Sính Kiêu

Chương 156





– Đã đi chưa, anh đưa em đi được không?
Hạ Hán Chử đứng bên cạnh cô, hỏi.
Anh chờ cô đáp lại, tâm tình thấp thỏm, giống như thiếu niên lần đầu tiên đi hẹn hò với cô gái mình thích nhưng lại không có đủ tự tin.
Cô nhìn anh.
– Được ạ.
Cô trả lời rất nhanh.
Hạ Hán Chử thầm thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm, trong lòng bất giác tuôn ra một cảm giác vui sướng.
– Vậy em ở đây chờ anh, anh gọi người…Không không, để anh đi lấy xe luôn…
Anh bước đi vội vàng.
– Anh Tư! – Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.
Hạ Hán Chử dừng bước.
Vương Đình Chi cười, từ bên trong đi tới.
– Anh Tư, chả phải hôm qua chúng ta nói là để em phụ trách đưa đón rồi mà? Tài xế của em lấy xe rồi, sắp ra rồi.

A, ra rồi kìa.
Một chiếc xe hơi từ trong bãi đỗ xe lái đi ra, dừng ngay vệ đường chỗ cổng chính.

Tài xế xuống xe, mở cửa xe ra.
– Anh Tư cứ yên tâm.

Cứ giao việc này cho em,
Vương Đình Chi đi tới trước mặt Tô Tuyết Chí, cười làm động tác mời:
– Chúng ta đi thôi.
Tô Tuyết Chí nhìn qua Hạ Hán Chử.
Anh đứng yên, lặng thinh.
Cô thu ánh mắt, đi lên xe.
Vương Đình Chi vẫy tay với Hạ Hán Chử, cùng cô lên xe.
Chiếc xe bỏ lại bóng dáng đứng cô độc ngay cổng chính, đi xa.
Trên đường đi, Tô Tuyết Chí nhắm mắt lại như đang tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.

Vương Đình Chi cũng không quấy nhiễu đến cô, không trò chuyện gì.

Cả chặng đường yên lặng, chiếc xe ra khỏi thành, cuối cùng đến cuối đường dưới sườn núi.
Tô Tuyết Chí mở mắt ra, bước xuống cửa xe mà Vương Đình Chi mở cửa cho mình.
Từ nơi này đến địa điểm thí nghiệm còn phải đi bộ mấy dặm nữa.
Vương Đình Chi đi theo cô.

Tâm trạng anh ta rất vui, lúc đi thậm chí còn dứt chiếc lá ven đường, ngâm nga thổi đứt quãng bài hát nào đó, còn hỏi cô có thấy hay không.

Tô Tuyết Chí cười đáp rất hay.

Dưới ánh trăng, gương mặt anh ta mang nụ cười tươi, đôi mắt tỏa sáng, như là cậu bé giành được đồ chơi mà mình yêu thích.
– Chỉ cần cậu thấy êm tai thì tôi sẽ thường thổi cho cậu nghe.
Anh ta nói.
Đi qua cây cầu nhỏ hẹp kia là đến khu thí nghiệm.

Tô Tuyết Chí dừng ở bên ngoài cổng lớn, bảo anh ta về nghỉ ngơi.
– Muộn rồi không mời anh vào trong nữa.
Vương Đình Chí lấy đồng hồ bỏ túi ra xem, mười giờ tối rồi.
Anh ta gật đầu:
– Tối nay Tông tiên sinh nói muốn mời cậu làm việc, nơi này của cậu đi lại không thuận tiện, về sau việc đi lại của cậu cứ giao cho tôi.
– Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu, quá làm phiền đến anh…
– Không làm phiền chút nào.


Tôi còn thích nữa.

Tôi với anh Tư đều quen biết cậu, cậu không chỉ một lần cứu mạng tôi, mà tôi chưa từng làm gì cho cậu cả.

Hiện tại có chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu.

Nói thật, tôi cầu còn không được ấy.
– Muộn rồi, không phiền cậu nghỉ ngơi nữa.

Cậu mau vào đi.
Anh ta giục cô, mặt vẫn treo nụ cười, nhìn cô đi vào trong, bóng dáng biến mất sau cánh cổng.
Vương Đình Chi đi bộ một mình trên con đường mòn dưới ánh trăng trong hành trình trở về, cảnh tượng đưa đón cô tối nay hiện lên trong đầu anh ta.

Anh ta hai tay đút túi, thong thả trở về chỗ đỗ xe.
Anh ta nhìn thấy một người.

