Một đêm điên cuồng để lại hậu quả không nhỏ.
Lúc Hàn Lâm tỉnh dây, ngoài ý muốn phát hiện Cố Đình Lập lúc này vẫn còn ngủ trên giường. Dù hôm nay là cuối tuần không phải đến công ty, nhưng với một người khuôn khổ tự chủ như Cố Đình Lập, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh ngủ nướng trên giường.
Hàn Lâm nghiêng đầu nằm trên gối nhìn sang, chỉ khi anh nhắm đôi mắt ngủ say thì cô mới có thể không kiêng dè gì mà ngắm nghía anh thỏa thích.
Năm nay anh đã ba mươi tuổi, nhưng trên khuôn mặt rắn rỏi nam tính ấy khi ngủ phảng phất vẫn còn vương lại nét trẻ trung tươi sáng của thuở thiếu niên.
Ngày đó, Hàn Lâm không bao giờ thấy anh nở nụ cười, thiếu niên ấy đôi khi khoác lên mình vẻ trầm tĩnh không hợp với lứa tuổi. Trong lớp anh hầu như không tiếp xúc với ai, chỉ thỉnh thoảng đến thư viện hay ra sân thể dục nhìn cậu bạn béo Trình Nam chơi bóng.
Còn nhớ có một lần gần đầu năm học, Hàn Lâm khi ấy vì dinh dưỡng không đầy đủ mà có đôi khi không khỏe, vừa lúc đến kỳ kinh nguyệt đã đau đến không thở nổi. Cô xin phép giáo viên thể dục nghỉ tiết học đó, thầy định nhờ bạn học khác đưa về nhưng cô từ chối. Có một khoảng thời gian cô cự tuyệt tiếp xúc gần với người khác ngoài Sở Nhiên, nhưng hôm ấy Sở Nhiên không đến trường.
Hàn Lâm lê từng bước chân lên đến khu hành lang lớp học thì không chịu nổi gục xuống, trước khi ngất đi cô loáng thoáng thấy có hai bóng người chạy vội về phía mình, có người bế xốc cô lên, nhanh chóng chạy như bay trên hành lang, cô chưa kịp nhìn rõmặt người ấy thì đã mất đi ý thức.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong bệnh viện, trước giường cô có một bóng người đang loay hoay.
Cô xoay người định ngồi dậy, phát ra tiếng động khiến người đó chú ý quay đầu lại. Hàn Lâm nhận ra cậu ta, là anh bạn béo học cùng lớp với Cố Đình Lập, tên là Trình Nam thì phải.
Cậu ta thấy cô tỉnh lại thì hết sức vui mừng chạy tới, cất giọng mừng rỡ:
- Cậu tỉnh rồi à? Tớ đang lo vì cậu mãi vẫn không tỉnh lại, muốn gọi cho người nhàcủa cậu nhưng lại không biết số điện thoại.
Hàn Lâm cả kinh xô anh ra rồi xoay người chạy xuống giường, phía sau là tiếng cười xấu xa xen lẫn thoải mái của anh.
Mặc dù ăn bữa sáng lúc này đã trễ, nhưng Hàn lâm vẫn vào bếp chuẩn bị bữa ăn đơn giản cho anh. Cố Đình Lập ăn xong đã vội đến công ty, hôm qua gấp trở về nên hôm nay phải đến công ty giải quyết công việc còn tồn đọng. Hàn Lâm nhìn sắc trời hôm nay sáng sủa, mây xanh nắng vàng hiếm có trong mùa mưa dầm, quyết định đi đến nghĩa trang thành phố thăm mộ bố mẹ.
Khu mộ của ba mẹ cô nằm dười một hàng cây cổ thụ, hai ngôi mộ sạch sẽ nằm sát cạnh nhau tường hòa gắn bó. Hàn Lâm đặt hai bó tường vi lên trước mộ bia, nhìn về phía di ảnh trên bia mà đôi mắt ẩm ướt. Đã mười hai năm từ khi ba mẹ cô qua đời trong một tai nạn ôtô, Hàn Lâm khi ấy đang học năm đầu cấp ba, không thể tin được chỉ trong một ngày mà mình đã biến thành trẻ mồ côi.
Ông Hàn Lập cha của Hàn Lâm là một người đàn ông hiền hòa và chu đáo, năm xưa vì muốn cưới bà Trương Mỹ Quyên mẹ của cô mà không ngại thoát ly gia đình, từ bỏ quyền thừa kế . Hàn Lập bằng bản lĩnh của chính mình trở thành một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám có tiếng, tuy không giàu có nhưng cũng đủ nuôi vợ con.
Một buổi chiều tháng mười, khi hai người đang trở về thành phố sau chuyến đi tìm linh cảm ở khu vực vùng núi hẻo lánh, chiếc xe đột nhiên mất lái lao xuống vực, đợi lúc cứu hộ leo xuống thì hai người đã cùng chiếc xe bốc cháy không còn nhận ra.
Dưới sự giúp đỡ của nhà Sở Nhiên, Hàn Lâm chọn chỗ mộ địa này an táng hai người cạnh nhau, lấy đó làm an ủi. Cũng từ đó, biến cố cuộc đời liên tiếp xảy đến với cô.