Sổ Tay Hình Sự

Chương 48: QUYỂN III



Nói xong, Lục Tuấn Trì mới nghiêm túc bảo với Tô Hồi: “Anh đi tắm rửa đi, lúc tắm nhớ cẩn thận một chút, để ý xem trên người có vết thương nào không, phải tránh không để nước dính vào.”

Vụ nổ hôm nay khiến hai người đều vô cùng nhếch nhác, nhất là Tô Hồi, trên người anh dính rất nhiều máu.

Đợi Tô Hồi tắm rửa xong xuôi, thay sang đồ ngủ, Lục Tuấn Trì mới đưa anh một cốc nước đen sậm từa tựa thuốc Đông y, nước vẫn còn nóng hổi, Tô Hồi cầm cốc do dự, “Cái gì thế?”

Lục Tuấn Trì giải thích: “Gừng nấu coca, ngừa cảm, hôm nay nhiệt độ hạ thấp, buổi tối hơi lạnh.”

Tô Hồi: “…”

Anh âm thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu húp một hơi hết non nửa cốc coca. Hương vị coca nấu gừng vừa cay lại hơn ngòn ngọt, khi mới uống Tô Hồi còn thấy rất kinh khủng nhưng uống xong rồi lại cảm thấy hơi nghiện.

Lục Tuấn Trì nhận lại cốc mang đi cất, sau đó xoay người lại nói với anh: “Anh cởi quần áo ra.”

Tô Hồi: “…” Ngụm nước gừng vẫn chưa kịp nuốt suýt nữa đã “về với đất mẹ”.

Lục Tuấn Trì thấy anh vẫn ngồi im, bèn giải thích: “Nhanh lên, tôi xem anh có bị thương chỗ

nào không.”

Hắn nói vậy cũng không có gì bất thường nhưng Tô Hồi vẫn thấy hơi ngại, anh rề rà cởi quần. Lục Tuấn Trì nhìn một lượt, cổ chân anh bị cứa xước da, trên đùi cũng có mấy mảng tụ máu bầm, nặng nhất là ở cổ tay, có một chỗ bị quẹt rách da, giờ đã ngừng chảy máu.

Lục Tuấn Trì đau lòng hỏi: “Anh không thấy đau à?”

Tô Hồi cúi đầu nói nhỏ: “Không nhìn thấy, cũng không thấy đau nữa.”

Lục Tuấn Trì cẩn thận bôi thuốc cho Tô Hồi, tỉ mỉ không bỏ qua một chỗ nào, cuối cùng còn dán một miếng băng cá nhân vô trùng lên mắt cá chân giúp anh. Vết thương trên cổ tay cũng được hắn bôi thuốc đỏ khử trùng.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Tô Hồi ho khan, lắc đầu nói: “Không có chỗ nào nữa, thật đấy.”

Lục Tuấn Trì kiểm tra lại một lần nữa, phát hiện anh có một móng tay bị gãy, hắn lấy bấm móng tay ra cắt giúp anh, nghĩ hồi thấy bình thường Tô Hồi không nhìn rõ, không tiện cắt móng tay, hắn bèn cắt luôn mấy ngón khác.

Tô Hồi cúi đầu, lẳng lặng nhìn Lục Tuấn Trì, Lục Tuấn Trì cầm tay anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cắt rất cẩn thận. Anh vô cùng cam lòng để hắn chăm sóc, thậm chí không muốn nhúc nhích móng vuốt.

Lục Tuấn Trì chăm sóc người khác rất lành nghề, chỉ cần có hắn ở đây, hắn có thể xử lý tốt tất cả mọi việc. Người trước mắt anh rất dịu dàng, khiến anh nảy sinh cảm giác ỷ lại.

Tô Hồi cảm thấy Lục Tuấn Trì cực kỳ tốt với anh, dường như đã vượt qua quan hệ đồng nghiệp, cũng tốt hơn bạn cùng phòng bình thường. Nhưng sự quan tâm này cũng không khiến anh thấy lố bịch hay không thoải mái, tựa như anh đã chấp nhận sự quan tâm này từng chút một, như một lẽ tự nhiên.