Người kia lẳng lặng đứng ở trước ngã tư, đang chờ anh ta.
Vương Đình Chi dừng bước, nhìn anh Tư của mình, Hạ Hán Chử, đang cất bước đi về phía mình, nói:
– Đình Chi, có thể nói chuyện vài câu với chú không?
Vương Đình Chi nhìn thẳng vào anh Tư của mình, một lát sau, khóe môi hơi nhướn lên.
– Sao vậy, anh Tư không yên lòng về em à, chỉ đưa người về thôi mà còn khiến anh đi theo tới tận đây nữa?
– Chỉ nói đôi câu thôi.
Hạ Hán Chử không tiếp lời anh ta, chỉ lặp lại lần nữa.
Vương Đình Chi nhún vai:
– Đương nhiên được ạ.

Tô Tuyết Chí lòng đầy tâm sự đi vào.
Vào giờ này, mấy người tiến sĩ Dư đã kết thúc một ngày làm việc và đã đi nghỉ ngơi hết rồi, nhưng cô lại trông thấy phòng khách vẫn có ánh đèn hắt ra.
Vệ binh gác đêm nói với cô tối nay có một vị khách tới thăm, tiến sĩ Dư đang tiếp đãi, giờ khách vẫn còn ở trong đó.
Tô Tuyết Chí hỏi là ai.
– Là Phó tiên sinh.
Tô Tuyết Chí khẽ giật mình.
Hôm nay có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng đã đến dự khánh điển tại Phủ Tổng thống.

Thiên Thành cách Bắc Kinh không quá xa, Phó Minh Thành không thể không được mời nhưng anh lại không hề xuất hiện.
Tô Tuyết Chí nghĩ là anh có việc bận không tham gia được, không ngờ rằng anh lại ở đây.
Cô đè tâm sự trong lòng xuống, đi vào phòng khách.
Tiến sĩ Dư đang trò chuyện tiếp Phó Minh Thành.
– Phó tiên sinh, sao thầy lại tới đây ạ?
Tô Tuyết Chí chào anh.
Phó Minh Thành đứng lên, mỉm cười.
Tiến sĩ Dư liền rời đi.
– À, làm khách không mời mà đến, thật là hơi ngại, đã muộn thế này rồi mà còn quấy rầy em.
Anh nói xin lỗi.
– Không quấy rầy gì ạ, em rất vui khi gặp thầy.
Tô Tuyết Chí cười mời anh ngồi.

Lời cô nói là rất thật lòng.

Ngày lễ tốt nghiệp đó anh cũng không tham gia được, Tô Tuyết Chí biết anh rất bận.

Nhưng hoạt động tối hôm nay, với thân phận của anh dù có bận đến mấy thì cũng không nên không tham gia chứ.
Tô Tuyết Chí cảm thấy không bình thường.
Phó Minh Thành chậm rãi ngồi xuống lại.

Tô Tuyết Chí muốn đi pha trà cho anh, lại bị anh ngăn cản.

Cô cũng không khách sáo nữa, nói chuyện với anh về hoạt động của Phủ Tổng thống hôm nay và cả chuyện cơ quan Y tế sắp được thành lập.
Phó Minh Thành tỏ vẻ rất vui, nói đó là một sự kiện lớn, ngay sau đó, anh lại yên lặng không nói gì.

Đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, chén trà đã nguội, tầm mắt anh rơi vào cửa sổ phía đối diện, ánh mắt lại rời rạc, không có tiêu điểm, như là đang rơi vào suy nghĩ nào đó.
– Phó tiên sinh?
Tô Tuyết Chí gọi anh.

Anh bỗng nhiên đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.
– Muộn rồi, chắc em cũng mệt rồi, em đi nghỉ đi, tôi đi trước.
– Phó tiên sinh, nếu như thầy có việc thì cứ nói với em, đừng lo lắng gì cả.
Tô Tuyết Chí đứng lên theo.
Phó Minh Thành dừng bước.
– Thầy không tham gia khánh điển tại Phủ Tổng thống mà ở đây chờ em.

Nhất định là thầy có chuyện gì đó.
Cô nhìn bóng lưng của anh nói.
Phó Minh Thành quay đầu lại.
Cô mỉm cười với anh, đi tới.
– Phó tiên sinh, chúng ta là bạn bè, thầy từng nói thế mà.
Phó Minh Thành nhìn cô một lát, thu ánh mắt lại, vẫn đưa lưng về phía cô, đứng rất lâu, cuối cùng, anh chậm rãi quay người lại, nhìn cô, hạ thấp giọng nói:
– Không có việc gì, là muốn đến thăm em thôi.

