhưng.. cuối cùng là 1 tiếng nói lạnh lùng của vị bác sĩ.. ‘mẹ nó.. ba nó ko còn có thể sống nổi’... nó sụp xuống.. mọi thứ xung quanh nó vỡ choang.. Minh Trí đã gọi 1 cú điện thoại cho điều tra vụ việc.. cậu khẽ đến bên nó rồi đỡ nó dậy.. nó nói mình ko sao.. nhưng mọi thứ đối với nó như chưa từng tồn tại.. mọi việc diễn ra rất nhanh.. làm sao 1 cô bé như nó.. 1 cô bé mà xưa nay.. kiêu ngạo có cả ba lẫn mẹ.. chỉ trong 1 ngày lưỡi hái tử thần đã đưa 2 ng đó đi.. nó trở thành đứa trẻ côi cút, bơ vơ.. nó tự thấy nó đã quá vô tâm với mẹ, với ba của mình.. ‘ba... ba.. – con gái ba đi học về rồi à.. hôm nay ba xin nghỉ để đưa con đi chơi nè... – con với chả cái.. sao nghịch thế hả con.. – mẹ lắm chuyện..’ nó chợt nhận ra nó chưa từng 1 lần ngoan ngoãn với ba mẹ, thậm chí nó còn rất quậy phá nữa.. vậy mà họ vẫn thương yêu nó.. từ khi sang nhà hắn, nó chưa về thăm mẹ đc 1 lần, chưa về với mẹ nó.. giờ... mẹ nó...
Nó ko muốn về nhà hắn nữa.. về làm gì, nhận lấy sự thương hại của hắn ư.. về để nhận lấy lời sỉ vả của mẹ hắn cái nhìn khinh bỉ của Devil khi nó ko còn ba mẹ.. nó cũng ko dám về nhà mình.. nhưng cũng ko dám ở lại bệnh viện, may mà bên nó còn có Minh Trí, anh lo cho nó hết hậu sự rồi đưa nó về nhà anh ở..
2 ngày đối với nó thật dài.. 2 ngày.. 2 ngày ấy.. nó nằm bần thần, nó buồn bã rồi chỉ ngồi trông chờ vào 1 điều kì diệu.. nhưng làm gì có chứ, tiên đều đã chết... chỉ có 1 con bé thiên thần sa ngã như nó bất hạnh ngồi 1 góc...
Còn hắn 2 ngày ko thấy nó thì hắn đã cuống lên, bộ phim bị bỏ dở vì phải tìm nó.. còn Devil thì ngồi giữ hắn ở nhà.. cho đến khi 1 tin sét đánh giáng xuống tai hắn... ba mẹ hắn đã qua đời vì bị tai nạn.. vậy còn nó.. nó thì sao.. giờ nó đang ở đâu.. mong rằng nó ko làm điều gì quá dại dột.. nhưng nó đã nói.. muốn hắn tìm ra nó mà.. nên hắn sẽ tìm ra nó.. hắn sẽ yêu thương nó,... hắn sẽ ..nhưng nó đang ở đâu kia chứ.. con nhỏ Devil này vướng chân vướng tay quá.. hắn cáu tiết đẩy Devil ra.. rồi đi tìm nó...
- Thưa tiểu thư.. – Minh Trí nhìn nó.. – đã điều tra ra vụ tai nạn của ba mẹ tiểu thư rồi ạ..
- Ai.. – nó vô hồn nhìn ra phía cửa.. nó lại thu lại cái vỏ bọc cũ của chính mình.. vỏ bọc lạnh lùng..
- Về tấm vé và giải thưởng đi tắm biển e rằng có ng đã sắp xếp sẵn, sau khi 2 bác đi trên đường về thì tên tài xế đã tự động dừng xe ở chỗ vắng lấy lí do là đi vệ sinh rồi chuồn mất.. sau đó 1 chiếc xe conterno đi ngược chiều đâm thẳng vào chiếc xe ấy... dường như là 1 vụ việc đã đc sắp đặt sẵn nên công an ko thể vào điều tra... chỉ đưa họ về và cho bác sĩ cấp cứu.. và nói với bác sĩ rằng.. duy trì sự sống của họ đến khi họ gặp cô...
- Um.. – nó nhìn ra xa, ánh mắt vô hồn.. – ai là ng đã tạo nên kịch bản đấy..
- Tôi nghĩ.. là tiểu thư Devil ạ.. – Minh Trí khẽ kiếc nhìn nó..