Đến khi Lục Tuấn Trì cắt móng tay giúp anh xong, Tô Hồi mới nhìn thấy mấy vệt đỏ trên cánh tay Lục Tuấn Trì, “Anh vẫn chưa xử lý vết thương kìa…”

Lục Tuấn Trì mới là người bị thương, vậy mà nãy giờ hắn chỉ mải bôi thuốc cho anh.

Lục Tuấn Trì nghe anh mới nói mới nhớ ra, anh giơ tay phải lên nhìn, “Không có gì to tát, ngừng chảy máu rồi. Lát nữa tôi tự bôi tí thuốc là được…”

“Vết thương của anh ở mặt ngoài cánh tay, tự anh khó bôi thuốc lắm.” Tô Hồi khuyên nhủ hắn: “Tôi bôi thuốc đỏ giúp anh, anh mau đi tắm đi.”

Lúc này Lục Tuấn Trì mới đứng dậy, vào tắm rửa rồi thay bộ đồ khác.

Tô Hồi mở nắp rồi nhẹ nhàng thấm một chút thuốc đỏ, sau đó anh bôi lên vết thương của Lục Tuấn Trì. Anh thật sự rất cẩn thận, nhẹ nhàng quệt ra từ chính giữa vết thương, còn khẽ cúi đầu thổi nhẹ.

Nhìn từ góc của Lục Tuấn Trì, hắn thấy Tô Hồi cúi đầu, màu da anh không có chút sắc đỏ nào, chỉ có một màu trắng tinh vì không ra nắng lâu năm, hàng lông mi rất dài rủ xuống, khẽ rung động, thoạt trông vừa xinh đẹp vừa yên tĩnh.



Đến lúc này nghĩ lại Lục Tuấn Trì vẫn thấy sợ hãi.

Làm việc tại tổ trọng án, hắn từng đến gần rất nhiều nguy hiểm, nhìn thấy đủ kiểu người chết, cũng từng tận mắt chứng kiến đồng nghiệp hy sinh ngay bên cạnh mình.

Hắn vẫn còn nhớ cảm giác trái tim bỗng nhiên khựng lại khi lựu đạn nổ tung, hắn kéo Tô Hồi vào lòng mình, ôm anh thật chặt trong lòng…

Là do hắn chưa đủ mạnh mẽ, không thể giải quyết mọi chuyện từ sớm, cũng tại hắn không bảo vệ được anh, để Tô Hồi phải đứng ra nhận nguy hiểm.

Lục Tuấn Trì chợt nhận ra rằng, cả trong công việc thường ngày, cuộc sống sinh hoạt, không biết từ khi nào, Tô Hồi đã chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong lòng hắn.

Dường như hắn đang lại gần người trước mắt từng bước, từng bước một.

Lục Tuấn Trì không thể hình dung tình cảm mình dành cho Tô Hồi, tình cảm này không phải tình thân, không phải tình bạn, mà nó vô cùng đặc biệt.

Như thể anh đang dần dần thay thế cho một hình bóng trong lòng hắn…

Chẳng mấy chốc đã hơn một giờ đêm.

Tô Hồi bỗng ngẩng đầu nói: “Tôi hơi đói…”

Lục Tuấn Trì nói: “Chắc là vẫn còn bò hầm cà chua từ lần trước, anh có muốn ăn mỳ thịt bò cà chua không?”

Tô Hồi đáp, được.

Hai mươi phút sau, mùi bò hầm cà chua lan khắp một góc phòng.

Hai người ngồi cạnh bàn ăn, cùng nhau quét sạch hai bát mì thịt bò cà chua.



Lục Tuấn Trì có đề phòng nghiêm ngặt thế nào, vẫn không thể tránh được một chuyện…

Sáng hôm sau, hắn vừa chạy bộ về nhà đã nghe tiếng ho của Tô Hồi trong phòng. Hắn bèn vào phòng ngủ của Tô Hồi, thấy mặt anh đỏ đến bất thường.