Tôi đi trước.
– Chờ một chút!
Tô Tuyết Chí đuổi theo, đánh giá anh.
– Thầy thật sự không có việc gì thật ạ?
Phó Minh Thành khẽ gật đầu, rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tối nay Phó Minh Thành đến một cách khó hiểu, đi cũng khó hiểu, như là một cơn gió, chỉ để lại một mình Tô Tuyết Chí.

Cô suy nghĩ một chút, đi gõ cửa phòng của tiến sĩ Dư hỏi tình hình vừa rồi.

Tiến sĩ Dư nói lúc Phó Minh Thành tới thì vẫn luôn ngồi ở trong phòng khách đợi cô, như là có tâm sự gì đó.
– Thầy ấy không nói gì ạ?
– Không nói.
Tô Tuyết Chí cảm ơn tiến sĩ Dư.

Trở về phòng, cô nghĩ đến dáng vẻ khác thường của Phó Minh Thành, trước mắt hiện cách nói chuyện của anh, trong lòng thấy lo âu.

Trực giác của cô nói cho cô biết, nhất định Phó Minh Thành có chuyện gì đó, có lẽ có liên quan đến cô.

Nếu không, anh sẽ không vô duyên vô cớ mà đến nơi này.
Hạ Hán Chử.
Cô ngay lập tức nghĩ đến anh.
Cô muốn hỏi anh một chút có biết tình hình dạo gần đây của Phó Minh Thành không.
Anh là người cô người tín nhiệm nhất, mặc kệ giữa hai người là quan hệ gì, là tình nhân hay là người xa lạ thì sự tín nhiệm này mãi không thay đổi.

Có một số chuyện khi mà không cách nào giải quyết được, người cô nghĩ đến đầu tiên sẽ là anh, muốn trao đổi với anh, nghe ý kiến của anh.
Cô không do dự cầm điện thoại lên, gọi về Hoa viên Đinh gia.

Vào giờ này, nếu như không có chuyện gì khác, chắc anh cũng đã về đến nhà rồi.

Thím Hạ nghe điện thoại, nói anh vẫn chưa về.
Tô Tuyết Chí nhắn lại, cúp điện thoại, ngồi ở một bên chờ.
Cô luôn có sự kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mà bây giờ cô lại không thể chờ đợi được.
Sau khi mình được Vương Đình Chi đón đi, vậy anh sẽ đi đâu?
Cô bất giác nghĩ thế.
Cô lại lần nữa cầm điện thoại lên, gọi tới Bộ tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh.

Đây là trụ sở làm việc mới của anh ở đây.

Không ai nghe.

Cũng phải, đã muộn thế này rồi.
Như này chứng tỏ anh cũng không ở đó.
Hai nơi đều không ở, vậy thì anh đi đâu được?
Ban đầu ý tưởng đi tìm anh cũng không đặc biệt mãnh liệt.

Nỗi băn khoăn mà Phó Minh Thành để lại cho cô không tính là quá gấp, ngày mai tìm anh để hỏi cũng được.

Nhưng hiện tại, Tô Tuyết Chí lại vô cùng sốt ruột.
Khi đặt điện thoại xuống, nỗi lo lắng về anh đã vượt qua cảm giác kỳ lạ do chuyến viếng thăm đột ngột của Phó Minh Thành mang đến.
Anh đã đi đâu?
Tô Tuyết Chí thất thần giây lát, trong đầu chợt nảy lên một ý nghĩ.
Dù là khả năng không lớn, nhưng mà…
Cô lại lần nữa cầm điện thoại lên, gọi tới biệt thư ngoại ô phía tây.
Lỗ Nhị tai nghễnh ngãng, vào giờ này chắc ông ta cũng đã đi ngủ rồi, nếu như trong biệt thự chỉ có một mình ông ta, điện thoại chắc sẽ không có người tiếp.
Vốn dĩ cô chỉ thử vận may thôi, không ngờ lại có người nhận điện thoại.
Đinh Xuân Sơn ở đó, nhận điện thoại, cho cô biết lúc cô vừa đi thì anh về đây, sau đó không cho anh ta đi cùng, tự anh một mình đi xưởng thí nghiệm.
– Tôi nghĩ Tư lệnh đi tìm cậu.

