Ngoại truyện..
Mùa hè năm đó.. nhỏ Minh Nguyệt đc đưa đi chơi tắm biển.. vô tình nhỏ bị 1 bọn lạ để ý và bắt cóc mất.. không hô hào.. không kháng cự nhỏ cứ để yên cho bọn chúng bắt đi.. nằm trên vai tên bắt cóc, nhỏ ngủ say như chết..khác với nó, nhỏ nặng kinh khủng, ng bé con con mà nặng lắm.. nên bọn bắt cóc đã thấm mệt ngay sau đó.. lúc này nhỏ mới.. gõ gõ lưng tên bắt cóc.. (=.=’’ con này giống ai mà bá đạo kinh khủng luôn)
- Anh ơi.. – nhỏ hỏi..- ..anh mệt chưa.. (o.0)
- Rồi.. phù.. – tên đó ngồi nghỉ.. – bé con mà nặng khiếp.. (=.=’’ to xác mà yếu)
- Anh thích nhẹ thì vác mẹ em ấy.. – nhóc ngồi bên cạnh tên bắt cóc – to xác mà nhẹ kinh.. (=.=’’ con bé này nói mẹ nó thế)
- Mệt quá.. – tên bắt cóc than thở. (=.=’’).
- Sao không nói.. – nhóc ngồi im.. – nói ra thì em đã tự đi bộ rồi… đâu cần anh vác.. (HẢ?!?!)
- Nhỏ không sợ à.. – tên bắt cóc nhìn nhóc ngạc nhiên.. (?!?!)
- Không.. – nhóc nói.. – cơ mà em mượn cái điện thoại điện về cho ba mẹ bảo tối không về ăn cơm.. để ba mẹ đỡ lo.. (^^)
- Hừ.. – tên cướp cảnh giác nhìn nhóc..
- Em mà có biểu hiện lạ thì anh cứ thủ tiêu em đi.. – nhóc dõng dạc.. – không ba mẹ em đi tìm thì anh cũng đừng hòng thoát.. (=.=’’ con này nghĩ gì đây)
Tên đó đưa điện thoại cho nhóc.. nhóc đưa máy lên… “alo, ba mẹ ạ.. con đang đi chơi với mấy anh đẹp trai.. ba mẹ cứ ăn cơm trước đi.. đừng lo cho con.. thế nha” (=.=’’ bó tay với nhóc)
- Đây.. của anh.. – nhóc đưa lại điện thoại cho tên bắt cóc.. (>’’’’