15
Đi vách núi ngắm hoa hôm đó, gió thật to, to đến tựa hồ có thể đem người thổi xuống dưới, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Cố Thanh Từ vậy mà bỏ lại công việc, tự mình theo cùng ta.
Ở trên xe ngựa, hắn cầm chặt lấy tay của ta, lạnh nhạt phân phó: "Xem hết hoa liền hồi phủ, thân thể ngươi nặng nề rồi, không cho phép chạy loạn."
Ta bỏ qua một bên tai, nhẹ gật đầu.
Hoa nở bên bờ vực, không sợ cuồng phong đang gào thét chút nào, đón gió mà nở rực rỡ.
Ta đi tới.
Cố Thanh từ đột nhiên thanh âm căng lên: "Đừng đi qua đó, chỉ đứng ở chỗ này thôi."
Ta không quay đầu lại, cũng không có nghe hắn lời nói.
"Chỉ là nhìn hoa mà thôi, nô tỳ còn nghĩ muốn xuống hái mấy đóa, mang về trong phủ trồng. Đợi đi trang tử rồi, hoa đẹp như vậy, rốt cuộc không thấy được nữa......" Ta ra vẻ tiếc hận, hít một tiếng.
Cố Thanh Từ tâm thần có chút không tập trung: "Mấy đóa hoa, ta có thể sai người hái cho ngươi, hoa cũng đã nhìn rồi, Sơ Nguyệt mau cùng ta trở về!"
Ta đón gió, đi từng bước một đến bên vách núi.
Gió núi thổi qua vạt áo của ta, nhẹ nhàng mờ mịt, phảng phất bản thân ta tuỳ thời có thể đạp gió mà đi.
Sắc mặt hắn đột biến: "Sơ Nguyệt trở về! Đừng đứng tại chỗ nguy hiểm như vậy."
Ta ôm bụng, nhìn hắn hãi hùng khiếp vía, bước nhanh về hướng của ta.
"Đứng tại đó! Đừng nhúc nhích."
Thế tử gia Thiên Hoàng quý tộc, vậy mà đỏ cả vành mắt cầu ta.
Ta đối mặt với hắn rồi cười.
"Nô tỳ hối hận. Không muốn làm thiếp của ngươi, cũng không muốn lại làm tiểu nô tỳ, đứa bé này, nô tỳ hung ác không thể nhẫn tâm để cho các người g.i.ế.c hại nó làm thuốc, lấy m.á.u đầu tim. Cho nên...... Cố thế tử, vĩnh biệt."
Ta không đúng lúc nhớ tới một câu.
Lúc tiểu thư mời người về dạy học, ta ở bên cạnh nghe qua câu này, đến nay khó quên. "Phù Sinh tạm ký mộng trung mộng, thế sự như văn phong trung phong."
( Nguyên văn 浮生暂寄梦中梦,世事如闻风中风: Câu thơ trong "Hồng Lâu Mộng", miêu tả cuộc sống con người ngắn ngủi như giấc mộng, thế sự như gió thoảng qua)
Ta ngửa đầu nhảy xuống, phong thanh qua một khắc này. . Đam Mỹ H Văn
Ta giống như là tỉnh mộng.
Cố Thanh Từ vọt tới bên vách núi, cổ họng hét muốn nứt, ánh mắt như dao, vỡ vụn thành từng mảnh, nhổ một ngụm m.á.u đầu tim ngay tại chỗ.
Không biết là máu, hay là nước mắt, nhỏ tại trên mặt ta.
Hắn vươn tay, muốn nắm qua ống tay áo của ta......
Gió thổi qua, hắn chỉ bắt lấy một sợi lụa mỏng.
Hắn muốn nhảy xuống, thị vệ phủ thế tử từ phía sau gắt gao ôm lấy.
"Thế tử gia không thể!
"Vách núi dốc đứng, sâu không thấy đáy, nàng đang mang thai. Thân thể cồng kềnh, té xuống, tuyệt không còn khả năng sống!
...... Có lẽ ngay cả t.h.i t.h.ể đều tìm không đủ."
Ta ngã tại trên tấm lưới, nhặt về một mạng.
Một tháng trước, ta cùng Tần Dục thương lượng xong, c.h.ế.t trước mặt Cố Thanh Từ, ve sầu thoát xác. Hắn tìm được vách núi chỗ này, phía dưới địa thế vô cùng tốt, có hai nơi lồi ra vách núi tảng đá sát lại rất gần, có thể chụp lên một tấm lưới, đón được ta.
Tần Dục vừa nghe thấy ta rơi xuống, cắn răng, khí tức nặng nề: "Ngươi không muốn sống nữa! Ngươi mang hài tử, chỉ cần va chạm, hoặc là lưới không đủ rắn chắc không ngay cả mạng ngươi cũng không thể giữ lại được, ngươi có nghĩ tới hậu quả không!"
Ta lại rất bình tĩnh: "Dùng mệnh cùng trời cược, ai ngờ ta sẽ thắng lợi trở về? Nếu là chết, thì cứ để c.h.ế.t đi! Làm no tỳ trong phủ Thế tử, không được tự do, cùng c.h.ế.t khác nhau ở chỗ nào?"
Tần Dục nhìn ta thật sâu, đôi mắt hoa đào hiện lên khâm phục: "Ta kinh nghiệm sa trường, cũng chưa từng thấy qua dạng nữ tử hung ác với bản thân như ngươi!
"Cố Thanh Từ ngoài miệng nói chỉ thích tiểu thư Kiều gia, đời này, sợ là không được như ý rồi, hắn đối với ngươi đảm bảo cả đời khó quên."
Ta lơ đễnh, cười rất nhạt.
"Thì tính sao?
"Ta không muốn làm thiếp, từ vừa mới bắt đầu, bọn họ là nợ ta!"