Tô Hồi thấy Lục Tuấn Trì vào phòng, anh bèn dụi mắt ngồi dậy, hình như tầm nhìn của anh lại càng mờ ảo. Anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, lại còn hơi nặng trĩu, chân mất sức. Anh cũng không ngờ sức khỏe của mình đã tệ tới mức này.

Lục Tuấn Trì đưa tay úp lên trán Tô Hồi, chỉ sờ độ nóng thôi đã đủ biết Tô Hồi bị sốt. Hắn bỗng thấy lo lắng, lấy nhiệt kế ra vẩy vài lần rồi đưa cho Tô Hồi, “Tôi đưa anh đến bệnh viện khám thử nhé?”

Tô Hồi kẹp nhiệt kế dưới nách, anh lại ho khan vài tiếng, nói: “Chắc là bị cảm thôi, nhà tôi có cả thuốc cảm và thuốc hạ sốt. Vả lại không phải hôm nay chúng ta phải thẩm vấn Mễ Thư và Trương Tiểu Tài sao?”

Anh vẫn rất quan tâm tiến triển của vụ án kia.

Lục Tuấn Trì nói: “Trong tổ vẫn còn những người khác mà, để họ thẩm vấn trước cũng được.”

Anh bảo Tô Hồi cặp nhiệt độ, còn mình thì đi tìm thuốc cảm và thuốc hạ sốt.

Nhà Tô Hồi có đầy đủ thuốc thang, Lục Tuấn Trì đã dọn dẹp từ lâu, chẳng mấy chốc đã tìm ra được. Aristoteles cũng bị đánh thức, nó đứng cạnh hắn kêu meo meo, Lục Tuấn Trì ra dấu im lặng với nó, “Ngoan, thầy Tô ốm rồi, lát nữa tao đổ đồ ăn cho mày sau nhé.”

Aristoteles như hiểu lời hắn, không kêu nữa, nó ngoan ngoãn đi theo Lục Tuấn Trì, nhìn hắn tất bật.

Lục Tuấn Trì chuẩn bị bữa sáng xong thì đặt nước ấm và thuốc lên đầu giường Tô Hồi, Tô Hồi đang cầm nhiệt kế ngồi trên giường, muốn nhìn rõ số trên đó. Anh nhíu mày, cổ tay thon gầy, hàng mi dài rủ xuống.



Cột thủy ngân thật sự rất nhỏ, vốn dĩ thị lực của anh đã không tốt, nhìn kiểu gì cũng không thấy rõ vạch thủy ngân đang ở số bao nhiêu, cuối cùng anh đành từ bỏ, ngoan ngoãn đưa nhiệt kế cho Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì nhận nhiệt kế, “38 độ 7, tôi đưa anh đến bệnh viện khám thử nhé?”

Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp, Tô Hồi đang sốt cao vẫn bình tĩnh như thường, vô cùng bình thản, trái lại Lục Tuấn Trì lại không biết nên làm gì với anh.

“Cũng không sốt cao lắm.” Tô Hồi lười không muốn đi qua đi lại, “Tôi uống thuốc trước đã, đến bệnh viện cũng không có thuốc đặc trị gì, tôi cũng muốn đến tổng cục xem tình hình ra sao rồi.”

Tối qua khi đi ngủ anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện Đàm Vĩnh Thần biết thân phận của mình, muốn điều tra xem có manh mối gì không.

Thấy anh vẫn muốn đi làm, Lục Tuấn Trì cương quyết nói: “Không được. Thẩm vấn xong tôi sẽ soạn lại hồ sơ cho anh xem. Hôm nay anh phải nghỉ ngơi.”

Tô Hồi thấy mặc cả với hắn không có kết quả, anh day huyệt thái dương, nói: “Vậy hôm nay tôi không đi nữa, ở nhà ngủ một giấc.”

