Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 52: Tình



Dĩ nhiên nó nghĩ Phương Dung dễ thương, Phương Dung cũng nghĩ nó đáng yêu.

Phương Dung nhịn không được đá nó một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn, quay đầu.” Tự hắn nói thầm, “Loại video sao để con nít xem được?”

Phương Hoa ngoan ngoãn quay đầu, thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn một cái.

Mỗi lần quay đầu lại đều bị Phương Dung bắt được, cuối cùng dứt khoát ấn nó nằm sấp trên giường, quang não nằm ngược hướng cánh tay nên nó vừa động đậy liền đau, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.

Gỡ bỏ tệp tài liệu là một quá trình rất phiền toái, đặc biệt là loại nhạy cảm như này, một khi đã lưu trữ thì không dễ xoá, nút xoá bị ẩn rất sâu, hắn tốn không ít công phu mới tìm được toàn bộ.

“Lần sau còn dám không?”

Phương Hoa đưa lưng về phía hắn, đặc biệt thành thật nằm trên giường, đường nét sườn mặt tinh xảo, “Không dám.”

Dáng người nó thon dài, tư thế này càng khiến bờ mông vểnh lên, tròn trịa vô cùng, Phương Dung thuận tay đánh một cái.

“Nói to lên.”

“Không dám.” Phương Hoa tăng âm lượng.

“Được rồi, ngoan.” Phương Dung thả nó ra, xoay người mang cánh gà chiên Coca qua, “Ăn đi.”

“Dạ.” Phương Hoa ngoan ngoãn bò dậy, nghĩ gì đó rồi đột nhiên ôm lấy hắn, dùng đầu cọ vào ngực hắn.

“Gì?” Đây là tư thế làm nũng mới?

Nói cho cùng một người đàn ông vẫn là giống đực, làm mấy động tác này chắc chắn cực kỳ ghê tởm, nhưng nhìn Phương Hoa làm nũng lại mang theo một loại tình ý riêng, ai bảo nó lớn lên xinh đẹp làm gì, có vẻ ngoài thì tùy hứng sao cũng được.

Phương Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn không làm theo kịch bản xoa đầu nó liền cọ thêm hai cái.

“Nũng nịu cái gì, tự mình bưng đi.” Phương Dung đưa cánh gà chiên Coca cho nó.

Phương Hoa có chút thất vọng, trăm phần trăm chắc chắn nó không nhận ra quyển bí tịch làm nũng kia phải do giống cái thực hành với giống đực, nó là giống đực, dù lớn lên xinh đẹp như hoa thì vẫn là giống đực, còn là loại đặc biệt hung tàn, Phương Dung sao dám làm xằng bậy.

Đây là làm nũng thất bại sao?

Phương Dung mặc kệ nó, tự mình xách thau nước vào ngâm chân, ngâm chân là phương pháp tốt nhất giảm áp lực, đương nhiên nếu có người mát xa càng tốt.

“Ăn nhanh đi, ăn xong giúp anh xoa bóp bả vai.” Hắn đem ý tưởng gửi gắm vào Phương Hoa.

Phương Hoa vẻ mặt mơ hồ, nhưng nó thích nhất được Phương Dung kề cạnh cho nên vội vàng ăn xong chạy tới xoa bóp vai, nửa quỳ trên giường cùng hai tay đặt trên vai Phương Dung.

Động tác thong thả nhưng xuống tay rất nặng, thỉnh thoảng còn hỏi hắn có thoải mái không.

Thoải mái cái đầu em, đau muốn chết.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó mát xa, không thể yêu cầu cao được, Phương Dung nhịn, bảo nó mát xa nhanh nhanh rồi ngủ sớm.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày buồn tẻ, Phương Hoa đi học Phương Dung luyện tập dị năng trong phòng bếp, vị đại nguyên soái kia nói nước là thứ khó khống chế nhất, vậy nên hắn chủ yếu luyện tập nâng nước lên.

Quá trình này đủ mười phần không như ý, nước là loại vật chất có đặc tính biến đổi linh hoạt, yêu cầu phải có tinh thần lực cao, nếu không thì toàn bộ nước nâng lên sẽ lập tức đổ ào ạt xuống dưới.