Anh ấy không đến đó à? – Giọng anh ta hiển nhiên hết sức kinh ngạc.
Tô Tuyết Chí buông điện thoại xuống.
Thì ra là thế.
Buổi tối này lúc cô lên xe của Vương Đình Chi rời đi, anh cũng đi theo.

Nhưng đối với động tác này của anh, cô lại cảm thấy bực bội, thậm chí là thất vọng.
Thật sự, cô thấy rất thất vọng.
Ngày hôm đó anh nói với cô, anh sẽ cân nhắc lời nói của cô.
Anh không cho biết thời hạn.
Cô không muốn thúc giục anh, cũng sẽ không thúc giục anh.
Nhưng cô biết, buổi tối hôm nay, trong Phủ tổng thống anh vẫn luôn lưu ý đến cô.

Bởi vì cô cũng giống như vậy.

Mặc dù cả buổi tối cô đều ở cùng nhóm Tông tiên sinh, nhưng thực ra cô không thật sự tập trung vào cuộc thảo luận nhiệt tình của họ.

Thỉnh thoảng cô sẽ chú ý đến anh.

Sau khi kết thúc cô đi ra ngoài, một mình đứng chờ ở đó, là cô đang chờ anh.

Vương Đình Chi đột ngột chen chân vào, phản ứng khi đó của anh đã khiến cô không hiểu, thậm chí là bất mãn.
Bây giờ nhìn đi, anh đã làm gì nào ngoài tiếp tục núp đằng sau thôi.
Vậy thì, hiện tại rốt cuộc anh ở đâu, làm gì?
Cô nghĩ nghĩ.

Một mình anh quanh quẩn gần chỗ cô ở là hối hận muốn sửa chữa sai lầm, hay là anh còn đang do dự có nên tiếp tục đến tìm cô hay không?
Tô Tuyết Chí thật sự không muốn thúc anh đưa ra quyết định gì đó mà anh không muốn.

Nhưng hiện tại cô đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, vừa đáng thương lại vừa đáng hận.

Thật sự khiến cô xem thường anh.
Là thật, có lẽ người đàn ông có tên Hạ Hán Chử này có thể là người cô tín nhiệm nhất, nhưng anh không phù hợp làm người yêu, dù là người tình, anh cũng không đủ tư cách.
Tô Tuyết Chí ngồi trong phòng một lát, cũng không kiên nhẫn được nữa, đứng lên đi ra ngoài.
Không tìm được anh để cho anh biết mình coi thường những gì anh đã làm, rồi đuổi anh đi, tối hôm nay cô đừng mong ngủ yên được.
….
Vương Đình Chi theo Hạ Hán Chử, đi bộ trên con đường dốc dẫn đến biệt thự phía đó.
Ánh trăng như bạc.

Anh Tư của anh ta lộ rõ tâm sự nặng nề, không hề mở miệng ngay.

Vương Đình Chi có vẻ tâm tình thì rất tốt, vừa đi vừa huýt sáo.
Hạ Hán Chử đứng lại, chỉ vào một tòa thạch đình bên đường:
– Nơi này được chứ.
Vương Đình Chi từ chối cho ý kiến, đi tới.
– Anh Tư, có gì anh cứ nói đi.
Anh ta dựa vào cây cột trong thạch đình ngắm nhìn bốn phía, cười nói,
– Đêm nay trăng thanh gió mát, tâm trạng em rất tốt, chuyện gì cũng có thể nói hết.

Chỉ là nếu anh Tư muốn nói chuyện liên quan đến Tô Tuyết Chí, vậy thì đừng nói.
– Xin lỗi Đình Chi, chuyện anh muốn nói là có liên quan đến cô ấy.
Hạ Hán Chử đã hạ quyết tâm.

Anh nhìn thẳng vào mắt Vương Đình, trầm thấp nói.
Nụ cười trên mặt Vương Đình Chi chậm rãi biến mất, quay mặt qua, nhìn Hạ Hán Chử nói:
– Cho em đoán thử trước, có phải anh muốn nói với em, cô ấy là người của anh rồi, anh không cho em tiếp cận cô ấy, đúng không?
– Xin lỗi nhé, nếu đúng như thế, anh Tư không cần nói gì cả.

Bởi vì điều này không thể.
– Chú hiểu lầm rồi.

Anh là muốn nói xin lỗi với chú.
Hạ Hán Chử đi tới trước mặt anh ta.
– Đình Chi, anh muốn xin lỗi chú.