Vốn dĩ Lục Tuấn Trì vẫn thấy chưa yên tâm nhưng sau đó cục trưởng Đàm lại gọi điện thoại giục anh kết thúc vụ án vừa rồi. Cuối cùng, hắn đành phải để sẵn đủ loại đồ ăn trong tủ lạnh cho Tô Hồi, dặn dò liên tục rồi mới chịu ra ngoài.

Cả ngày hôm nay Lục Tuấn Trì bận rộn xử lý việc trong tổ trọng án.

Cuối cùng họ vẫn không kịp cấp cứu cho Đàm Vĩnh Thần, còn Trương Tiểu Tài và Mễ Thư đã khai nhận toàn bộ tội lỗi của mình. Hai vợ chồng trẻ kia đã thoát khỏi nguy hiểm, sau khi điều trị hẳn là sẽ nhanh chóng được xuất viện.

Lục Tuấn Trì vẫn nhớ rõ câu hỏi của Tô Hồi ngày hôm qua, nhấn mạnh câu hỏi có người nào sai bảo phía sau không, Trưởng Tiểu Tài lập tức nói không biết.

Mễ Thư do dự hồi lâu, cô khai rằng mình chỉ biết Đàm Vĩnh Thần thường xuyên gọi điện thoại, vũ khí cũng là được người kia cung cấp.

Lục Tuấn Trì bảo Kiều Trạch tra số điện thoại, nơi đăng ký số điện thoại là Hoa Đô, chủ số là một cụ già đã qua đời, hiện giờ số này đã không còn được sử dụng.

Manh mối đứt đoạn tại đây.

Lục Tuấn Trì phân công công việc cho mọi người, nhờ Hạ Minh Tích sắp xếp tổng kết vụ án, sau đó đến báo cáo kết án với cục trưởng Đàm.

Cục trưởng Đàm nghe xong, nhân tiện hỏi thăm tình hình của Tô Hồi

Lục Tuấn Trì không dám nói cho cục trưởng Đàm hành động nguy hiểm của Tô Hồi hôm đó, chỉ nói khi ấy Tô Hồi và hắn cùng làm con tin.

Cục trưởng Đàm nghe vậy mới thở phào, “May quá, may quá, không có chuyện gì là được rồi.”

Xử lý xong vụ án, Lục Tuấn Trì thấy mình như hồn vía lên mây, hắn lúc nào cũng nghĩ Tô Hồi đã dậy hay chưa, có thấy đói không, có ăn cơm đúng giờ không, một người một mèo kia có làm loạn cả căn nhà lên không.

Hắn xử lý xong xuôi mọi việc trong buổi sáng rồi xin nghỉ buổi chiều, Lục Tuấn Trì sắp xếp lại hồ sơ, chuẩn bị về nhà, tiện thể mang hết tài liệu về cho Tô Hồi đọc.

Thoáng chốc, hắn bỗng cảm thấy mình gần giống một học sinh nghiêm túc nộp bài cho thầy giáo.

Nhưng nghĩ đến thầy giáo Tô, hắn lại bất giác mỉm cười.

Hôm nay Lục Tuấn Trì không lái xe, hắn ra khỏi tổng cục chuẩn bị gọi xe, ngay khi vừa lấy điện thoại ra, hắn bỗng nhìn thấy biển hiệu đang sáng trưng của cửa hàng bánh ngọt đối diện. Hắn bỗng động lòng, vào trong mua mấy miếng bánh nhỏ.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Lục Tuấn Trì mở cửa, căn nhà vô cùng yên ắng.

Cửa phòng Tô Hồi không khóa, Lục Tuấn Trì nhìn vào bên trong qua khe cửa khép hờ. Tô Hồi đang đeo bịt mắt, cơ thể khẽ phập phồng, ngủ ngon lành. Hắn mở tủ lạnh, thấy anh đã ăn bữa trưa mình để lại.

Sau đó hắn vẫn chưa yên tâm, lại vào phòng Tô Hồi kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, nhiệt độ đã hạ xuống nhiều.

Lúc này Lục Tuấn Trì mới yên tâm trở lại, đặt một miếng bánh kem lên tủ đầu giường.