Đại nguyên soái nói chỉ cần điều khiển nước làm sao mà một giọt không rơi thì dị năng đã tiến bộ không ít, hơn nữa trong hiện thực sẽ nhiều tác dụng hơn.

Phương Dung tập trung cố gắng theo phương hướng đó, tuy rằng chưa thể đạt tới cảnh giới một giọt không rơi nhưng lượng nước rơi càng ngày càng ít.

Hắn rất vui mừng.

Huấn luyện viên từng nói hắn thích hợp với loại vũ khí nhỏ sắc bén, ví như phi tiêu, đương nhiên cũng có thể là kim thoi tuyến, hắn có xem qua vài bộ phim điện ảnh cổ trang, loại vũ khí này chỉ có cao thủ dùng, treo bốn phía trên tường không ai nhận ra vì thoạt nhìn tựa tóc, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.

Nhưng uy lực không thể xem nhẹ, ai đi qua sẽ chết thẳng cẳng, hơn nữa còn không biết lí do mình lìa đời.

Hắn cảm thấy vũ khí này khá tốt nhưng thế giới hiện đại bây giờ rất khó làm ra loại vũ khí này, hắn đã hỏi thăm qua, không nghe nói có nơi bán.

Huấn luyện viên chắc chắn không lừa hắn, trước mắt chỉ có thể đợi, bây giờ chú trọng tôi luyện kỹ thuật, không thể nóng vội.

Phương Dung bày trên bàn đối diện mấy loại trái cây như dưa hấu, táo, cam...

Sau đó qua siêu thị mua năm đồng tiền lưỡi dao làm phi tiêu.

“Bắn dưa hấu trước.” Cái này dễ dàng nhất, nếu cái này còn không trúng thì đứng cười haha rồi bỏ cuộc chắc vẫn kịp.

Lưỡi dao rời tay phóng ra, hiện lên một vệt loé sáng, phụt một tiếng bắn trúng quả táo.

“???” Chẳng lẽ táo dễ trúng hơn?

Hắn cầm lưỡi dao lần nữa, nhắm chuẩn quả táo, “Lần này nhất định phải trúng.”

Lưỡi dao vẽ ra một tia ngân quang, phập một tiếng bắn trúng quả cam.

“……” Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp.

Phương Dung chuyển mục tiêu qua quả cam, “Chắc là được rồi đi.”

Lưỡi dao xé gió mà đi, thoáng chốc phạch một tiếng ghim trúng vách tường.

“???” Đây là chuyện gì?

Vì sao luôn bị lệch?

Chẳng lẽ phương hướng không đúng?

Hắn đổi phương hướng, phát hiện vẫn là tình huống bắn lệch, hắn cứ như trời sinh mắt lé, nhìn thì rõ ràng mà bắn thì lệch.

Mỗi lần bắn chỉ cần chếch sang trái một chút sẽ không xuất hiện tình trạng này.

Hắn rất vừa lòng, ít nhất ba dao đều trúng.

Buổi sáng không vội nên hắn luyện tập suốt một buổi sáng, cánh tay phát đau mới dừng lại.

Đối với dị năng hắn vẫn đang ở thời kỳ mới mẻ, tạm thời không lười biếng cho nên luyện nhiều cũng cảm thấy đây là chuyện nên làm.

Giữa trưa nhận được đơn đặt hàng, vì muốn luyện thêm dị năng nên hắn đều dùng dị năng làm hết, hơn nữa phát hiện bản thân đã có thể làm cùng lúc hai việc, một bên nấu cơm một bên xắt rau mà không xảy ra sự cố.

Xem ra phương pháp của đại nguyên soái có tác dụng, quả nhiên nước là cửa ải khó qua nhất.

Đương nhiên bởi vì hắn không có dị năng thủy, nếu có thì bất kể là ao hồ hay biển rộng đều dễ dàng khống chế.

Buổi chiều đột nhiên có hàng chuyển phát nhanh, phía trên viết tên của Phương Hoa, hẳn là Phương Hoa đặt, gói hàng lớn bằng một cái thùng, trong mua chứa cái gì thì hắn không biết.