Lần đó khi chú nói với anh chú thích cô ấy, anh từng nói với chú, chú với cô ấy không phải người cùng đường, anh ngăn cản chú theo đuổi cô ấy.

Nhưng chính anh về sau lại làm chuyện mà từng không cho phép chú làm.
– Anh xin lỗi chú.
Anh trịnh trọng nói.
Vương Đình Chi thoạt đầu không nói gì, nửa buổi, anh ta mới nghiến răng nói:
– Anh Tư, thực ra anh đã biết cô ấy là phụ nữ từ lâu, ngay lúc em giống như tên ngốc nói cho anh biết em muốn theo đuổi cô ấy muốn ở bên cô ấy rồi bị anh dùng một đống đạo lý để dạy dỗ thì anh đã biết rồi, đúng không?
– Phải.
Vương Đình Chi cười nhạt:
– Cuối cùng anh thừa nhận rồi.

Anh đã biết cô ấy là phụ nữ mà lại không cho em biết, không cho phép em theo đuổi cô ấy thì thôi đi, nhưng về sau anh lại theo đuổi cô ấy.

Anh dám thừa nhận lúc đó anh không có tâm tư không?

– Xin lỗi Đình Chi, anh thừa nhận lúc đó anh thật sự cảm thấy cô ấy có một sức hấp dẫn đặc biệt với anh, anh vô cùng thấy bất an, cho nên khi biết em có suy nghĩ đó, anh đã nói những lời nói kia.

Dĩ nhiên đó là những lời nói thật lòng của anh, ngăn cản chú là bởi vì anh không cho rằng chú thích hợp với cô ấy.

Hơn nữa, những lời đó thực ra cũng chính là nói cho bản thân anh nghe, như là một sự nhắc nhở bản thân.

Dù chú có tin hay không, khi đó anh thật sự không hề muốn ở bên cô ấy.

Về sau tự anh vi phạm những lời anh nói, anh đã lừa dối chú.

Chú trách hay hận anh thế nào cũng được, là đúng mà…
– Đừng có mà lải nhải những lời vô nghĩa đó trước mặt em nữa.
Vương Đình Chi bắt đầu kích động, ngắt lời anh.
– Nói đi, bây giờ anh muốn làm gì? Anh từng cứu mạng em, giờ lại nói xin lỗi em, em đương nhiên phải tiếp nhận, sau đó anh lại giống như trước kia, bắt em rời xa cô ấy, không cho phép em theo đuổi cô ấy, có đúng không?
– Không phải.

Tối nay anh tìm chú nói chuyện, không phải không cho phép chú theo đuổi cô ấy.

Cô ấy tự do, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế.

Anh chỉ muốn chú biết sự thật về anh và cô ấy cùng với chuyện anh từng ngăn cản chú theo đuổi cô ấy mà bản thân mình lại vi phạm nó.

Như này là lừa gạt chú, anh hiểu tâm tình của chú.

Cho nên anh cầu xin chú tha thứ cho anh…
– Đạo đức giả, nói một đằng làm một nẻo.

Đây là anh Tư mà em luôn kính trọng đó ư? Anh đối xử với em như vậy à?
Vương Đình Chi bỗng cắt ngang lời anh, nắm ngón tay nắm chặt lại thành quyền.

Anh ta nhìn chằm chằm Hạ Hán Chử, một lát sau, chậm rãi để tay xuống.
– Muốn em tha thứ cho anh thì cũng được.

Anh phải từ bỏ cô ấy, từ nay về sau không được tới gần cô ấy, thì em mới tin thành ý của anh.
– Xin lỗi Đình Chi, cái này anh không thể đáp ứng được.
– Thành thật mà nói, cho tới bây giờ, anh vẫn cho rằng chúng ta không phải là người cùng đường với cô ấy.

Nhưng anh cũng đã thay đổi suy nghĩ của mình, mà điều này anh cũng cần cảm ơn chú.
– Ngày đó chú nói chú thích cô ấy, tương lai bất kể có gặp khó khăn trắc trở gì, chú sẽ dốc hết khả năng để vượt qua tất cả.

Đình Chi, thực ra anh vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ quyết tâm và tự tin này của chú.

Có lẽ đến bây giờ anh vẫn không có sự tự tin này như chú, nhưng có một điểm anh vô cùng rõ ràng…
Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào Vương Đình Chi.
– Anh không muốn từ bỏ cô ấy rời xa cô ấy.

