Sáng hôm sau tụi nó thức dậy đi học :
--Alice ơi em đâu rồi _tiéng hắn gọi í ới .
--Àk ! Con bé đi trước rồi nó bảo có chuyện cần làm _Key nhanh nhảu chen vô
--thôi đi học nào _ Diana lên tiếng
Tại một nơi nào đó :
--Các người làm ăn thế hả chiếc xe của tôi đâu ??? _Alice gào lên
--Xin lỗi cô chủ , thật ra là do lúc đó khói dày quá , chúng tôi cố thế nào cũng không thể kéo nó ra _ hai hàng người rụt rè lên tiếng
-- Thôi dượcd cháy thì cũng đã cháy bỏ đi _ giọng nó thều thào nhưng nghe kĩ thì sẽ nghe thấy thêm một chút nghẹn ngào
-- Vâng thành thật xin lỗi coo chủ _ đám người dần lui ra
Nó ngồi trên chiếc ghế nhắn mát hồi tưởng một kí ước đã xa :
Lúc đó nó đang buồn sau vụ chia tay với tên đáng ghét và đang khóc một mình trên cánh đồng bồ công anh . Thì có một cô gái đến bên nó cười tươi rồi nói bằng giọng nói ngọt ngào an ủi :
-- Bạn đừng buồn , cuộc đời này có quá nhiều thứ để ta vui , để ta buồn , có thể thử thách này làm bạn đau rất nhiều nhưng thời gian sẽ xoa nhoà mọi chuyện cuộc đời này khôgn như ta mơ cuộc sống rất khó khăn kể cả với tớ và cậu nên hãy cố đối mặt vì chỉ có đối mặt mới có thể giải quyết . Cậu cứ thử thay đổi một chút về mình xem , nó sẽ giúp cậu tốt hơn , nè tặng cậu này _ nói rồi cô gái đó chỉ tay ra một chiếc xe đạp nhỏ để ở một góc nhỏ , rồi nói tiếp .
-- Cậu nhận đi , nó có thể giúp cậu một số chuyện đó .
Nó nhìn cô bạn đang thao thao bất tuyệt nãy giờ và ngẫm lại những gì cô bạn ấy nói . Rồi nở nụ cười :
-- Cám ơn cậu nhiều .
-- Không có gì , thôi mình phải về bye bye .
Khi cô bạn đó đi , nó lấy tay chùi nước mắt , nở một nụ cười tươi tắn , vẫy tay với cô bạn rồi đi tới bên chiéc xe lấy nó chạy quanh cánh đồng .
Kết thúc hồi tưởng .
Nó nói nghẹn ngào :
-- Mình xin lỗi bạn nhiều ! Và cám ơn nhờ bạn mà có mình của ngày hôm nay .