Phương Dung rất tò mò, lần đầu tiên Phương Hoa mua đồ trên mạng mà.

Vừa nhắc tới mua đồ, hắn đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua nói phải mua cho Phương Hoa một cái “máy mát xa”, tránh nó luôn động dục.

Giống như dã thú bình thường cứ quật khởi một lần một ngày, hơn nửa đêm cứ cọ lên người hắn.

“Rốt cuộc là thứ gì?” Tận một cái thùng to.

Phương Dung đặt thùng hàng lên trên bàn, đánh giá trái phải, dùng quang não quét nhãn hiệu cũng không quét ra kết quả.

Không đúng!

Không phải là thuốc nổ đó chứ?

Phải biết rằng trước kia Phương Hoa đắc tội không ít người.

Không không, hiện tại xã hội này đừng nói là thuốc nổ, cây thương bé xíu cũng tìm không thấy.

Hơn nữa bên quân khu sẽ theo dõi chú ý Phương Hoa 24/24, không có khả năng thuốc nổ qua mặt được.

“Không phải thuốc nổ thì là cái gì?” Phương Dung cầm lên lắc lắc, bên trong vang tiếng leng keng, hình như có rất nhiều linh kiện rải rác.

Đồ chơi?

Xe?

Phương Dung mở quang não nhìn phần chi tiêu hai ngày gần đây, bởi vì hai người sống cùng nhau nên bên này nó tiêu tiền cái gì bên kia cũng biết, cho nên tra trên mạng nhất định sẽ tra được.

Hai ngày này chi tiêu tương đối loạn, mua hai bộ quần áo, một xấp quần lót, một chai dầu gội, còn thuận tay mua một chai sữa tắm.

Hơn nữa mỗi ngày đều tốn tiền mua đồ ăn, Phương Hoa thường xuyên sẽ bị trừ tiền thi đấu thua, sau đó lại được chuyển tiền thắng cuộc, bởi vì số lần quá nhiều nên hắn không để ý, không nghĩ tới từ trong đó danh sách thu chi tìm được một đơn hàng trị giá 598 nguyên.

Thứ gì quý như vậy?

Càng thêm tò mò.

Hiện tại chuyển phát nhanh đều có trạm không gian, nhân sự hoàn toàn là máy móc, trên cơ bản vừa mua liền đến, đơn hàng này Phương Hoa mua đêm hôm qua.

Khi đó hắn đã ngủ rồi, khó trách không biết.

Bởi vì không phải hắn trực tiếp chi trả cho nên chỉ có thể nhìn thấy giá trị đơn hàng chứ không nhìn được rốt cuộc là món đồ gì.

Điều này khiến hắn càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, lăn qua lộn lại lén đưa mắt nhìn qua khe hở thùng hàng.

Không gian trong thùng hàng đều là màu đen, không thấy rõ lắm.

Thần thần bí bí, là cái quỷ gì?

Hay mình mở ra xem chút thôi?

Phương Dung do dự tới do dự lui quyết định đầu tiên gửi tin nhắn đi, “Phương Hoa, đồ chuyển phát nhanh tới rồi, mua cái gì đó? Một thùng đồ lớn luôn, để anh mở ra rồi chuyển lên lầu giúp nha?”

Phương Hoa bên kia trả lời rất nhanh, “Không cần không cần, đặt ở góc phòng là được rồi ạ.”

Cách nói chuyện hết sức gấp gáp, quả nhiên có điều mờ ám?

Tên nhóc này sẽ không gạt hắn mua một cái s*xtoy đâu ha?

“Được, anh đây không đụng vào, đặt ở phòng bếp.” Trước tiên cứ lừa gạt rồi nói tiếp.

“Dạ (◍•ᴗ•◍).” Phương Hoa còn không quên gửi một biểu tượng làm nũng.

Phương Dung tắt quang não, yên lặng dùng dao phay mở gói hàng, bên trong tầng tầng lớp màng mỏng màu đen vô cùng rắn chắc, tốn không ít thời gian mới mở được.

Món đồ bên trong làm hắn chấn động.

Rất muốn chọc mù hai con mắt ngay lập tức, nào là quần lọt khe, cốc âm đ*o, máy rung, bộ đai bó sát, trứng rung, roi da... cái gì cần có đều có, sắp xếp đầy một thùng.