- Um.. – nó trèo lên giường.. – kệ đi..
- Cô ko có ý định trả thù ư.. – Minh Trí lo lắng nhìn nó..
- Trả thù.. – nó nhìn Minh trí.. – rồi thì sẽ thế nào.. cô ta chết.. rồi mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào.. 1 mình tôi chịu tổn thương đc rồi.. ko cần ai chịu tổn thương nữa..
Anh nhìn nó.. thật khâm phục với nó.. sao nó có thể bình thản trong khi mọi chuyện xảy đến với nó như vậy..
Sáng hôm sau, anh mở tung các rèm cửa ra.. 3 ngày, 3 ngày là quá đủ cho 1 đứa con gái như nó sống trong bóng tối.. anh sẽ lôi nó ra khỏi bóng tối.. nó nhíu mày..
- Anh làm gì vậy ? – nó khẽ hỏi, tay dụi dụi mắt...
- Tiểu thư.. – anh cúi ng khẽ rồi, môi anh như nở nụ cười.. – tôi có 1 bất ngờ cho tiểu thư..
Nó theo Minh trí vào khu rừng mà ngày ấy nó thấy hồ vịt.. 1 căn nhà gỗ nhỏ.. với đường rải sỏi xung quanh.. bên cạnh hồ vịt.. Hàng liễu đu đưa.. 1 cây cầu nhỏ trắng bắc qua hồ.. đẹp tuyệt.. nhưng thấp thoáng đằng xa 1 căn nhà to đang xây dựng.. nó cũng chẳng để ý.. nó chạy lại căn nhà gỗ.. bình thản mở cửa.. trong căn nhà ấy.. mọi thứ thật ngăn nắp, gọn gàng.. nó ngồi xuống ghế..
- Anh xây nó sao.. – nó hỏi..
- Vì cũng muốn cho bọn tay chân làm việc nên tôi đã bảo tụi nó đi làm căn nhà gỗ này, mong tiểu thư sẽ thích.. xung quanh đã đc giải phóng ko còn thú dữ nữa... – Minh Trí tiếp tục lễ phép
- Um.. – nó nhìn ra bên ngoài..
Sao nó thấy ko vui nhỉ.. nó cứ thấy thiêu thiếu 1 cái gì đó.. nó cảm nhận đc.. 1 tháng nữa là đến sinh nhật nó rồi.. ba mẹ nó.. ko còn nữa.. nó thấy thiếu cảm giác ng thân.. khi nó cần.. hắn ở đâu ?
Còn hắn, như điên, như dại trở về nhà.. nhìn thấy bóng dáng 1 đứa con gái thấp thoáng.. chắc là nó.. hắn chạy vội lại.. nhưng ko phải nó mà là Evil..
- Sinh nhật của Nguyệt Nga vào ngày bao nhiêu.. – Evil vừa thấy hắn thì nhảy bổ đến túm cổ hắn.. (=.=’’)
- Sao lại hỏi tôi... – hắn nhăn mặt đang định vào nhà..
- Anh ko biết ư.. – Evil gắt.. – thiên thần sa ngã là 1 con ng có sức chịu đựng có giới hạn.. cô ấy sẽ chết vào ngày mà cô ấy đc sinh ra..
- Gì.. – hắn cáu..
Evil kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.. Evil kể về mọi nghiên cứu cho hắn.. vậy mà hắn đã ko biết, hắn vô tâm đến thế sao.. hắn sợ mất nó lắm.. lúc này, hắn chợt sực nhớ..
- Ko lẽ.. – hắn lo lắng.. – cô ấy đã..
- Đừng đoán bừa.. – Evil gắt.. – anh phải biết ngày sinh của cô ấy chứ..
- Tôi biết.. 1 nơi có.. – hắn nảy sinh sáng kiến.. – dì tôi chắc có vì sổ chủ nhiệm phải có thông tin ấy... nhưng nếu vào nhà thì tôi sẽ bị mẹ bắt lại mất.. đến trường vì cô ấy vào bằng học bổng nên chưa chắc trường đã có thông tin tùy thân..
- Anh mau nghĩ nhanh đi. .- Evil giục.. (=.=’’)
- Ba mẹ cô ấy vừa mất...- hắn suy nghĩ.. – trường cũ.. tôi sẽ về trường cũ.. nhưng cô ấy chuyển trường rồi thì ai mà biết...