Tối hôm nay anh quyết định tìm chú, ngoại trừ hi vọng chú tha thứ cho anh thì cũng muốn để chú biết, nếu như một ngày nào đó cô ấy cũng thực sự thích chú, anh sẽ không giống như lúc trước mà ngăn cản chú, anh cũng không có tư cách đó.

Nhưng mà, anh không có cách nào rời xa cô ấy được, dẫu cho lòng anh có áy náy với chú đến mức nào.

Điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng trở thành một người xứng đáng với tình cảm của cô ấy.
– Đương nhiên, lựa chọn cuối cùng vẫn là ở cô ấy.
– Đình Chi, đây chính là những gì mà buổi tối nay anh muốn nói với chú.
Cuối cùng, anh nói như thế.
Gió đêm luồn qua thạch đình, dưới chân núi, tiếng thông reo rì rào.
Vương Đình Chi không nhúc nhích.
“Bụp” một tiếng, đột nhiên anh ta vùng quyền lên đánh mạnh vào mặt Hạ Hán Chử.

Một quyền này của anh ta rất mạnh, Hạ Hán Chử bị bất ngờ, cũng không đề phòng.

Hàm anh nghiến chặt, cơ thể lảo đảo.
Anh lui một bước, ngay sau đó lại đứng thẳng lên, thấp giọng nói:
– Nếu đánh anh mấy quyền mà chú thấy dễ chịu trong lòng, chú cứ việc đánh.

Anh đáng bị như thế.
Nắm quyền đang vung lên của Vương Đình Chi khựng lại, năm ngón tay siết chặt.
Anh ta gườm mắt nhìn Hạ Hán Chử, thở hổn hển, đột nhiên đẩy anh ra rời khỏi thạch đình, bóng dáng mau chóng biến mất trên con đường dưới sườn núi.
Hạ Hán Chử nhìn theo bóng lưng anh ta, máu từ khóe miệng rỉ ra.

Anh đứng yên chốc lát, cúi xuống dùng tay lau vết máu.

Đúng vào lúc này, phía sau có tiếng nói:
– Em còn tưởng rằng, có người đêm nay tiếp tục làm con rùa đen rút đầu chứ.
Tim anh nảy lên, quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng giữa đường núi kia.
Ánh trăng mềm mại như nước, đôi mắt cô sáng ngời long lanh, nhìn anh, thần sắc giống như cười mà không phải cười, trong giọng nói lộ rõ sự chế nhạo không hề che giấu.
Cả người anh cứng đờ, hai chân bất giác không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.
Tô Tuyết Chí đợi một hồi, bắt gặp anh không nhúc nhích thì quay người định bỏ đi.
Hạ Hán Chử đột ngột sực tỉnh hồn, trong lòng chỉ thấy vừa yêu vừa hận, sải bước đuổi theo mấy bước, từ phía sau ôm lấy cô, bắt cô quay người lại.

Anh cắn răng, không cho phép cô giãy giụa, cúi xuống hôn lên môi cô mạnh mẽ và dữ dội.
Đinh Xuân Sơn sau khi cúp điện thoại thì không yên lòng, cũng đi ra ngoài tìm sếp của mình.
Anh ta đi một đoạn đường ngắn dọc theo chân đồi đi về hướng xưởng thí nghiệm phía tây, khi sắp đến một đình nghỉ mát bên đường, anh ta bị một màn trước mắt mà sững sờ cả người.
Mặc dù trong lòng anh ta từ lâu đã nhận định cấp trên và tiểu Tô có quan hệ không thể cho người khác biết, nhưng hoài nghi và cảm giác chấn động do tận mắt chứng kiến lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Anh ta mở to hai mắt, trân trân nhìn bóng hai người đang hôn nhau dưới ánh trăng kia, đột nhiên, người kia như cảm giác được gì đó quay đầu lại nhìn về hướng anh ta, ngay sau đó kéo Tiểu Tô vào sau gốc cây cạnh đó, bóng hai người liền biến mất không thấy.
Đinh Xuân Sơn mặt đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch, giống như mình đã làm chuyện xấu.

Anh ta không dám tiếp tục đứng ở đây nữa, lại không dám đi xa, nhỡ đâu có người qua đường nào khác xông đến thì sao…
Cuối cùng anh ta chỉ đành đi đi lại lại chỗ ngã tư gần đó, làm chuyện mà chuyên môn anh ta giỏi nhất, chính là canh giữ con đường này cho cấp trên của mình.