Hắn cảm thấy ê ẩm, mấy thứ này dùng cho ai?

Còn phải hỏi, Phương Hoa độc thân đó giờ, ngoại trừ hắn thì đến một người bạn cũng không có, nếu không phải cho hắn…… còn có thể cho ai?

Mặt già của Phương Dung ửng đỏ.

Nhìn không ra tên nhóc này lòng dạ hẹp hòi như vậy, chuẩn bị đầy đủ “công cụ gây án”, chẳng lẽ ban ngày và buổi tối quấy rầy hắn vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn hắn đeo mấy thứ này?

Hơn nữa chuẩn bị đầy đủ phết, ít nhất là một hai bộ, đậu má, không thể tha thứ.

Phương Dung tìm khắp nơi, không tìm thấy công cụ gây án nào hữu ích mà chỉ tìm được một cục gạch, hắn cầm cục gạch trong tay đóng cửa quán chạy đến bến xe âm thầm đợi Phương Hoa chủ động đưa mình tới cửa.

Buổi tối Phương Hoa theo thường lệ về trễ, giáo viên đương nhiên hiểu rõ nó muốn về nhà nhưng nó càng học càng kém, hơn nữa không chú tâm học hành, trên cơ bản giáo viên đã xác định nó học hư rồi, chuẩn bị hai ngày sau gọi điện thoại cho phụ huynh.

Khi xuống xe ngoài ý muốn nhìn thấy Phương Dung đột nhiên tới đón, tâm tình khỏi nói tất nhiên rất vui vẻ, chạy vội qua, “Sao anh lại tới đây.”

Phương Dung chắp tay sau lưng giấu cục gạch đi, “Anh tới đón em.”

Bởi vì nó về nhà muộn nên trong quá trình chờ nó Phương Dung đã bình tĩnh lại, nghĩ ra một vạn phương pháp chỉnh nó, phương pháp thứ nhất chính là bất động thanh sắc chờ nó chủ động thú nhận.

Phương Hoa vẫn không biết gì, vèo một cái nhào vào lòng hắn, “Anh thật tốt.”

Bến xe người đến người đi, Phương Dung không thể dùng tay xoa đầu nó được, “Đương nhiên, anh còn chuẩn bị mấy món ngon, đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Dạ.”

Từng chiếc xe lướt qua bên người, Phương Dung đi đến một khóm hoa liền ném cục gạch đi, hắn vốn dĩ muốn dạy dỗ nó ngay nhưng nơi đây là nơi công cộng, không nên đánh con nít chỗ này, lỡ như các em học sinh khác vô tình học theo thì các bạn nhỏ khác liền thảm.

Cho nên hắn lôi tay Phương Hoa rời đi, trong quá trình này nghiến răng nghiến lợi không ít, hận không thể lập tức đập chết nó.

Phương Hoa trưng vẻ mặt vô tội, một đường đi là một đường bị kéo tay, bộ dáng thoạt nhìn trong trắng không nhiễm bụi trần.

Nó rất yên tâm, điều đầu tiên khi về nhà chính là ôm thùng đồ vội vàng chui vào phòng bếp.

Phương Dung không đi theo, ngược lại hắn đóng cửa lại, tránh việc lát nữa có người nghe được tiếng kêu thảm thiết.

Hắn ngó nghiêng xung quanh muốn tìm loại vũ khí vừa thuận tay vừa không có lực sát thương quá lớn, cục gạch ban nãy là do xúc động quá thôi.

Bây giờ muốn đổi thành dao phay.

Phương Hoa vẫn chưa biết, ôm thùng đồ lên lầu, thùng đồ đã được Phương Dung xử lý một chút, vẻ ngoài thoạt nhìn chưa khui nên nó không biết.

“Vì sao đóng cửa lại?” Ngày thường trong phòng chật hẹp nên Phương Dung đều cố gắng mở cửa ra khai thông không khí, hôm nay hình như hơi kỳ lạ?

“Em nói xem?” Phương Dung nhe răng cười.

Giả vờ cũng giống ghê, nhìn không ra bộ dáng biến thái mà.